Mưa ngâu màu nắng
Chương 3 : Hội trưởng và hội phó là kẻ thù
Bảo Bình miệng nhai bánh mì đang cầm trên tay bữa sáng chưa kịp ăn, ánh mắt vừa khổ sở vừa thích thú. Một trong những sở thích của cô, là nhìn "cục đen đen" Cự Giải bị Xử Nữ giáo huấn. Trông rất vui luôn!
Cũng may là cả ba đứa đều chung lớp. Thật sự thì Bảo Bình và Cự Giải cũng chẳng phải loại thân thiết gì, chỉ là bạn bè vì cậu ta là trúc mã của Xử Nữ. Bảo Bình chúa ghét cái thể loại yếu ớt vô dụng toàn tập như Cự Giải, nhưng dần cũng cảm thấy đáng yêu một chút.
Mà, ngoài bóng rổ với đồ ăn, cô cũng chẳng thèm để tâm đến điều gì nữa đâu.
"Cậu cũng phải tội cho Cự Giải đi, nhìn thằng bé co rúm lại kìa!"
Xử Nữ hơi đưa mắt nhìn sang cô bạn thân, cô chu mỏ bất mãn rồi hất mặt sang hướng khác.
"Tại cái tên óc bã đậu đó! Riết cứ như con gái ý!!"
Bảo Bình thở dài một cái, mắt nhắm lại bất lực.
"Vậy thì ít nhất đừng có bắt tớ đứng giữa hai người chứ!"
Cự Giải đi bên cạnh Bảo Bình, tay theo thói quen kéo kéo mũ áo khoác xuống. Cậu chỉ cười trừ cho qua chuyện. Dù sao, Cự Giải ghét xung đột.
Xử Nữ lúc này tự nhiên sực nhớ ra một chuyện, mắt cũng theo đó sáng lên trong giây lát rồi lại tối sầm đi. Quên thế này không phải tính cách của cô, kiểu nào cũng lại bị tên đàn bà đó giáo huấn cho coi!
"Bảo Bình đưa Cự Giải về lớp giúp tớ nha, phải ghé phòng hội học sinh đã!"
Cũng chẳng phải lạ lẫm gì, người ta là hội phó hội học sinh quyền lực cơ đấy. Với lại, đầu năm học thì chẳng bao giờ cái "tổ chức" đó được nghỉ ngơi giây nào đâu.
"Cơ mà, khoan!!!"
Xử Nữ đã cao chạy xa bay, để lại một Bảo Bình vẫn còn đứng ngây như pho tượng. Cô quay phắt sang tên con trai đang ngây ngô nhìn mình, ánh mắt rõ kì thị.
Sao cô phải đưa Cự Giải về lớp? Cứ như cậu ta là trẻ con không bằng!!
"Bảo Bình chẳng phải cũng phải đến câu lạc bộ sao?"
Cự Giải dưới lớp mũ áo khoác nhoẻn miệng cười hiền lành, lại còn nghiêng nghiêng cái đầu. Gì chứ về khoản trí nhớ thì không ai qua cậu được. Cự Giải có thể học kém, nhưng trí nhớ lại rất tốt.
Nhưng mà, không được vận dụng đúng lúc cho lắm..
Bảo Bình lúc này mới nhớ ra mình là đội trưởng đội bóng rổ nữ của trường.
"Xin lỗi, cậu tự về lớp nhé!!"
Nói rồi, Bảo Bình cũng phóng đi ngay sau đó. Cô cũng có chút cắn rứt khi bỏ lại "đứa con trai" của Xử Nữ đứng đó..
Riêng anh chàng nào đó cứ đứng đó hai mắt mở to ngưỡng mộ. Đúng là dân thể thao có khác, sức khoẻ tốt, chạy rất nhanh!
Cự Giải đưa mắt nhìn sang cái đồng hồ treo gần đó, chớp vài cái. Cậu cười, quay người về phía đang đi nãy giờ.
Sắp hết giờ ra chơi rồi, về lớp thôi!
***
Phòng hội học sinh nằm ở lầu ba cuối dãy hành lang. Đôi lúc, Xử Nữ thật sự rất căm hận kiến trúc trường này, từ khi chỉ mới là thành viên của hội đã làm cô chạy đứt hơi.
Tuy nhiên, đứng trước cửa phòng lúc này, Xử Nữ lại muốn bỏ đi.
Mỗi khi tưởng tượng cái khuôn mặt đắc thắng giễu cợt của cậu ta, cô thật sự bẻ gãy được cả bút chì bấm! Cực kì bực mình!!
Cuối cùng, tay Xử Nữ vẫn mở cánh cửa phòng hội mà bước vào.
"Xin lỗi, tôi đến muộn!"
Giọng vẫn hiên ngang như thường lệ, đầu vẫn ngẩng cao như mọi khi, nhưng lòng lại đang đấu tranh kịch liệt.
Triệu Thiên Yết là người duy nhất không thèm ngước lên nhìn người vừa mới đến là cô lấy một giây, thay vào đó vẫn cứ cắm cúi vào mấy tờ đơn trên bàn.
Trong lúc Xử Nữ còn đang thở phào thì lại khựng lại vì câu nói của ai kia.
"Hội phó đến muộn, thật là một tấm gương không tốt!"
Một mũi tên đâm trúng ngay lòng tự trọng cao ngất.
"Hội trưởng đường đường là đàn ông con trai, không nên bắt bẻ chuyện nhỏ xíu như vậy!"
Thậm chí nếu cô không đến, cũng chẳng phải điều gì to tát.
"Kể cả là chuyện nhỏ, cũng phải xuất sắc hoàn thành để đàn em noi theo! Thật vô trách nhiệm!"
"Ai trong đời cũng mắc sai lầm, kẻ đáng phán xét là kẻ cứ thích bới móc sai lầm nhỏ xíu của người khác!"
Thành viên hội học sinh ngồi xung quanh một chút cũng không dám lên tiếng. Kể cả mấy học sinh lớp mười mới vào sau khi được "truyền tai" bởi các tiền bối đều biết rằng, hội trưởng và hội phó đích thị là kẻ thù.
Dù rằng hai người họ đều trìu mến nhìn nhau và nở nụ cười thân thiện đi chăng nữa.
Mà, cái gì cũng có nguyên do của nó cả!
...
Triệu Thiên Yết và Nguyễn Xử Nữ ngay từ lần đầu gặp mặt đã nảy sinh thù ghét.
Đó là một năm trước, lúc cả hai còn là những học sinh lớp mười vừa mới chân ướt chân ráo bước vào trường phổ thông. Chẳng ai biết ai, thế mà lại cư nhiên đụng phải nhau chỉ vì vấp cục đá giữa đường. Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu trong lúc ngã cô nàng kia vì bí thế mà bám đại vào gì đó túm được.
Chẳng may "thứ túm được" lại là quần của anh chàng nọ. Thế là ai đó được một mẻ xấu hổ giữa nơi sân trường đầy người.
Quá nhọ!
...
Triệu Thiên Yết và Nguyễn Xử Nữ là oan gia càng ghét càng gặp.
Cô nàng nào đó vì chuyện hôm khai giảng mà ngượng nghịu mãi mỗi khi đụng mặt cái "người mà ai cũng biết" chỉ vì cả hai cùng lớp. Xin lỗi càng không được, chỉ vì tự trọng không cho phép. Càng nói càng sai, rốt cuộc lại thành ra chọc tức cậu chàng. Nói khoé qua lại, rốt cuộc quay sang ghét nhau.
...
Triệu Thiên Yết và Nguyễn Xử Nữ đích thị là đối thủ từ ngàn kiếp trước.
Với hai con người từ khi sinh ra đã được ban cho trí thông minh, thành tích chỉ là chuyện nhỏ. Tuy nhiên, chuyện nhỏ nhanh chóng trở thành chuyện lớn bởi hai từ "cạnh tranh".
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
10 chương
37 chương
16 chương
64 chương
35 chương