Ngày nghỉ tết âm lịch đã hết, mọi người khôi phục công tác cuộc sống thường ngày, đến trường, đi làm, mà một nhân viên không nghề nghiệp như ta lúc này có vẻ vô cùng thê lương. Buổi sáng mỗi ngày đều mở mắt phải đối mắt với căn phòng trống rỗng, cô linh linh ngốc, lên mạng nói chuyện phiếm, xem tiểu thuyết. Có khi buồn phiền thì đi ra ngoài, nhìn cảnh tượng người đi vội vàng. Ngẫu nhiên có người nhìn ta, có khi sẽ thấy ta nhàn nhã tự tại mà hâm mộ. Nhưng bọn họ đâu biết rằng, ta lại có bao nhiêu hâm mộ bọn họ. Đến giờ cơm trưa ta cũng không trở về, mà là ở trung tâm thành phố ngồi trên ghế dài trên đường dành riêng cho người đi bộ. Nơi này là khu tài chính có tiếng, tòa cao ốc Lâm Lập. Được trồng thảm cỏ xanh, cách đó không xa có đài phun nước xinh đẹp, trên đài có một bức tượng tiểu nam hài đứng lộ mông cùng JJ biểu tình kiêu ngạo. Tùy thân lấy trong túi lương khô, mang theo ấm giữ trà, cũng coi như cơm trưa. Ta thích nơi này, thích nhìn mọi người bận rộn, càng thích cái không khí phiêu tán mùi trong này — đều là hương vị tiền a! Di động vang lên, miệng ta cắn lương khô cũng không nhìn liền tiếp, một chữ ‘Uy’ còn chưa nói ra, tiếng đối phương đã vang lên. “Đang ăn cơm sao?” Lâm Tiễn! Lỗ tai ta ‘ông’ một chút, tiếng lập tức cứng ngắc, “Đúng vậy. Đến giờ cơm.” “Em giờ đang ở đâu?” Ta không thoải mái, trừ bỏ ba mẹ hai người truy vấn hành tung ta ra, nhưng trực tiếp phun cho hắn câu quan ngươi chuyện gì lại không giáo dưỡng, vì thế liền hừ hừ nói là ở nhà. “Ở nhà?” Hắn cười xuy một tiếng, “Hách Quýnh, cũng không cần em gạt người như vậy.” Bên tai ta nóng lên, “Tôi không lừa anh.” Đối phương trầm mặc, lại mở miệng tiếng mang theo có chút uy hiếp, “Dám nói lại lần nữa em ở nhà xem?” Ta chột dạ, ấp úng đang muốn qua loa tắc trách. Cũng không lưu ý ngẩng đầu lên vừa thấy, nam nhân kia đã đứng ở cách đây hơn hai thước. Nói dối lại bị giáp mặt vạch trần, ta xấu hổ trong nháy mắt mặt đỏ tía tai, chân tay không biết để chỗ nào. Hắn ngồi xuống cạnh ta, ánh mắt đảo qua móng vuốt ta, hỏi, “Ăn cơm a.” Trong cổ họng như bị tắc, ta nhanh uống ngụm trà nhuận nhuận, tiếng vẫn cứng ngắc, “Ân.” “Ở nhà ăn cơm a.” Hắn khẳng định là cố ý, từ ‘ở nhà’ đặc biệt nhấn mạnh. Bả đầu ta run run, trong lòng lại hận không thể xả hắn thành vài khúc, “Tôi, tôi vừa mới đùa anh thôi.” Hắn nhấc chân, nghiêng nửa người, một tay chống cằm lên gối nhìn ta, “Là vui đùa thì tốt, nhưng đừng gạt anh.” “…” Thật sự muốn xả thành tám khúc xong nối lại xả tiếp, “Anh làm sao biết tôi ở đây?” Miệng hắn thật nhẹ nhàng, “Công ty ngay gần đây, vừa vặn đi ra ăn cơm. Còn em, thế nào đột nhiên chạy tới?” “Ách, ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, ra ngoài dạo.” Vẫn là ăn ngay nói thật tương đối tốt, hiện tại nói dối bị phát hiện không biết là bị phát hiện đến lúc nào. Hắn chỉnh chỉnh thân mình, tươi cười, “Chính là nhàn mới đi dạo a, anh còn tưởng rằng…” Cho rằng gì? “Anh còn tưởng rằng em đến thăm anh đâu.” Nam nhân này tư duy thoát tuyến, phải cách xa một chút. Ta không dấu vết dịch dịch mông, kéo dài khoảng với hắn, “Thiếu tự kỷ, tôi đều không biết được anh ở nơi này làm gì?” Đã biết về sau sẽ không đến nơi này, ta đến khu ngân hàng phía tây vậy. “Em vừa rồi nghiêm cẩn nhìn cái gì vậy?” Hắn tùy tay cầm lấy bình trà của ta, buông tay thưởng thức. Ta thành thật trả lời, “Tôi ở đây nhìn người.” “Nhìn người?” Hắn khơi lông mi, lập tức ném cho ta ánh mắt tràn ngập khinh bỉ, “Em rỗi việc.” Ta có chút tức giận, “Là thật, tôi thật chuyên tâm nhìn.” Xem bọn hắn vội vội vàng vàng đi tới đi lui, đoán bọn họ tiếp theo phải làm cái gì. Giống như xem bọn họ vội, ta cũng có chút cảm giác gấp gáp. Phảng phất bản thân mình trong bầu không khí bận rộn mà khẩn trương, có cảm giác có người cần. Lỗ mũi hắn hừ một tiếng, “Còn chuyên tâm nhìn, anh đã đi qua ba lần, cũng không thấy em phát hiện.” Xong rồi vung cho ta cái xem thường, “Em cố ý đi.” Ta oan. Hắn thân thủ cầm túi đồ ăn của ta, “Đây là cái gì?” “Bánh bao a.” Ngày hôm qua mua nhiều bánh bao, hôm nay ra ngoài tùy tay lấy một cái, hấp trong nồi rừng rực, mang theo ăn đỡ đói. Hắn không biết xấu hổ cầm một miếng ăn, ăn xong rồi đánh giá, “Hương vị rất nhạt.” Ta ngoài cười nhưng trong không cười, “Nếu không, tôi đi ra Mc Donalds phía trước mua sốt cà chua?” Hắn hí mắt, thân thủ lại lấy một miếng ra, cắn cắn, “Tốt, nếu có thế lấy gà rán xứng với lại chua ngọt này thì rất tốt.” “…” Ta hối hận nhìn hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi đứng lên, “Đi, anh chờ.” Đi về trước không đến hai bước đã bị kéo lại. “Em còn cho là thật sao,” hắn phủi phủi mảnh vụn trên tay, cười đứng lên, “Chỉ đùa một chút thôi.” Ta ăn miếng trả miếng, “Là vui đùa thì tốt rồi, nhưng đừng đùa giỡn tôi.” “Em học thật nhanh.” Hắn cầm tay ta, “Đi, ăn cơm đi.” “Không cần.” Ta rút rút tay, nhưng không rút được. Hắn mặt mày ý cười tiêm nhiễm, nhìn không ra tâm tình vô cùng tốt, “Anh thỉnh.” “Kia sao không biết xấu hổ.” Lão mẹ đã dạy, nữ hài tử miệng rộng ăn tứ phương, phi thường chướng tai gai mắt. Hơn nữa không cần tùy tiện ăn miễn phí, đặc biệt ăn không của nam nhân, bởi vì nói không chừng ăn xong liền bị nam nhân ăn. Hắn không buông tay, tư thái rất tự nhiên, “Thỉnh bạn gái ăn cơm, có cái gì ngượng ngùng.” “… Ai là bạn gái anh.” Hắn xoa bóp ngón tay đầy thịt của ta, hé miệng mỉm cười, “Muốn không nhớ đáp ứng khi nào, đợi lát nữa ăn cơm xong anh giúp em hảo hảo nhớ lại.” Mặc kệ giai cấp công nhân hay lao động trí óc, đều phải ăn no mới có khí lực làm việc. Nên trong thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi hai giờ, nhà ăn gần đấy đều trong trạng thái đông nghẹt có thể lý giải. Ta nguyên tưởng rằng Lâm Tiễn sẽ ngựa quen đường cũ đưa ta đến phòng ăn cao cấp, ăn bít têt uống rượu đỏ gì đó. Nào biết người này lôi kéo ta đi dạo vài vòng không tìm được chỗ đặt chân, không tìm được vị trí nào. Đi thật sự là mệt mỏi, ta đến mỗ cảng thức ăn trà cầm dãy số an bài, người nọ bên cạnh liền nói thầm, “Xếp hàng quá lãng phí thời gian.” “Biết vậy mà, hiện giờ ở đâu mà chả xếp hàng. Hàng phía trước chỉ có sáu người, vừa rồi đi qua quán lẩu còn có ba mươi người đứng xếp hàng.” Ta đem tròng mắt trắng chuyển, từ trên xuống dưới quét hắn một lần, “Nếu ngại lãng phí thời gian, tôi liền đi, tôi về nhà nấu cơm anh về phòng ăn mỳ, thế nào?” Hắn cự tuyệt thật sự nhanh, “Ăn cái loại đó đối với thân thể không tốt.” Chờ đợi luôn gian nan, mà bụng đói nhìn người khác ăn mà bản thân còn đang đợi, càng thống khổ không cần nói. Ta nhìn quán nướng bên kia đường, qua kính trong suốt là toàn bộ vị quay gà quay vịt nướng đang quay, còn có móng heo cùng tai heo, đuôi heo sáng bóng hồng nhuận. Vốn không quá đói, vừa thấy màn này, lại đói. “Ai, thực đói.” Lâm Tiễn nhìn lướt qua trong quán, “Không thì đi căn tin của công ty, nơi đó đồ ăn cũng không tệ.” Căn tin là nơi bắt nguồn của bát quái là có thể tùy tiện đi sao? Ta một ngụm phủ quyết cũng không miễn tò mò, “Có căn tin anh còn chạy đến đây tìm cơm ăn?” Hắn không trả lời, chính là bày ra bộ dáng chờ được gọi tên, lại duỗi thân nghiêng đầu xem xét, “Hình như có hai bàn trống.” Đợi cho đến khi ngồi vào bàn đã là một giờ, ta đói hoa cả mắt, chỉ hi vọng sớm ăn một chút sớm đi một chút. Nhưng trong bàn chỉ có một thực đơn, Lâm Tiễn nhìn đồ ăn trong menu nhìn nửa ngày, bộ dáng do dự. Ta đói hốt hoảng, nhịn không được đề nghị, “Trong nhà hàng trà gọi cơm rang cũng được.” Nên ngươi nhanh chút nhanh chút a! Gọi đồ ăn nhanh cho ta, ta còn muốn ăn nhanh chút. Nhưng phòng bếp còn muốn chuẩn bị nguyên liệu, bàn bưng đồ ăn lên còn khá lâu! Hắn giương mắt nhìn ta, hỏi, “Thích ăn đồ nướng?” “Thích.” “Thích ăn đồ quay?” “Thích.” “Thích ăn trứng cá?” “Hoàn hảo.” “Thích ăn …” (bản cv là xe tử mặt, bạn nào biết món gì chỉ giúp tớ với @@) “Còn đi.” Hắn gật gật đầu, phục vụ bàn đưa tới hai phần cơm rang cùng canh cùng trứng cá cùng một ít đồ ăn linh tinh vụn vặt gì đó. Thời gian đưa các đồ ăn rất nhanh, trên bàn chớp mắt đầy các món ăn. Ta một bên cảm thán nam nhân chính là ăn nhiều, một bên đem thìa xúc thịt nướng cùng tương ô mai trộn với cơm, không chút khách khí ăn. Đến khi trên bàn ăn còn hơn phân nửa, đã no bảy tám phần. Vì thế bắt đầu ăn chậm trứng cá, nhìn Lâm Tiễn chỉ ăn một nửa, mà trên bàn rất nhiều món vẫn y nguyên. Căn cứ nguyên tắc không lãng phí tài nguyên, ta bắt đầu khuyên, “Ai, anh sao lại không ăn nữa? Cơm cũng còn thừa.” Hắn đã đem chiếc đũa đặt một bên, chậm rì rì uống nước trà, “Đây đều là cho em, anh đã ăn xong.” “Cho tôi? Nhiều như vậy ăn hết thế nào?” Nhìn mỳ sợi vẫn còn nguyên cùng một đĩa thịt nướng đã nguội khác, tay ta đang cầm thìa múc trứng cá bắt đầu phát run, “Anh uy trư a.” Nói xong mới cảm thấy không thích hợp, quả nhiên không thể ăn cơm rất no, ăn no rồi đầu óc phản ứng trì độn đi rất nhiều a a. Hắn cũng không giận, buông chén trà một bộ nghiêm trang nói, “Anh sợ em ăn không đủ no.” Giả mù sa mưa, rõ ràng là muốn đem ta biến thành trư! “Em buổi tối khuya khẩu vị còn tốt như vậy, một bàn cháo đều ăn sạch,” ánh mắt hắn dừng trên mặt ta vài giây, cười quỷ dị, “Hiện tại vừa vặn giờ cơm, nhiều món cũng hẳn là.” “Đừng có giỡn, buổi tối đó tôi cũng không ăn cái gì.” Nhìn biểu tình của hắn, quả thực xem ta như cái ăn hóa, “Còn có, tôi khi nào thì ăn qua một bàn đồ ăn? Nói chuyện rất khoa trương nga.” Hắn nhíu mày, khóe miệng hơi hơi cong lên. Ta càng khó chịu, “Anh cười cái gì? Cười cái gì a?” “Kỳ quái a.” Hắn dựa ra sau, ngón tay gõ nhẹ có tiết tấu trên bàn, “Hách Quýnh, lúc em cùng anh ăn có lúc nào nói nhiều như vậy? Nhớ lần trước ở tiệm cháo, em im lặng tựa như người câm điếc.” Lần trước? Chẳng lẽ là lần hòa giải Hứa Thận Hành cùng một chỗ lần đó? Nghĩ đến, tối hôm đó ta ăn rất nhiều, cái đĩa không phải cao, mà chồng chất. Ta có chút ngượng ngùng, “Cùng hắn không quen sao, có cái gì có thể nói.” Phải biết rằng những chuyện sau đó cùng tên biến thái kia có liên quan, đêm đó đói chỉ còn da bọc xương ta cũng sẽ không thể ăn của hắn một thước. “Nhưng thật ra.” Tiếng hắn nghe qua thật nhẹ nhàng, “Được rồi, mấy đồ không ăn để lại đi.” Ta như trút được gánh nặng, nhưng nhìn mĩ vị trên bàn còn nguyên lại cảm thấy đáng tiếc. Trong lời nói bình thường hẳn là muốn gói lại mới đúng, nhưng chủ nhân cũng không nói đóng gói ta thế nào có thể đề cập đến? Ăn uống không phải trả tiền rồi còn muốn lấy không, thật khó coi. Hơn nữa, hơn nữa nói như thế nào cũng là lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm [hử??? Thế cái lần ăn mỳ không tính sao?], còn muốn yêu cầu này hành vi có phải có chút JP*? Trong lúc do dự, ta trơ mắt nhìn đồ nướng còn không đụng vào a liền như vậy đưa đi. Uy, chủ quán sẽ không đem nấu lại rồi đưa ra? Mở tiệm cần phúc hậu a, đều là đã trả tiền! *JP: tuyệt phẩm. Phục vụ bàn dọn xong đã hơn hai giờ, tay của ta lại còn bị hắn kéo. Đáy lòng có chút kháng cự, nên cố ý đi chậm một chút, hắn cảm thấy nên cũng thả chậm bước đi, ta lại đi càng chậm. Mặc kệ thấy thế nào, ta cuối cùng vẫn ở sau hắn một ít. Đi đến lúc băng ghế dài trước, hắn rốt cục buông lỏng tay ra, “Ngày mai có việc gì không?” Ta lắc đầu. Hắn vừa lòng vuốt cằm, “Ngày mai giữa trưa ở nơi này chờ, cùng nhau ăn cơm trưa.” Để ta, đi nhờ xe đến. Nhưng sau, bồi hắn ăn cơm?! “Nhưng khả năng ngày mai…” “Em không vội.” “… Anh không tìm thấy bạn cùng nhau ăn cơm sao?” Người này nhân duyên nhất định rất kém, ngay cả bạn ăn cơm cũng không có. “Thế nào, bồi bạn trai ăn cơm thống khổ như vậy?” Ta bại lui, “Miễn bàn ba từ kia biết không? Không phải là ăn cơm sao. Anh mời khách, tôi sẽ đến.” Dù sao cũng nhàn rỗi, còn không cần nấu cơm trưa. Huống hồ, lấy tình huống hiện tại ta thực không cần khách khí với hắn. Rốt cục hắn vừa lòng, nâng vạt áo khoác ta, “Vừa mới bắt đầu em không có thói quen là bình thường, nhưng là dù sao em cũng phải nhớ kỹ hiện tại chúng ta là quan hệ gì. Đừng nghĩ nhiều, dùng thời gian để rối rắm rất xa xỉ, chỉ có lúc chân chính khoái hoạt mới đáng lãng phí thời gian.” [ TV: Tiễn ca, khoái hoạt cái gì ~~~~~~ Lâm Tiễn: Muốn biết hả? Edit đến gần cuối truyện đi rồi sẽ biết *cười vô sỉ*] Tay ta không tự giác nắm thật chặt, một cỗ dũng khí từ đáy lòng bốc lên. Chân chính khoái hoạt, cái gì mới là chân chính khoái hoạt. Con mèo nhỏ ăn cá, con chó nhỏ ăn xương, bọn tiểu quái thú thiếu đánh đòn mỗi ngày bị Ultraman đánh cho khoan khoái, mấy cái đó đều tính là chân chính khoái hoạt đi. Mà ta cảm thấy có thể yêu một người, hơn nữa cũng được đối phương đáp lại liền là chân chính khoái hoạt, hạnh phúc cực hạn. Loại hạnh phúc này khi cầu mà không được, rõ ràng phải buông tay. Chính là, ta cho tới bây giờ không nghĩ qua, nếu chính tay mình bị người kéo theo không tha, vậy phải làm sao bây giờ? Đó là một loại may mắn khác, một tư vị hạnh phúc khoái hoạt khác sao? Tuy rằng không quá xác định, nhưng, có thể thử một lần. Bên tai, hắn cúi đầu thanh âm phất qua, nói rất nhẹ nhàng, “Trên đường cẩn thận, ngày mai gặp.”