“Anh đã nói là không được!” Nam Cung Phong thấy nhẹ nhàng với cô không ăn thua đành phải chuyển sang biện pháp mạnh. Anh kéo lấy cánh tay cô đẩy cô sang bên, xoay nắm cửa sải bước ra ngoài. Làm sao Âu Dương Vân có thể trơ mắt nhìn anh đi như vậy, cô tức thì lao thật nhanh đến trước mặt anh, bám lấy anh như một con bạch tuộc. Nam Cung Phong có giãy thế nào cô cũng không rời ra. “Âu Dương Vân, rốt cuộc em muốn gì?” “Muốn quyến rũ anh, anh không thấy hả?” Lời vừa dứt, cô chủ động hôn lên môi Nam Cung Phong. Anh bỗng mở to hai mắt, có chút kinh ngạc nhưng không ngăn cản cô. Trong đầu anh chợt trở nên mê loạn, tay tóm chặt Âu Dương Vân dần dần thả lỏng, chuyển sang ôm lấy eo cô. Anh không hôn cô điên cuồng như trong quá khứ, nhưng môi lưỡi vẫn quấn quýt triền miên. Hai tay Âu Dương Vân ôm cổ Nam Cung Phong, thân thể cô nóng như một ngọn lửa. Thẩm Thanh Ca mấy lần có ý thân mật với cô, cô đều tìm cớ tránh né, nhưng hôm nay đối diện với Nam Cung Phong, cảm xúc trong cô lại bùng cháy mãnh liệt. Có thể thấy trong hai năm qua, anh vẫn chiếm vị trí rất lớn trong lòng cô. Hai người dần tiến sát vách tường, cơ thể cô bị ép giữa Nam Cung Phong và tường phòng. Anh khẽ nâng cằm cô, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống cánh môi. Đầu lưỡi quấn quýt đầu lưỡi, như chiếc nút thắt không nỡ rời nhau, chỉ hận không thể càng thắt chặt thêm. Hơi thở của Âu Dương Vân càng lúc càng dồn dập, hiển nhiên đã khơi lên lửa dục, không còn thỏa mãn với việc hôn môi nhẹ nhàng thế này. Tay cô vô thức lần xuống dây lưng quần của Nam Cung Phong, đang định cởi nó ra thì đột nhiên thân thể Nam Cung Phong trở nên cứng đờ. Vẻ mê man trên mặt Nam Cung Phong thoáng chốc bay mất sạch, thay vào đó là vẻ mặt lạnh như băng dưới 0 độ C. Anh đẩy Âu Dương Vân ra khiến cô ngã nhào. Trong mắt anh hiện lên tia khổ sở, nhưng lại không nói gì mà xoay người rời đi thật nhanh… Trái tim Âu Dương Vân đau đớn vô cùng, không phải bởi vì Nam Cung Phong bỏ rơi cô, mà là vì cô thương xót cho Nam Cung Phong. Anh thật sự mắc chứng sợ hãi. Âu Dương Vân đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn anh ngồi trong xe vò đầu bứt tai, nước mắt trượt khỏi bờ mi. Rốt cuộc cô nên làm gì để cứu vớt người cô yêu… Sau chuyện ngày hôm ấy, Nam Cung Phong rõ ràng bắt đầu tránh né Âu Dương Vân, cũng không tăng ca cùng tổ nghiên cứu phát triển. Trong lòng Âu Dương Vân hiểu rõ, không phải anh không muốn tham dự vào công việc mà chỉ là không muốn đưa cô về nhà nữa. Dù có hai lần cô cố tình chạy tới quán bar ngồi đến nửa đêm, sau đó gọi điện thoại nhờ anh đến đón nhưng đều bị anh từ chối thẳng, thay vào đó lại gọi dịch vụ lái xe thuê cho cô. Âu Dương Vân không còn cách nào khác, quyết định đi biệt thự Bạch Vân tìm mẹ chồng. Đứng trước cửa căn biệt thự quen thuộc, trong lòng cô có muôn vàn cảm xúc đan xen. Cái đêm cô rời đi trong tuyệt vọng vào hai năm trước, cô đã thề mình sẽ không bao giờ trở lại đây nữa. Thế mà lúc này cô vẫn trở về đây, nếu không phải vì Nam Cung Phong, cô sẽ không bao giờ bước vào cánh cổng này thêm lần nào. Tình yêu không có chuyện ai cúi đầu trước ai, tình yêu chân chính là hi vọng người mình yêu có thể sống tốt hơn mình. Từ sau khi người bạn đời của bà Nam Cung nhắm mắt, bà gần như dùng nước mắt rửa mặt mỗi ngày. Âu Dương Vân đột nhiên xuất hiện khiến bà lộ ra nét cười hiếm thấy. “Vân, mẹ thật sự không ngờ còn có ngày con quay lại nhà chúng ta, càng không ngờ con vẫn trở về tận hiếu khi ba chồng con qua đời.” Âu Dương Vân ngắm nhìn người mẹ chồng tiều tụy trước mặt, trong lòng trăm mối ngổn ngang: “Mẹ đừng quá buồn. Đời người không thể tránh khỏi cái chết, cách tốt nhất giúp người đã khuất yên nghỉ chính là đảm bảo người mà họ bận lòng nhất phải sống thật tốt.” “Nếu không phải mẹ sợ ba con chết không được nhắm mắt, mẹ thật sự muốn đi theo ông ấy…” Bà Nam Cung nói xong thì thương tâm khóc nấc lên. “Mẹ tuyệt đối đừng suy nghĩ như vậy. Mẹ đã mất đi ba nhưng mẹ vẫn còn có con trai và con gái kia mà. Họ rất cần mẹ, nếu mẹ xảy ra chuyện gì thì Phong và Tình Tình phải làm sao? Hiện tại, Tình Tình còn chưa biết chuyện ba qua đời, ngày nào đó em ấy trở về, thấy ba mẹ đều không còn thì em ấy sẽ đau đớn đến nhường nào.” Bà Nam Cung rưng rưng nước mắt gật đầu: “Bây giờ mẹ chỉ sống vì hai đứa con của mẹ, nhưng ngày nào cũng ở một mình trong căn biệt thự trống trải này, trong lòng cũng sẽ thấy cô đơn và đau buồn. Nhớ trước kia nhà chúng ta náo nhiệt đến thế nào.” “Mẹ ơi, thật ra hôm nay con đến đây là vì có chuyện muốn nói với mẹ.” “Chuyện gì?” “Con muốn trở về sống ở đây được không ạ?” Bà Nam Cung đột nhiên mở to hai mắt, không dám tin mà nắm lấy tay con dâu: “Con nói thật sao?” “Vâng, thật ạ!” “Tốt quá, thật sự quá tốt rồi! Mẹ cầu còn không được…” Âu Dương Vân muốn quay về biệt thự Bạch Vân là vì hai mục đích, một là để chăm sóc cho mẹ chồng đáng thương, hai là để ở gần Nam Cung Phong. Từ ngày anh bỏ lại cô, đã mấy ngày trôi qua mà cô gần như chưa thấy mặt anh dù chỉ một lần. Buổi tối, cô tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn, sau đó mẹ chồng nàng dâu cùng nhau ngồi đợi Nam Cung Phong trở về. Nam Cung Phong vẫn chưa biết chuyện Âu Dương Vân dọn về nhà mình, sáu giờ về đến nhà, vừa đổi dép lê, Âu Dương Vân bỗng xuất hiện từ đằng sau: “Anh về rồi!” Anh giật mình, kinh ngạc hỏi: “Sao em lại ở đây?” “Em thấy mẹ cô đơn quá nên về ở chung với mẹ vài ngày.” “Em đã có sự đồng ý của anh chưa? Cứ thế mà đến nhà anh ở sao?” “Đây cũng là nhà em…” Âu Dương Vân ấm ức bĩu môi. “Chúng ta đã ly hôn rồi.” “Nhưng anh đã xé tờ đơn đó.” “Em…” Nam Cung Phong bị một câu của cô chặn họng không nói được gì, mặt anh sầm xuống: “Mẹ anh có anh ở cạnh rồi, em nên trở về căn hộ đã thuê đi.” “Cả ngày anh không làm việc thì cũng đi tiệc xã giao, anh có thể ở cạnh mẹ được bao nhiêu tiếng?” “Có ở cạnh mẹ mấy tiếng thì cũng là mẹ anh.” “Mẹ anh cũng là mẹ em.” “Em không đi phải không?” Âu Dương Vân gật đầu: “Phải!” “Được, em không đi thì anh đi!” Nam Cung Phong mang giày vào định ra ngoài, bà Nam Cung đi từ trên lầu xuống: “Đứng lại!” Bà quát giữ con trai lại. “Mẹ.” Nam Cung Phong quay đầu lại, vẻ mặt cứng nhắc thốt lên. “Con muốn đi đâu?” “Con đi ra ngoài dạo một chút.” “Chứ không phải Vân không đi thì con sẽ không về?” Nam Cung Phong không lên tiếng. Bà Nam Cung bỗng nhiên rơi lệ: “Cái nhà này đã rất quạnh quẽ rồi, con mà đi là mấy năm không thấy trở về. Trước kia thôi thì đi cũng được, nhưng bây giờ tro cốt của ba con còn chưa lạnh, con lại bỏ đi là muốn ép mẹ theo cùng ba con phải không?” “Không phải, mẹ nói gì kì vậy!” “Không thì phải ở nhà cho mẹ, không được đi đâu cả. Sau này, chỉ cần con bước ra khỏi cửa nhà này một bước, mẹ sẽ lên trời theo ba con ngay lập tức.” Nam Cung Phong buồn bực day trán, nhưng cũng chỉ đành chịu thua mẹ mình. Sau khi ăn cơm tối, Nam Cung Phong lên lầu, Âu Dương Vân ngồi nói chuyện phiếm với mẹ chồng trong phòng khách. Mẹ chồng nắm tay cô nói: “Vân, xin lỗi con, con trai mẹ lại tỏ thái độ với con như vậy.” “Không sao ạ, con không ngại.” Nếu không phải cô đã biết Nam Cung Phong có bệnh không tiện nói ra, làm sao cô có thể không ngại được, cô rất để ý ấy chứ. “Vậy con có thể hứa với mẹ, dù con trai mẹ có lạnh nhạt, chối bỏ con thế nào thì con cũng đừng rời khỏi thằng bé được không?” “Con hứa với mẹ, dù mẹ có đuổi con đi lần nữa, con cũng sẽ không đi.” Bà Nam Cung xấu hổ cúi đầu: “Xin lỗi con, khi đó mẹ thật sự đã sai lầm.” “Không sao đâu ạ, mọi chuyện đã qua cả rồi.” Mẹ chồng con dâu lại hàn huyên một hồi, Âu Dương Vân mới chậm rãi lên lầu, đi đến căn phòng của cô và Nam Cung Phong đã hai năm xa cách. Cốc cốc cốc, cô dùng sức gõ cửa, Nam Cung Phong không kiên nhẫn mở cửa ra: “Có chuyện gì?” “Ngủ.” Cô không cần mời mà tự vào phòng, quan sát cách trang trí của căn phòng: “Nơi này vẫn như cũ không hề thay đổi, nhưng người lại có chút thay đổi.” Nam Cung Phong lạnh mặt nói: “Đây là phòng của anh, em muốn ngủ thì qua phòng ngủ bên cạnh.” “Đây cũng là phòng của em, em không có ý định ở riêng.” Âu Dương Vân ngồi bên mép giường, bộ dạng như bảo anh làm khó được em à. Nam Cung Phong ẩn nhẫn thở dài, xoay người ra khỏi phòng, đóng cửa đánh rầm. Âu Dương Vân mở cửa tủ quần áo, mũi hơi cay cay. Trong tủ quần áo còn treo một vài bộ quần áo của cô rất chỉnh tề. Người đàn ông miệng nói một đàng làm một nẻo này, rõ ràng trong lòng anh vẫn luôn có cô, vậy mà cứ như vịt chết cứng miệng không chịu thừa nhận. Không sao, dù là người chết thì cô cũng có thể khiến anh mở miệng, chứ đừng nói là vịt chết. Cô tắm xong đi đến trước phòng bên cạnh, gõ cửa cốc cốc, một hồi lâu mới thấy Nam Cung Phong mở cửa: “Em lại làm sao?” Anh tức giận hỏi. “Sao anh lại ở trong phòng này? Không phải trước kia Đường Huyên từng ở phòng này sao? Chẳng lẽ anh còn nhớ mãi không quên được cô ta?” Cô khoanh tay trước ngực tựa người bên cửa, thong dong nhìn anh. Nam Cung Phong nghiến răng hét lớn: “Xem như em lợi hại! Em cho rằng căn biệt thự lớn như vậy chỉ có mấy phòng đây thôi sao?” Anh lại ra khỏi phòng lần nữa, rẽ ngay chỗ ngoặt rồi biến mất. Âu Dương Vân vội vàng đuổi theo, phát hiện anh vào một căn phòng dành cho khách khác. Âu Dương Vân buồn bực giậm chân, xoay người chạy xuống lầu. Đêm khuya, một bóng người lén lút đi tới trước cửa phòng Nam Cung Phong, mở cửa phòng, nhẹ nhàng lách người vào trong. Dưới ánh trăng mờ mờ, cô vén chăn nằm xuống. Âu Dương Vân không dám nằm sát Nam Cung Phong, cô lẳng lặng ngắm nhìn anh nằm cách một chiếc gối đầu. Anh ngủ rất say, hoàn toàn không biết giờ phút này trên giường mình xuất hiện thêm một người. Rốt cuộc cô nên làm gì bây giờ, làm gì mới có thể khiến Nam Cung Phong trở lại dáng vẻ cầm thú trước kia? Bây giờ cả đụng chạm anh cũng không chịu, dù cô muốn chữa trị cho anh cũng lực bất tòng tâm. Hơn nữa, vấn đề quan trọng nhất hiện tại không phải là khôi phục oai phong mà là giúp anh có can đảm đối mặt với chuyện sinh hoạt nam nữ. Dùng một chai rượu mạnh chuốc say anh ấy? Không được, nếu anh ấy tỉnh dậy thấy mình lại thất thân thì chắc chắn anh sẽ giết chết cô. Cho anh uống thuốc kích dục? Càng không được, cũng vì Đường Huyên cho anh uống thứ đó mới khiến anh mất đi chức năng. Dùng cách nào đây? Âu Dương Vân âu sầu tới mức tóc sắp bạc trắng. Cô vừa định rút tay về, người bên cạnh đột nhiên trở mình, lập tức tóm được cổ tay cô, đè cô dưới thân. Âu Dương Vân hoảng sợ trừng lớn hai mắt, nhất thời vô cùng hoảng loạng, lắp bắp hỏi: “Anh… Anh tỉnh rồi?” Một tiếng “tách” vang lên, đèn cạnh đầu giường bật sáng, hai mắt Nam Cung Phong đỏ như máu nhìn cô: “Sao em lại ở trên giường anh?” “Em ngủ một mình lạnh quá, nên… nên em mới muốn mượn chút hơi ấm của anh.” “Anh hỏi em vào bằng cách nào?” Nam Cung Phong nghiến răng chất vấn. Ánh mắt Âu Dương Vân hướng về phía chìa khóa trên tủ đầu giường: “Mẹ cho.” “Sao bỗng nhiên em như biến thành người khác vậy?” Anh nghi ngờ suy đoán: “Có phải em đã biết gì rồi không?” Ánh mắt Âu Dương Vân lấp lóe, cô lắc đầu. Vì muốn giữ tự trọng cho Nam Cung Phong, cô nói dối: “Em không biết gì cả, nhưng em nên biết gì à?” Nam Cung Phong xuống khỏi người cô, chán chường nói: “Không có gì, em ra ngoài đi.” Cô cắn răng, vươn tay ôm lấy eo anh: “Em không đi. Chúng ta xa nhau lâu như vậy, chẳng lẽ anh không muốn sao?” Đã nói thẳng ra như vậy, Âu Dương Vân hi vọng có thể ép Nam Cung Phong chủ động nói ra căn bệnh thầm kín của mình, như vậy cô có thể quang minh chính đại giúp anh. Có vài chuyện anh tự nói ra sẽ tốt hơn là cô mở miệng hỏi. Cô đè lên người anh, bắt đầu hôn lên má anh. Từ chiếc cằm cương nghị tới đôi môi quyến rũ, rồi lại từ đôi môi quyến rũ đến chiếc mũi dọc dừa, lại từ chiếc mũi dọc dừa đến đôi mắt nhắm chặt. Bỗng nhiên, cô hôn trúng một giọt nước mắt mặn chát. “Vân, em buông tay đi. Anh đã không còn là anh của quá khứ, đã không giống với người đàn ông bình thường được nữa, không thể thỏa mãn nhu cầu cơ bản của em…” Cả người cô chợt cứng đờ. Phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra mình bất lực, Nam Cung Phong giẫm lên lòng tự trọng của chính mình nói ra lời này khiến Âu Dương Vân đau lòng tới cực điểm.