Mùa này hoa chưa nở

Chương 15 : câu chuyện của bà từ

Khi bà Từ tới thì bố con Khải Minh cũng vừa lúc ăn xong cơm. Bà Từ cởi nón xuống, ngồi trên băng ghế sofa, đặt túi sang bên cạnh mình. Bà Từ móm mém nói : - Xem ra bà già này lại làm phiền tới bữa cơm của anh chị rồi. - Bà sao lại nói thế. Nào có phiền hà gì đâu. Tụi con mong bà đến nhà chơi còn chẳng được. Bố Dương Khải Minh cười nói, đặt cốc nước mát lạnh trước mặt bà Từ. - Đúng đấy bà ạ. Bà đến chơi cũng quý hóa lắm rồi còn mang theo nhiều đồ như vậy. Vất vả cho bà. Mẹ của Dương Khải Minh ngồi bên cạnh cũng phụ họa chẳng kém. Bà Từ vội lấy ngay túi vải với chục cái bánh giậm từ túi ra đặt lên bàn nói : - Lần trước tôi đây đau lưng, cũng nhờ có cô đây giúp đỡ. Cô cho liều thuốc tốt tôi giờ đã đỡ hơn nhiều rồi. Chẳng biết cảm ơn cô chú kiểu gì nên tôi biếu cô chú cân vải. Còn bánh giậm là tôi cùng với mấy bà già trong xóm rảnh rang làm nên phân phát cho mỗi nhà một ít. - Người già rồi bệnh tật đầy mình. Tụi cháu đây rất vui khi có thể giúp bà. Bà còn biếu quà cáp làm gì chớ ngại. Hàng xóm giúp đỡ nhau là chuyện thường tình mà. Mẹ của Dương Khải Minh ái ngại nói. Nói chuyện được dăm ba câu thì Dương Khải Minh bê đĩa hoa quả đến. Cậu cúi chào bà Từ rồi ngồi bên cạnh bố. Nếu như mọi lần tiếp khách, chắc chắn Dương Khải Minh sẽ tự giác lên phòng để tránh làm phiền người lớn nói chuyện. Nhưng đây là bà Từ, người mà cả khu xóm này đều yêu quý và kính trọng, bao gồm cả Dương Khải Minh. Đặc biệt là bà Từ chẳng những gần nhà mà lại còn rất thân thiết với Diệp Minh Nguyệt. Nhỡ đâu bà nổi hứng nói chuyện về Diệp Minh Nguyệt, cậu cũng chẳng ngần ngại lắng nghe. Bà Từ năm nay đã gần 80 mươi tuổi, sống cùng với người cháu trai nuôi là Tiểu Hào và 4 con chó. Bà sống ở khu này hơn 40 năm, khi mà thành phố lên còn chưa lên hạng 3. Hồi trước bà Từ mở cửa hàng bán bánh truyền thống. Bây giờ tuổi đã cao mà người ta lại thấy cuộc sống của bà vui vẻ hơn trước. Thường ngày bà Từ hay sang khu nhà của các cụ già ở xóm bên làm bánh, làm chổi. Có hôm bà lại đi trông trẻ cho các gia đình. Bà là Bà Mẹ của Anh Hùng. Bà mất con trong một cuộc đấu tranh giành lại quyền độc lập cho đất nước. Người con trai của bà đã ra đi khi tuổi đời mới tròn hai mươi để lại người mẹ già với niềm tự hào lẫn đau xót. Bà Từ rất được lòng người dân sống ở đây. Diệp Minh Nguyệt vô cùng yêu quý bà Từ. Chính bà là người giúp đỡ mẹ con cô rất nhiều sau biến cố kinh khủng đó xảy ra. Mẹ con Diệp Minh Nguyệt rất biết ơn bà Từ. Khi mới chuyển nhà, bà Từ là người cho mẹ con Diệp Minh Nguyệt có thức ăn, bà chăm lo cho đàn chó mèo nhà cô. Bà còn thường xuyên thăm hỏi, đem sữa và bánh kẹo cho Diệp Minh Nguyệt khi cô gặp biến cố. Sau này khi đã ổn định, bà Từ vẫn giúp đỡ mẹ con Diệp Minh Nguyệt rất nhiều. Đó là một trong nhiều lí do mà Dương Khải Minh rất kính trọng bà Từ. Bà đã đối xử rất tốt với Diệp Minh Nguyệt. Hôm nay bà Từ cũng kể cho Dương Khải Minh một câu chuyện về Diệp Minh Nguyệt. Nhưng đó lại là một câu chuyện mà Dương Khải Minh không mong muốn được nghe.... Khi Dương Khải Minh chạy đến nhà của bố Diệp Minh Nguyệt thì đã thấy cô đứng trước cửa nhà, tay cầm khay thức ăn, mắt nhìn đau đáu nhưng không dám vào. Dương Khải Minh yên lặng đứng đó nhìn từ xa. Cậu biết cô đang rất đau đớn khi nghĩ về quá khứ đáng sợ ấy. Ngay lúc này, Dương Khải Minh chợt cảm thấy mình vô dụng giống như mình vào năm ấy. Cậu cũng chỉ đứng trơ mắt ra nhìn Diệp Minh Nguyệt khổ sở mà chả thể làm gì được. Dương Khải Minh chậm rãi đi đến bên Diệp Minh Nguyệt, tay cầm khay thức ăn : - Để mình. Diệp Minh Nguyệt ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Dương Khải Minh: - Cảm ơn. Nhìn thấy khuân mặt ướt đẫm nước mắt, giọng nghẹn ngào như đang kìm nén, Dương Khải Minh thấy lòng mình bứt rứt khó tả. Nó đau nhói lên từng đợt, từng giọt nước mắt như ngàn vạn mũi kim đâm vào lòng cậu. Dương Khải Minh bê khay cơm vào nhà, nhìn thấy người đàn ông đang nằm dưới đất ngủ. Cậu lại nghĩ về đêm hôm ấy...