Mùa này hoa chưa nở
Chương 34 : cậu sẽ không bao giờ bỏ tôi ?
Diệp Minh Nguyệt đang mải nghĩ ngợi đột nhiên có tiếng gọi như vậy tất nhiên sẽ không tránh khỏi sự giật mình. Dương Khải Minh thấy Diệp Minh Nguyệt tay ôm ngực, mặt bất ngờ thì bật cười:
- Tôi ăn thịt cậu chắc ?
Diệp Minh Nguyệt thấy mình phản ứng hơi quá liền nói:
- Xin lỗi.
Dương Khải Minh nghe vậy thì không nói gì. Cậu cũng không có ý định ngủ tiếp, liền gấp chăn lại để một bên. Diệp Minh Nguyệt cảm thấy mình thực sự quá thừa thãi. Cô do dự mở lời:
- Cậu ổn chưa ? Tôi có thể về rồi chứ ?
Dương Khải Minh không trực tiếp nhìn Diệp Minh Nguyệt. Cậu ngồi trên giường đung đưa chân, giọng nói có phần hơi lạc, lại có chút gì đó hờn dỗi đáp lại:
- Ổn thì sao mà chưa ổn thì sao ? Cậu định bỏ tôi đi à ?
Diệp Minh Nguyệt nhìn điệu bộ ấm ức của Dương Khải Minh, lại nhìn lại mình. Đúng thật là cô có hơi quá đáng.
Nhiệm vụ đi chăm sóc bạn ốm, vậy mà không những làm tròn nghĩa vụ mà còn làm tổn thương tinh thần của người bệnh.
Diệp Minh Nguyệt ngồi gần mép giường, áy náy nói:
- Ờ...tất nhiên là không rồi. Sao tôi bỏ cậu được.
Dương Khải Minh dừng đong đu chân lại, quay sang hỏi lại Diệp Minh Nguyệt một lần nữa :
- Cậu sẽ không bao giờ bỏ tôi thật chứ ? Hứa đi.
Diệp Minh Nguyệt cảm thấy câu hỏi này có phần rất kì quái. Nhưng nếu câu trả lời của cô làm vơi đi tinh thần u ám của Dương Khải Minh thì điều đó không phải rất tốt sao. Cô mạnh dạn đưa tay lên trời, giọng trả lời chắc nịch:
- Ừ. Tôi hứa.
Quả nhiên câu trả lời làm Dương Khải Minh rất hài lòng. Cậu tuy không nở nụ cười rõ, nhưng môi lại mím nhẹ. Đôi mắt long lanh thấy rõ.
Diệp Minh Nguyệt lúc này mới nhìn thấy vết thương ở chân của Dương Khải Minh. Cả hai bàn chân đều bị băng lớn, nhìn trông như không phải gãy. Cô tò mò hỏi:
- Chân cậu bị làm sao vậy ? Có đau lắm không ?
Dương Khải Minh nhìn vào đôi chân của mình, cười cười hỏi:
- Cậu lo cho tôi sao ?
Diệp Minh Nguyệt xấu hổ, quay mặt sang hướng khác:
- Thật nực cười. Mắc mớ gì tôi phải lo cho cậu. Tôi chỉ tiện hỏi đại vậy thôi.
Dương Khải Minh khi nghe lời nói của Diệp Minh Nguyệt lại không cảm thấy khó chịu. Cậu nhìn cô rồi nói:
- Vết thương này do chính tôi gây ra. Bản thân tôi lại không cảm thấy đau cho lắm. Hình như mọi người đang làm quá lên thì phải. Xong rồi họ bắt tôi ngồi đây .... Thực ra .... chân không phải là nơi tôi cảm thấy đau nhất. Tôi còn một chỗ đau hơn nhiều.
Tuy Dương Khải Minh không nhìn trực diện để kể nhưng Diệp Minh Nguyệt lại cảm thấy trong lời nói đó có phần ấm ức.
- Vậy giờ thì chỗ đó và cả chân cậu đã đỡ đau hơn chưa ?
- Tuy hết không phải là hết sạch. Nhưng quả thật nó bớt đau đi nhiều rồi.
Dương Khải Minh nói xong liền thở dài một hơi, sau nhìn lên đồng hồ treo tường:
- Còn tận 20 phút nữa mới hết tiết cơ à ? Diệp Minh Nguyệt, cậu có thấy chán không ?
- Diệp Minh Nguyệt ? Minh Nguyệt ? ....Nguyệt.
Dương Khải Minh quay sang đã thấy Diệp Minh Nguyệt dựa vào đầu giường ngủ. Cậu cố gắng đứng dậy, một tay chống vào tường để dựa, tay còn lại chống hông. Cậu cảm thán:
- Woa... Sao cậu có thể ngủ như thế này được cơ chứ ?
Dương Khải Minh cắn răng chịu đựng, lê đôi chân đau về phía Diệp Minh Nguyệt. Cậu đỡ cô nằm xuống giường, lấy chăn đắp ngang người.
Chiếc giường rất thấp. Dương Khải Minh ngồi xổm xuống mà vẫn có thể nhìn trực diện khuôn mặt của Diệp Minh Nguyệt. Cô ngủ thực sự rất ngon. Đôi môi còn hơi hé mở.
Dương Khải Minh thấy thế liền tủm tỉm cười, lấy tay đóng lại :
- Chứng nào tật ấy vẫn mãi không bỏ. Nếu cậu cứ ngủ như vậy sẽ luôn bị khô cổ họng đấy.
Diệp Minh Nguyệt không thể hiểu nổi chính bản thân mình. Rõ ràng cô không cảm thấy buồn ngủ. Vậy mà sau khi nghe Dương Khải Minh kể chuyện, bản thân lại thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc ngủ lại luôn nghe thấy tiếng nói lẩm bẩm. Chất giọng khàn khàn này rất quen thuộc, rất giống giọng của Dương Khải Minh.
Cô lắc lắc đầu chứ. Đến cả trong mơ cũng xuất hiện cậu ta nữa.
Diệp Minh Nguyệt, cậu có biết chỗ đó của tôi rất khó chịu không ? Tôi thực sự rất sợ đánh mất cậu. Sợ cả cậu bỏ rơi tôi.
Cậu thật không coi lời nói của tôi ra gì. Sao cậu có thể ngủ ngon lành như vậy được ? Nếu cậu đã như vậy thì tôi sẽ không bao giờ kể cho cậu nghe nữa.
Nếu cậu không biết trân trọng tôi vậy thì để tôi tự mình trân trọng. Chỉ cần cậu luôn ở bên tôi là được rồi, đồ ngốc Minh Nguyệt.
Những câu nói oán trách, giận hờn cứ luôn lặp đi lặp lại trong đầu của Diệp Minh Nguyệt. Tuy rất phiền phức nhưng cô lại rất thích nghe giọng nói đó.
Nếu không có cái tay lành lạnh của Trâm Anh tát nhẹ vào mặt. Chắc giờ Diệp Minh Nguyệt vẫn đắm chìm trong giấc ngủ.
Cô từ từ mở mắt. Khuôn mặt của Thiên Di được phóng đại hiện ra. Ở phía giường bên cạnh, Trâm Anh đang đọc sách.
Ánh sáng từ cửa sổ rọi vào khiến Diệp Minh Nguyệt chói mắt. Cô nâng người dậy, tay vỗ vỗ trán, hỏi với giọng uể oải:
- Di, cậu làm gì ở đây vậy ?
Thiên Di há hốc mồm với cô bạn của mình, tức giận nói:
- Nếu mình và Trâm Anh không đến đây thật. Cậu định biến thành công chúa ngủ trên giường bệnh luôn sao ?
Giường bệnh ? Phòng y tế ?
Diệp Minh Nguyệt lúc này mới nhận ra mình đang nằm ở phòng y tế của nhà trường. Cô ái ngại nhìn bạn.
Thiên Di chống hai tay, đắc ý nói:
- Sao? Giờ bà đã tỉnh dậy. Tôi mới là hoàng tử chính hiệu nha công chúa.
Diệp Minh Nguyệt không để ý tới lời bông đùa của cô bạn, ngó nghiêng xung quanh.
Trâm Anh thấy vậy bèn lên tiếng :
- Cậu ấy về lớp rồi. Cậu ta bảo bọn tôi không đánh thức bà dậy.
Diệp Minh Nguyệt nghe thấy thì ậm ừ :
- Vậy chúng ta cũng mau về lớp thôi.
Nói xong liền cầm giày chạy về lớp. Thiên Di ở đằng sau ai oán:
- Thật không thể tin nổi. Bà ấy vừa tỉnh dậy đã hỏi thăm Dương Khải Minh đi đâu. Chúng ta mới chính là người.....
- Được rồi được rồi. Chúng ta mau về lớp thôi.
Trâm Anh cố gắng xoa dịu cơn tức giận từ cô bạn của mình rồi mau chóng kéo Thiên Di về lớp.
Quay trở lại thời điểm lúc Diệp Minh Nguyệt chưa đến phòng y tế.
Dương Khải Minh sau khi được băng bó chân xong thì vào giường nghỉ.
Được một lát thì có một cậu bé đi vào phòng.
Dương Khải Minh để ý thấy cậu bé tay luôn ôm bụng, mặt nhăn lại. Cậu còn nghe thấy cô y tá dặn dò cậu bé ngồi ở đây đợi một lát cô đi báo với phụ huynh đón.
Độ mười phút thì cơn đau của cậu bé kia có vẻ giảm nhiệt. Cậu bé lân la dò hỏi:
- Sao anh lại vào đây ? Chân anh bị gì thế ạ ?
Dương Khải Minh đang chán nản bỗng có tiếng hỏi. Cậu cũng vô cùng lịch sự đáp lại:
- Mảnh vỡ thủy tinh chọc phải.
Cậu bé có vẻ sốc lắm, tay tuy vẫn xoa xoa bụng nhưng mắt vẫn cứ nhìn vào chân của Dương Khải Minh xuýt xoa. Sau đó đột nhiên cậu bé nhận ra điều gì đó:
- Có phải anh là Anh Khải Minh không ạ ?
Dương Khải Minh chỉ ừ cho có.
- Oà. Bọn con gái lớp em thích anh lắm. Phát cuồng lên cơ. Có đứa thậm chí còn khóc khi nghe tin anh có bạn gái.
Dương Khải Minh dường như nghe chuyện này quen rồi. Nhưng cậu tự nhiên lại hứng thú trêu đàn em của mình:
- Vậy con trai không thích anh sao ?
Cậu bé kia dường như rất bất ngờ khi được hỏi. Cậu bé gãi gãi đầu rồi thật thà trả lời:
- Bọn em cũng rất thích anh mà.
- Thật không ? Tất cả ư ?
Dương Khải Minh nhướn mày hỏi lại:
- Thực ra là không phải tất cả. Tại vì một bạn gái của một số thằng tuy đã có người yêu nhưng lúc nào cũng nói đến anh nên chúng mới ghét. Nhưng anh đừng quá lo. Bọn nó nhanh quên í mà.
Cậu bé kia dè dặt trả lời, dường như rất sợ đối phương phật lòng.
Ây dà. Dù sao cũng là đàn anh, lại còn là người nổi tiếng khắp trường.Cậu vẫn nên cẩn trọng trong lời nói thì hơn.
Dương Khải Minh xem ra cũng chẳng quan tâm xem đàn em ghét hay thích mình. Mắt cậu vẫn luôn nhìn ra cửa sổ.
- Anh đang đợi ai à ?
Không trả lời.
Trong lúc cậu bé bị đau bụng kia còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc thần tượng mình đang suy nghĩ gì thì Dương Khải Minh đột nhiên nói:
- Đến rồi. Thật sự đến rồi.
Cậu bé kia lại càng khó hiểu hơn. Ai mà lại có thể khiến cho hotboy nổi tiếng toàn trường nở nụ cười sung sướng như thế. Cậu còn đang thắc mắc thì bị anh lớn gọi :
- Nè nhóc. Tí nữa có ai hỏi thì bảo anh đây ngủ rồi. Nhớ không được phép nói gì linh tinh.
Dương Khải Minh nói xong thì đột nhiên nằm quay ngược vào tường, chỉnh chỉnh chăn rồi giả vờ ngủ.
Em nhỏ còn chưa hiểu mô tê gì thì đã thấy cửa phòng mở ra. Một chị gái bước vào.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
63 chương
108 chương
45 chương
8 chương
21 chương
91 chương