"Anh có thể đừng dùng giọng điệu như ra lệnh ấy mỗi lần nói chuyện với tôi không?" Âu Dương Vân tức giận trừng anh một cái: "Vốn dĩ thái độ của anh tốt một tí thì tôi còn có khẩu vị, bây giờ nghe anh nói, tôi không còn tí khẩu vị nào nữa."
Nam Cung Phong hừ một tiếng: "Tôi lên đây gọi cô ăn cơm là giữ thể diện cho cô lắm rồi, đừng không biết nặng nhẹ như thế."
"Cảm ơn anh đã giữ thể diện cho tôi, nhưng tôi không định giữ thể diện cho anh, nên mời anh ra ngoài đi, đừng tới quấy rầy tôi nữa."
"Hờ, cô đang đuổi tôi đấy à? Cô đừng quên, đây là nhà tôi!"
"Là nhà anh cũng là nhà tôi, chúng ta đã là vợ chồng tức là chúng ta bình đẳng, anh có quyền bước vào, tôi cũng có quyền mời anh đi ra."
Nam Cung Phong trước giờ chưa từng bị người phụ nữ nào coi thường như thế, tức giận đến mức mặt mũi xanh lẹt, anh nắm chặt cổ tay cô, lên tiếng cảnh cáo: "Nếu không phải cô là một người phụ nữ thì tôi đã ra tay xử lí cô từ lâu rồi!"
"Anh tưởng anh nói như vậy thì tôi sẽ khuất phục trước anh sao? Âu Dương Vân này từ nhỏ đến lớn bị hù dọa nhiều rồi."
Nam Cung Phong cuối cùng cũng thấy ruột gan mình xanh lè rồi, thế này mà không gọi là tự dẫn sói vào nhà thì còn là gì nữa. Lúc trước anh bị quỷ ám thế nào mà cho cô ấy cơ hội nhỉ? Nếu anh biết được rằng trao lối thoát cho người khác là tìm đường chết cho mình, chắc chắn anh sẽ không dồn bản thân mình vào chỗ chết đâu.
"Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, rốt cuộc cô có xuống nhà hay không?"
Gương mặt anh tuấn ấy trông như một lớp băng, tản ra không khí lạnh âm vài độ, Âu Dương Vân thấy chuyển biến tốt lập tức thu lưới, giọng điệu hòa hoãn hơn: "Tôi biết chắc hẳn mẹ lại uy hiếp anh rồi, tôi cũng không muốn làm khó anh, thế này đi, tôi cùng anh xuống nhà ăn cơm, nhưng anh phải đồng ý với một thỉnh cầu của tôi."
"Gì cơ?"
"Ngày mai là kỉ niệm thành lập trường tôi, buổi tối sẽ một bữa tiệc chúc mừng, tôi muốn mời anh tham gia cùng tôi."
Âu Dương Vân nói xong, thấp thỏm đợi Nam Cung Phong, quả nhiên mọi việc không nằm ngoài dự liệu của cô ——
"Rốt cuộc cô đã chịu thôi chưa hả? Hôm nay mới cùng cô về nhà mẹ, ngày mai lại phải cùng cô đi tham gia tiệc tùng gì đó, lịch trình của cô còn bận rộn hơn cả một tổng giám đốc như tôi, cô tưởng tôi ngày nào cũng rảnh rỗi cho cô sai sử hả?"
"Không phải không phải, anh hiểu nhầm rồi, tôi cũng không ngờ là trùng hợp như vậy, lịch trình dính cả vào nhau, bữa tiệc kia năm nào cũng là một đôi vợ chồng cùng nhau tham gia, anh không thể để tôi làm trường hợp cá biệt được, đúng không nào..."
"Cùng nhau tham gia, hừ, thế năm ngoái thì sao? Năm ngoái ai tham gia cùng cô?"
"Năm ngoái tôi còn độc thân mà, tất nhiên không bàn đến chuyện nửa kia, nhưng năm nay khác rồi, năm nay đồng nghiệp của tôi đều biết chuyện tôi kết hôn cả rồi."
Âu Dương Vân nói với vẻ rất bất đắc dĩ, rất tủi thân, Nam Cung Phong lại không chút mềm lòng, anh lạnh lùng đáp lại: "Ai quan tâm lí do là gì, tôi không đồng ý!"
Anh quay người định đi, cô đã túm lấy cánh tay anh: "Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, hoặc không ăn cơm cũng được, cho có lệ thôi, được không?"
"Không được! Cô còn có mặt mũi để ra điều kiện với tôi cơ à, chuyện che giấu thân thế tôi còn chưa tính nợ với cô đâu đấy, đừng tưởng tôi không truy cứu là có thể cho qua, chuyện này không qua được đâu."
"Không qua được thì không qua được, sau này từ từ tính toán tiếp, trước mắt cứ đồng ý với tôi có được không? Tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng trong năm nay tôi xin anh giúp đỡ, tuyệt đối không có lần thứ ba đâu."
"Lần cuối cùng trong năm nay? Hờ, nói như thể tôi với cô còn sống cùng nhau nhiều năm nữa vậy, cô có thể đừng tự cho mình là đúng như thế nữa được không?"
Âu Dương Vân lập tức gật đầu: "Có thể chứ, sau này tôi sẽ cố gắng bớt cho mình là đúng, chú ý tự lượng sức mình nhiều hơn, cố gắng không chọc cho anh tức giận, cũng cố gắng không khiến anh căm ghét, tóm lại, điều gì anh không thích, tôi sẽ cố gắng tránh."
Thấy cô nhượng bộ đến mức này, Nam Cung Phong suy nghĩ trong chốc lát: "Được rồi, nể tình cô có thành ý như thế, tôi sẽ đồng ý với cô một lần cuối cùng, nhớ lấy, là lần cuối cùng, sau này nếu cô còn dám sai bảo tôi như lái xe riêng thì nợ cũ nợ mới cộng vào tính một thể. Còn nữa, lần này coi như cô nợ tôi một ân tình, lần sau nếu tôi yêu cầu cô trả nợ ân tình, chỉ cần không phải bảo cô đi chết, cô bắt buộc phải đồng ý."
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
8 chương
30 chương
70 chương
172 chương
12 chương
138 chương
6 chương