Lâm Ái tức giận đứng dậy chạy vào phòng ngủ: “rầm” một tiếng đóng cửa phòng, Giang Hựu Nam đỡ trán thở dài, đi tới gõ cửa: “Lâm Ái, em mở cửa ra được không? Em nhất định không nghe anh nói hết. Em mở cửa ra, anh kể cho em biết sau đó anh nói gì.” “Tôi không muốn nghe! Từ hôm nay trở đi chúng ta ở riêng, tốt nhất anh nên tự kiểm điểm mình đi!” Rầm, cô ấy ném gối của Giang Hựu Nam ra ngoài. Một tuần sau, Âu Dương Vân nhận được điện thoại của Quý Phong, cô đầy hy vọng ấn nút nghe… “Alo, Quý Phong, có tin tức không?” “Cô chủ, căn cứ vào sự quan sát và tìm hiểu của tôi trong tuần này, mỗi chiều thứ bảy sếp Phong đều sẽ đến phòng trị liệu tâm lý Dương Quang.” “Phòng trị liệu tâm lý? Anh ta đi vào trong đó làm gì?” “Tôi không rõ lắm, có thể sếp Phong lại mắc chứng PTSD.” Âu Dương Vân trầm ngâm chốc lát: “Anh có địa chỉ phòng tư vấn đó không?” “Có.” “Gửi tin nhắn cho tôi.” “Được.” Sau khi nhận tin nhắn của Quý Phong, xế chiều hôm đó cô liền xin nghỉ, đi tới địa chỉ trong tin nhắn, phòng trị liệu tâm lý Dương Quang. Cô đẩy cửa ra, bên trong là một gian phòng rộng vừa đủ, sau bàn làm việc là một dãy giá sách lớn, phía trên là lịch sử bệnh của mỗi bệnh nhân, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đứng dậy hỏi: “Chào cô, có chuyện gì không?” Âu Dương Vân thở sâu một hơi, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi muốn hỏi thăm một chút, nơi này của ông có phải có một bệnh nhân tên Nam Cung Phong không?” Người đàn ông trung niên ngẩn người, nghi ngờ hỏi: “Cô tìm hiểu điều này làm gì?” “Hãy nói cho tôi biết được không? Việc này rất quan trọng với tôi.” “Đúng, có bệnh nhân này.” “Vậy anh ấy mắc bệnh gì?” Âu Dương Vân vội vàng hỏi. “Xin lỗi, đây là việc riêng tư của bệnh nhân, chúng tôi không tiện tiết lộ.” “Xin ông hãy nói cho tôi biết, tôi là vợ của anh ấy, tôi muốn biết rõ rốt cuộc anh ấy mắc bệnh gì.” Người đàn ông trung niên quan sát cô, trầm giọng nói: “Theo tôi biết bây giờ anh ấy độc thân, cô à, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Âu Dương Vân rất gấp: “Tôi xưng hô với ông thế nào?” “Gọi tôi là bác sĩ Vương.” “Bác sĩ Vương, tôi thực sự là vợ của Nam Cung Phong, hai năm trước chúng tôi đã xảy ra một việc bất đắc dĩ nên đã chia tay, hãy nói cho tôi biết, có phải chồng tôi tái phát chứng PTSD không?” “Cô à, thật xin lỗi, không có sự đồng ý của người đó, chúng tôi tuyệt đối không thể tiết lộ thông tin riêng tư của bệnh nhân.” Vành mắt Âu Dương Vân đỏ hoe, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào: “Tôn chỉ của phòng trị liệu tâm lý Dương Quang là xua đi sương mù trong tim bạn, tôi tin chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh tâm lý cho bệnh nhân, đối với các người mà nói cũng là chuyện đáng mừng, nếu ông bằng lòng nói cho tôi biết rốt cuộc chồng tôi mắc bệnh tâm lý gì, tôi nhất định sẽ nghĩ cách hợp tác cùng mọi người giúp anh ấy khắc phục.” Bác sĩ Vương có chút dao động, ông thở dài: “Hay là tôi báo trước với Nam Cung Phong một tiếng, nếu anh ấy đồng ý tôi sẽ nói cho cô biết.” “Nếu anh ấy đồng ý nói tôi cũng sẽ không một mình chạy đến đây, anh ấy không muốn để tôi biết, nên tôi đành mạo muội tới quấy rầy ông. Bác sĩ Vương, hãy nể thành ý của tôi mà nói cho tôi biết, tôi thực sự rất muốn giúp chồng của tôi, cho dù duyên phận giữa tôi và anh ấy đã hết, tôi cũng hy vọng anh ấy có thể sống tốt.” Nước mắt của Âu Dương Vân cuối cùng đã cảm hóa được bác sĩ Vương, ông gật đầu: “Vậy được rồi.” Bác sĩ Vương lấy một quyển bệnh án từ trên giá sách phía sau, đưa cho Âu Dương Vân. Phía trên tài liệu viết tên Nam Cung Phong, cô run rẩy mở ra, khi nhìn đến ca bệnh, đầu óc như nổ tung... Co giật - Rối loạn chức năng tình dục... Âu Dương Vân đờ đẫn ngước mắt, đầu của cô rất choáng, ngực rất khó chịu, run rẩy hỏi: “Đây là ý gì?” “Nói chính xác hơn là trong lúc vô thức, bệnh nhân đã quan hệ với người khác, tạo ra bóng ma tâm lý cực lớn, không cách trở về cuộc sống bình thường.” “Anh ấy tiếp nhận trị liệu từ lúc nào? Có hiệu quả không?” Nước mắt Âu Dương Vân tuôn rơi, trong lòng rất khó chịu. “Khoảng một năm rưỡi trước đây, trước mắt mà nói không có hiệu quả nhiều, bởi vì đó cũng không phải là vấn đề thuốc có thể giải quyết, đây là bệnh tâm lý, khoảng thời gian đó đã xảy ra nhiều chuyện khiến anh ấy sụp đổ, nguyên nhân gây ra là do anh ấy xảy ra quan hệ với người khác trong tình huống không tự nguyện, đồng thời có một đứa bé, vợ bỏ đi, gia đình tan nát, dưới sự đả kích từ hai phía, tâm lý của anh ấy mất cân bằng nghiêm trọng, dẫn tới bất lực về mặt đó.” “Ông có biết chuyện xảy ra giữa tôi và anh ấy không?” Bác sĩ Vương gật đầu: “Tôi là bác sĩ tâm lý của anh ấy, sao tôi có thể không biết, sở dĩ tôi nói cho cô biết là bởi vì nếu cô có thể tham gia trị liệu, quả thực sẽ hỗ trợ rất lớn cho bệnh tình của anh ấy, nguyên nhân chủ yếu anh ấy bị rối loạn chức năng tình dục chính là cảm thấy đã phản bội cô, nếu cô có thể không để ý và kiên nhẫn đưa anh ấy thoát khỏi bóng ma, bệnh tình của anh ấy có hy vọng lớn được chữa khỏi.” Âu Dương Vân hồn xiêu phách lạc ra khỏi phòng trị liệu tâm lý, ánh mặt trời phía ngoài có chút chói mắt, trái tim của cô vô cùng khổ sở, một mình cô đi tới bờ biển, ngồi thẫn thờ một buổi chiều. Cô rốt cuộc đã biết vì sao Nam Cung Phong lạnh lùng với cô như vậy, tại sao lại nghĩ trăm phương ngàn kế vạch rõ giới hạn với cô, anh kiêu ngạo như vậy, sao có thể để người khác biết mình bất lực về mặt đó chứ, huống chi là đối diện với người phụ nữ mình yêu, đây là vấn đề về lòng tự trọng vô cùng nghiêm trọng. Âu Dương Vân suy nghĩ cả một đêm, cô quyết định muốn cứu Nam Cung Phong, nói cho cùng, anh biến thành bộ dạng bây giờ cô cũng có trách nhiệm, nếu trước đây cô không rời bỏ anh, anh cũng sẽ không vì tự trách mà dẫn đến thiếu hụt sinh lý thế này. Bác sĩ Vương nói, lòng tự trọng của đàn ông còn quý hơn cả vàng nên chuyện này không thể nói thẳng ra, nhất định phải giả vờ không biết, từng bước một khiến anh tự thẳng thắn bày tỏ. Cho tới nay, cô luôn cho mình là người đau khổ nhất, bây giờ cô đã biết bệnh tật ẩn giấu của Nam Cung Phong, cô mới ý thức được anh cũng khổ như cô. Mắc căn bệnh khó mở lời, lại không thể nói với bất kỳ ai, chỉ có thể tự nuốt hết cay đắng vào bụng, người phụ nữ mình yêu lại xuất hiện ngay lúc này, bên cạnh còn có một sứ giả bảo vệ xuất sắc, anh vừa buồn đồng thời cũng sinh ra tâm lý tự ti, cho rằng thứ mình không cho được người khác đều có thể cho, nên anh chọn trốn tránh, tình nguyện sống trong địa ngục u ám, không muốn để người phụ nữ mình yêu ở bên vì thương hại. Âu Dương Vân hoàn toàn hiểu trái tim của Nam Cung Phong, lại có chút hận chính mình không biết gì cả, còn oán giận anh thờ ơ với cô, đón nhận Thẩm Thanh Ca vì muốn trả thù anh quan tâm người phụ nữ khác trước mặt cô, khi đó, có lẽ anh tuyệt vọng nhiều lắm... Anh không có cách nào khống chế trái tim mình yêu cô, luôn không kiềm hãm được quan tâm cô, cô lại tức giận với anh, nói dáng vẻ đó của anh làm cô thật khó xử, bắt anh nói ra những lời tuyệt tình, đuổi cô đi còn không mong cô quay lại. Khi đó, anh nói những lời này, trái tim anh đau đớn và bất đắc dĩ cỡ nào... Sáng hôm sau, lúc Âu Dương Vân đi làm, lại một lần nữa vô tình gặp Nam Cung Phong trong thang máy. “Chiều hôm qua sao lại xin nghỉ?” Nam Cung Phong lạnh như băng hỏi. “Có chút khó chịu.” Ánh mắt cô sáng rực rỡ trả lời. “Không sao chứ?” “Ừ không sao.” Ánh mắt Âu Dương Vân nhìn anh, trong khoảng thời gian này phải đối mặt với sự xuất hiện của cô, ba qua đời, vầng trán của anh tăng thêm không ít u sầu, anh cho rằng người khác không nhìn thấy, thực ra chỉ cần để ý thì liếc mắt là có thể nhìn ra được. Buổi tối tăng ca đến chín giờ, thời gian tăng ca rút ngắn hơn không ít so với bình thường, Âu Dương Vân rõ ràng có thể đi bộ về căn hộ, lại cố ý lười ở lì trong phòng làm việc không đi, mãi đến khi Nam Cung Phong qua hỏi cô: “Cô không tan làm sao?” “Đi ngay đây.” Cô chậm rãi thu dọn đồ đạc, khoan thai đi ra ngoài. Ra cửa lớn công ty, cô vẫn không lập tức rời đi mà đứng chờ Nam Cung Phong ở cửa, đợi khoảng nửa tiếng, Nam Cung Phong mới đi ra từ trong thang máy, lúc đi đến bên cạnh cô, anh kinh ngạc nheo mắt: “Sao cô vẫn chưa đi?” Tay cô chỉ hưởng đỉnh đầu: “Ngắm trăng.” Ha, Nam Cung Phong châm biếm cười cô, đi thẳng đến chỗ xe mình. Anh vừa lên xe, bỗng nhiên, cửa xe bên phải mở ra, Âu Dương Vân theo vào. “Làm gì vậy?” “Cho tôi đi nhờ một đoạn, cảm ơn.” “Gần như vậy đi bộ không được sao.” “Dù gì cũng tiện đường, tôi hơi khó chịu không muốn đi bộ chút nào.” Nam Cung Phong khởi động xe, xe chạy về chung cư của cô, mấy phút sau dừng lại, anh chờ cô xuống xe, cô lại ngồi trong xe bất động. “Xuống xe.” Anh nhắc nhở cô. Âu Dương Vân liếc nhìn anh, đẩy cửa xe ra đi xuống, còn chưa đi hai bước lại “bụp” một tiếng té trên mặt đất, Nam Cung Phong kinh hoảng nhảy xuống xe, chạy vội tới trước mặt cô, ôm lấy cô: “Âu Dương Vân, Âu Dương Vân, cô sao vậy?” Cô giả bộ yếu ớt mở mắt ra, bất lực nói: “Đau đầu quá, làm phiền anh ôm tôi vào...” Nam Cung Phong ôm cô đứng lên, mở cửa căn hộ rồi đặt cô trên giường ngủ, hơi cúi người hỏi: “Khó chịu chỗ nào? Có cần đi bệnh viện không?” Anh vừa định thẳng người lên, Âu Dương Vân đột nhiên ôm lấy cổ của anh: “Không có chỗ nào khó chịu cả, chỉ là muốn anh ở lại.” Nam Cung Phong kinh ngạc nhìn cô, mãi mới phản ứng được, lúc đi gỡ tay cô ra, cô nói: “Không phải anh nói không có sức miễn dịch đối với lời mời gọi của phụ nữ sao? Bây giờ tôi mời anh ở lại.” “Đừng như vậy.” Anh mất tự nhiên ngồi dậy, đang muốn đi ra ngoài, Âu Dương Vân đóng cửa phòng trước một bước, ấm ức nói: “Sao vậy? Tôi không có chút hấp dẫn nào với anh nữa sao? Sao muốn thoát khỏi tôi nhanh vậy?” “Tiểu Vân, đừng làm loạn, tôi còn có việc, cô tránh ra.” “Tôi không tránh.” Âu Dương Vân biết rõ anh đang trốn tránh cái gì, cô mặt dày lừa gạt anh đến đây chỉ là muốn kiểm tra một chút, anh có phải thực sự bất lực không. “Rốt cuộc cô có tránh ra không?”