Sắp đến Tết nguyên đán, đơn vị Đỗ Trường Luân muốn làm liên hoan, yêu cầu dẫn theo người nhà. “Không đi không được sao?” Nhìn vẻ lo lắng của cô, Đỗ Trường Luân có hơi buồn cười: “Em sợ gì? Chỉ là liên hoan trong đơn vị thôi mà, cũng như tiệc tối trong trường của em thôi”. “Có phải biểu diễn gì không?”. Cô vẫn có chút lo lắng. “Hình như là không cần đâu, có lẽ chỉ là mọi người cùng chơi đùa, thích hát thì hát vài bài cho náo nhiệt thôi”. Địa điểm liên hoan ở hội trường một khách sạn, khắp nơi là treo đèn kết hoa, rất có không khí ngày hội. Lúc bọn họ đến thì người đã tề tựu gần đủ. Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi kết hôn, Quý Hân Nhiên cùng Đỗ Trường Luân tham gia hoạt động như vậy. Đỗ Trường Luân nhất nhất giới thiệu đồng nghiệp của mình cho cô. Tiệc liên hoan rất náo nhiệt, MC là một tiểu tử trẻ măng và một nữ MC của đài truyền hình, hai người điều tiết không khí rất tốt. “Chỉ là tiệc liên hoan mà cũng mời MC của đài truyền hình, các anh thật hủ bại”. Cô nhỏ giọng thì thầm vào tai Đỗ Trường Luân. “Đừng nói lung tung”, Đỗ Trường Luân khẽ lườm cô: “Cô ấy cũng là người nhà trong đơn vị anh”. Tiết mục cũng rất đa dạng, thú vị nhất là Song Hoàng, nam giả giọng nữ giống như đúc khiến ai nấy cười ra nước mắt. Còn một số trò chơi truyền thống như cướp ghế, đạp bóng bay, thổi bóng bàn… Lúc trước ở trường lúc tổ chức trò chơi đều là cho đám học sinh chơi, giờ nhìn những người trưởng thành chơi trò này thực sự là quá buồn cười. Bữa tiệc gần kết thúc thì bắt đầu chơi trò chơi tiếp hoa truyền thống, qua vài vòng, Quý Hân Nhiên bất hạnh “chết”. (Đại loại là trò chơi cầm 1 bông hoa rồi truyền tay cho nhau, đợi hát xong 1 bài hoặc đánh trống, đánh đàn… hoa về tay ai là người đó chết). Lúc tiếng trống ngừng, cô đang cầm hoa, xung quanh cười rộ lên. Một vài cậu trai trẻ kêu: “Chị dâu, hát một bài đi!” Quý Hân Nhiên hơi hoảng, cô căn bản nào có chuẩn bị gì đâu. Phỏng chừng bình thường mọi người đều không có cơ hội trêu đùa Đỗ Trường Luân, giờ vất vả lắm mới có được cơ hội này, há có thể dễ dàng buông tha? Tiểu tử MC vui cười hớn hở nói: “Chúng ta hoan nghênh chủ nhiệm Đỗ và phu nhân biểu diễn tiết mục vợ chồng song ca được không?” Cả sảnh đường là tiếng vỗ tay tán thành. Bất đắc dĩ, Đỗ Trường Luân cũng đành đứng dậy. Anh khẽ nói với Quý Hân Nhiên: “Không trâu bắt chó đi cày. Bây giờ đúng là không rút lui được rồi, chúng ta diễn cái gì đây?” Quý Hân Nhiên nhìn quanh, ở góc sảnh có một cây đàn dương cầm, cô đã có một chủ ý. “Anh thuộc bài “hai con hổ” không?”. Hỏi thì hỏi vậy chứ chỉ cần trẻ đã lên mẫu giáo, ai chẳng biết bài này. Đỗ Trường Luân hiển nhiên là không ngờ cô lại chọn bài hát thiếu nhi này, tò mò hỏi: “Em hát? Hay cùng hát?” Quý Hân Nhiên nhịn cười đáp: “Anh hát, em đệm đàn cho anh” Mc thông báo: “Mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh chủ nhiệm Đỗ và phu nhân cùng biểu diễn bài hát “hai con hổ” nào”. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hai người bước lên sân khấu. Xem ra 6 năm vất vả trước đây cũng chẳng phải là vô dụng. Ví như vậy giờ cũng có thể chữa cháy. Lúc ở trường có đôi khi cô cũng đến phòng đàn mà đàn vài khúc cho nên cũng không bị cứng tay. “Hai con hổ, hai con hổ. Chạy mau mau chạy mau mau, Một con không mất một mắt, Một con bị cháy đuôi, Thật kỳ quái! Thật kỳ quái…” Từ sau khi tốt nghiệp mẫu giáo Đỗ Trường Luân đã chẳng hát lại bài hát này nhưng ca từ thì vẫn nhớ rất rõ. Đêm đó hai người bọn họ giành được giải “cặp đôi ăn ý nhất”, phần thưởng là một đôi chó nhồi bông. Trên đường về, Quý Hân Nhiên không nhịn được mà cười lớn, nói với Đỗ Trường Luân: “Sớm biết anh hát hay thế thì đã chẳng hát bài này, chọn bài nào yêu cầu kỹ thuật cao, đảm bảo kinh động cả hội trường”. Đỗ Trường Luân biết cô cố ý: “Quý Hân Nhiên, thời khắc mấu chốt em lại ngáng chân anh là sao, anh nhớ là anh không đắc tội em mà?”. Quý Hân Nhiên nghĩ thầm, anh quả thật không đắc tội em nhưng em không thích vẻ bình tĩnh, thoải mái của anh. “Đừng có lúc nào cũng cao cao tại thượng, phải gần gũi với quần chúng một chút. Anh xem, em chọn bài này cho anh khiến anh và đồng nghiệp thân thiện với nhau thêm bao nhiêu”. Cô vừa vuốt lông con chó bông, vừa nghĩ không biết lúc về mọi người sẽ cười thế nào đây. “Sao em không hát? Chúng ta cùng hát chẳng phải hiệu quả càng tốt sao?” “Em hát hò dở tệ, nào dám há miệng”. Cô nói như thật, mọi người quen cô đều biết, khả năng hát hò của cô không phải là tốt bình thường, mấu chốt là người đối diện lại không hề biết. “Em học dương cầm từ khi nào? Sao chưa từng thấy em chơi đàn?”. Trong nhà cô thực ra có một chiếc dương cầm, anh còn tưởng là của Trữ Băng. “Trước đây đã học suốt 6 năm trời… Đây là một môn bắt buộc trong hành trình bồi dưỡng tiểu thư khuê các của cha em”. “Em không thích?” “Đồ có thích mà ngày nào cũng ăn thì cũng thành buồn nôn. Lúc đó em hận không thể phá hỏng đàn hoặc chặt hết ngón tay đi…” Vẻ nghiến răng nghiến lợi của cô khiến Đỗ Trường Luân cười lớn: “Cho nên hôm nay trút giận lên anh à?”. Bài hát “hai con hổ” kinh điển đây ạ