Bà Nam Cung tên là Triệu Tịch Lận, bà cũng là người xuất thân từ danh môn vọng tộc. Triệu Diệc Thần là con người anh thứ hai của bà. Trong đông đảo anh chị em, người bà thân thiết nhất chính là người anh thứ hai này, đương nhiên cũng cực kỳ yêu thương đứa cháu trai Triệu Diệc Thần. Thế mà đứa cháu đó lại phá hoại hạnh phúc của con trai bà. Là một người cô, về tình cảm hay trên lập trường, bà đều cảm thấy khó xử và đau khổ không ai có thể hiểu được. “Cho nên, con trai của mẹ kết hôn rồi lại ly hôn nhiều lần thật ra chỉ là mang tâm lý dạo chơi nhân gian thôi ạ? Anh ấy làm vậy là vì muốn trả thù người phụ nữ đã vứt bỏ anh ấy?” “Phải, sự phản bội của Đường Huyên và Diệc Thần đã khiến tâm lý của nó bị đả kích trầm trọng. Sau đó, Phong mắc phải một chứng bệnh tên là PTSD, y học thường gọi là hội chứng rối loạn stress sau sang chấn. Có một khoảng thời gian khá dài, nó sống rất khổ cực, ba mẹ cũng rất vất vả, nó tùy thời nổi giận, cả đêm ngủ không yên. Vừa nhắm mắt là sẽ nhìn thấy cảnh người con gái nó yêu nhất bỏ rơi nó…” “Nhưng không dẫn anh ấy đi xem bệnh luôn sao ạ?” Đôi mắt Âu Dương Vân dần ươn ướt, bỗng nhiên, cô nhận ra mình đã phạm phải một lỗi không thể tha thứ được. “Đó là bệnh tâm lý, bệnh tâm lý chỉ có bác sĩ tâm lý mới chữa được. Ba chồng con đã mời bác sĩ tâm lý tốt nhất từ nước ngoài qua đây. Hai năm nay, Phong rất ít khi phát bệnh, ba mẹ đều cho rằng nó đã khỏi bệnh rồi. Không ngờ đang yên đang lành lại phát tác.” Bà nói với giọng nghẹn ngào. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, nhìn thấy con mình vẫn luôn không thể thoát khỏi bóng tối của quá khứ, một người mẹ như bà làm sao không đau lòng cho được. “Mẹ ơi, con xin lỗi…” Âu Dương Vân áy náy cúi đầu: “Đều do con không tốt, là do con nói ra mấy lời không nên nói khiến anh ấy…” “Con đã nói gì?” Âu Dương Vân kể lại mọi chuyện đúng sự thật cho mẹ chồng nghe. Mẹ chồng cô nghe xong cũng không trách móc cô, mà ngược lại còn an ủi: “Không sao, không trách con được, là ba mẹ không tốt. Ngay từ đầu, ba mẹ không nên giấu diếm con. Con là một cô gái thiện lương, nếu như con biết Phong từng chịu thương tổn như thế thì mẹ tin là con cũng sẽ không nói ra mấy lời quá khích.” Mẹ chồng con dâu hàn huyên hồi lâu, sau đó mỗi người tự quay về phòng mình. Mặc dù Âu Dương Vân đã ở trong tình trạng kiệt sức nhưng cô lại không hề buồn ngủ. Cô đi thẳng tới bên giường Nam Cung Phong, cẩn thận quan sát gương mặt say ngủ của anh. Cô khó mà tưởng tượng được, một người đàn ông kiêu ngạo lại có một quá khứ tủi nhục như thế. Ngồi xuống cạnh Nam Cung Phong, cô xin lỗi lần nữa: “Xin lỗi anh, tôi không biết anh đã từng bị người anh yêu phản bội nên mới hiểu sai ý anh. Tôi cứ nghĩ anh nói cùng một thứ hàng là chỉ mẹ tôi. Tôi đúng là quá tệ, sao tôi có thể nói anh đáng đời khi anh phải chịu tổn thương như vậy chứ….” Âu Dương Vân cực kì đau lòng, cô chậm rãi vươn tay phủ lên trán Nam Cung Phong. Trán anh ướt đẫm. Cô đứng lên, vào phòng tắm vắt khô khăn lông rồi nhẹ nhàng cẩn thận lau đi mồ hôi còn vương lại trên trán anh. Đêm nay đã được định trước là một đêm nặng nề, ít nhất thì đối với Âu Dương Vân cũng là nặng nề, cô sa vào nỗi băn khoăn vô biên. Từ khi biết tâm lý Nam Cung Phong dã bị tổn thương nặng, cô bắt đầu suy nghĩ sâu xa, cô chọn người đàn ông này để trả thù có phải đã quá tàn nhẫn hay không? Ý thức của cô dần mơ hồ. Ngay khi cô nhắm mắt lại, cô nghĩ tới cách duy nhất để Nam Cung Phong không bị tổn thương thêm nữa chính là đừng để anh yêu cô. Chỉ cần không có cảm tình thì dù có thất vọng thế nào, trái tim cũng sẽ không đau đớn. Trước rạng sáng, Nam Cung Phong thoát khỏi cơn mộng mị. Một đêm vừa rồi, anh ngủ cực kỳ ngon, ngủ ngon tới mức anh đã quên mất những chuyện đã xảy ra trước khi chìm vào giấc ngủ. Tối qua, Nam Cung Phong uống khá nhiều rượu khi xã giao, đầu anh có hơi đau. Anh chống tay ngồi dậy, muốn xuống giường tìm nước uống. Khi vừa hoạt động cơ thể, Nam Cung Phong cảm thấy bên cạnh như có thứ gì đó nặng nề đang đè lên. Anh lắc lắc đầu, cố gắng khiến mình tỉnh táo hơn một chút. Nhìn kĩ lại, người phụ nữ coi trời bằng vung này lại ngủ trên giường của anh… “Này, dậy đi, dậy đi.” Anh sỗ sàng đánh thức cô, sau đó còn trợn trừng mắt chất vấn: “Sao cô lại ngủ ở đây? Đừng nói với tôi là cô mộng du đấy!” Âu Dương Vân hoang mang nhìn Nam Cung Phong, nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, cô ngoan ngoãn trả lời: “Tôi lỡ ngủ quên ở đây.” Ồ, thật sự anh chưa từng nghe thấy lí do nào tệ như vậy, Nam Cung Phong hừ một tiếng đầy châm biếm: “Hôm nay lỡ ngủ quên trên giường tôi, vậy ngày mai cô cũng lỡ ngủ quên trên giường người đàn ông khác à?” Nếu không phải trên cổ tay của Nam Cung Phong còn vết máu bầm do anh tự gây ra, Âu Dương Vân có lẽ đã cho rằng tối qua chỉ là một giấc mộng dài. Người đàn ông trước mắt cô không giống như người bị chứng PTSD, rõ ràng là một người đàn ông độc miệng, chính là loại người không dùng miệng giết chết người thì không bỏ qua. “Anh không sao chứ?” Cô lên tiếng hỏi thăm. “Tôi có thể có chuyện gì?” Chân mày Nam Cung Phong nhướn lên, anh hoàn toàn quên mất chuyện mình phát bệnh. “Anh thật sự không nhớ sao?” Âu Dương Vân nhắc nhở một cách khéo léo: “Tối hôm qua, anh không kiểm soát được bản thân…” “Chẳng lẽ tối qua tôi đã làm gì cô à?” Biết Nam Cung Phong đã hiểu lầm, cô lắc đầu phủ nhận: “Không phải như anh nghĩ, là….” “Không phải như tôi nghĩ là được, những thứ khác không quan trọng!” Nam Cung Phong vén chăn xuống giường, anh đi tới cạnh tủ quần áo, ra lệnh: “Đi ra ngoài đi, tôi muốn thay quần áo!” “Tôi biết hết rồi!” Âu Dương Vân cân nhắc một hồi, cuối cùng cô cũng quyết định thẳng thắn với Nam Cung Phong. “Biết cái gì?” “Quá khứ của anh!” Suốt một phút đồng hồ, Nam Cung Phong đứng đơ tại chỗ, không nhúc nhích, dáng vẻ như một cái xác không hồn, ngay cả một câu nói nguyên vẹn cũng không thể thốt ra. “Tốt, vậy cô có thể ra tòa đề xuất ly hôn, kiếm được một khoản tiền bồi thường lớn, còn có thể quang minh chính đại rời khỏi tôi.” “Tôi sẽ không rời đi, dù cho anh có là ma quỷ đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không đi!” Câu nói này của Âu Dương Vân thật sự xuất phát tự đáy lòng, không liên quan tới bất kỳ tâm tư cá nhân gì. Hiện tại, cho dù không có tình yêu nhưng có lẽ Nam Cung Phong cũng không thể tiếp nhận được chuyện một người phụ nữ lại rời khỏi mình. Bởi vì như thế sẽ khiến anh nhớ tới chuyện một người phụ nữ khác rời bỏ anh. Mẹ chồng đã nói, trong bảy người vợ của Nam Cung Phong, cô là người đầu tiên khiến bệnh anh tái phát. “Cô đã biết rồi, không sợ sau này tôi mất kiểm soát mà giết chết cô à?” Nam Cung Phong đột nhiên xoay người, vươn tay kéo cổ tay cô: “Giống như khối máu bầm này, nếu cô cứ khăng khăng muốn ở lại thì không phải chỉ có một chỗ nho nhỏ thế này đâu!” “Không sao, tôi không để bụng. Huống chi, anh cũng chưa hẳn sẽ tổn thương tôi. Tối hôm qua, anh vẫn luôn cố bắt tôi cách xa anh, điều này cho thấy trong tiềm thức anh không muốn tổn thương bất kỳ ai!” Có một loại người, dù đã bị người khác nhìn thấu tâm tư thế nào thì vẫn muốn che giấu bản thân. Nam Cung Phong chính là người như vậy, anh căm phẫn quát lớn với Âu Dương Vân: “Đừng có thương cảm tôi, tôi không cần!” “Phải, là tôi thương cảm. Nhưng tôi chỉ đồng tình với hoàn cảnh mà anh gặp phải chứ không phải đồng tình với con người anh!” “Đều như nhau thôi, mặc kệ cô đồng tình cái gì, tôi nói không cần là không cần. Bây giờ cô lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi đây đi, thỏa thuận ly hôn tôi sẽ nhờ người đưa đến nhà cô.” Âu Dương Vân khiếp sợ ngước mắt lên: “Có cần phải nghiêm trọng thế không? Tôi cũng đâu có làm sai chuyện gi, tôi chỉ vô tình biết được quá khứ của anh thôi mà.” “Như vậy cũng đã đủ rồi.Tôi không muốn sống chung với một người thương hại tôi sau khi biết tôi từng bị phụ nữ vứt bỏ.” Lúc Nam Cung Phong nói ra những lời này, trên mặt anh là vẻ bi thương. Âu Dương Vân nhìn mà cảm thấy lòng đau đớn khó hiểu. Nam Cung Phong chán chường đi về phía phòng tắm. Âu Dương Vân đột nhiên bước nhanh đến, ôm anh từ phía sau, thản nhiên nói: “Có lẽ anh cảm thấy mình không bình thường, nhưng so với bệnh nhân PTSD, người có chứng sợ hãi không gian hẹp như tôi cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.” Nam Cung Phong đột nhiên dừng bước. Âu Dương Vân có thể cảm nhận được thân thể của anh đang cứng đờ, hai người nhất thời rơi vào im lặng. Qua một hồi lâu, Âu Dương Vân mới lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng: “Tôi nói thật đấy, không phải là để an ủi anh đâu, cũng không phải là nói dối để khiến anh cảm thấy thoải mái. Tôi thật sự bị chứng sợ hãi không gian hẹp, sợ bị nhốt ở một nơi tối đen, sợ cảm giác bất lực khi kêu trời trời không hay, gọi đất đất không biết. Người như tôi thì có lập trường gì để đồng tình người có cùng lập trường giống tôi như anh chứ. Nam Cung Phong, anh hãy tin tôi, thật ra chúng ta đều là người giống nhau.” Anh kéo cánh tay bên eo mình ra, cũng không hỏi nguyên nhân khiến cô bị chứng sợ hãi không gian hẹp, không hỏi bất kì câu nào mà cứ yên lặng đi vào phòng tắm. Âu Dương Vân vẫn luôn chờ ngoài cửa. Đợi đến lúc anh đi ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh nói: “Cô có quyền lựa chọn nhưng không ai có trách nhiệm với lựa chọn của cô đâu.” Ý của anh là cô có thể lựa chọn ở lại, nhưng sau khi ở lại, cuộc sống tốt hay xấu đều không liên quan tới bất kỳ ai. Đến giờ ăn sáng, không khí trên bàn cơm nghiêm túc dị thường, ai cũng không nói chuyện, không ai nhắc gì tới việc đã xảy ra tối hôm qua. Nam Cung Phong chỉ ăn một chút rồi viện cớ công ty có cuộc họp sáng nên rời đi trước. Anh vừa đi, người trong nhà cũng ăn không trôi, bà Nam Cung bảo người làm thu dọn bàn ăn, rồi nói với con dâu mình: “Tiểu Vân, lại đây nói chuyện với mẹ nào.” Âu Dương Vân đi theo mẹ chồng vào phòng khách, hai người ngồi trên ghế sofa, em gái chồng cũng xúm lại. “Con cũng đã biết tình trạng của con trai mẹ, chắc tối qua con cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, con nói mẹ nghe con dự định thế nào?” Âu Dương Vân hiểu nỗi lo của mẹ chồng, nên cô kiên định trả lời: “Con sẽ không rời khỏi anh ấy đâu ạ.” “Thật sao?” “Thật ạ!” “Cho dù nó có tổn thương con, lạnh nhạt với con thì con cũng sẽ không rời đi?” “Dạ, con sẽ không rời đi.” Bà Nam Cung nhẹ nhàng thở ra, nhân lúc hỏi tiếp: “Vậy con có thể đồng ý với mẹ một chuyện nữa không?” “Chuyện gì ạ?” “Nhanh chóng sinh cho Phong của chúng ta một đứa nhỏ được không? Đứa bé chính là sợi dây gắn bó cả gia đình. Chỉ cần hai đứa có con, cho dù Phong tạm thời vẫn chưa thoát khỏi tổn thương tình cảm, nhưng sẽ có một ngày thằng bé mở lòng vì con.” “Chuyện này…” Âu Dương Vân khó xử. “Rất khó à?” Mẹ chồng có hơi thất vọng. Cô em chồng vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng mở miệng, cô ấy thẳng thắn nói không có ý gì xấu: “Mẹ, chuyện này thật là làm khó người ta mà. Sinh con đâu phải là chuyện của một người, chị dâu có thể đồng ý không rời khỏi anh con đã là tốt lắm rồi. Mẹ còn kêu người ta mau sinh cháu nội cho mẹ nữa, chẳng lẽ mẹ định bảo chị dâu cưỡng ép anh trai con?”