Mùa Hoa Thứ Hai Mươi Tư
Chương 6 : Xuân mộng (2) (H)
Từ cổ chí kim, đối với văn nhân, thư phòng chính là thánh địa, là nơi văn nhã cao khiết nhất, còn văn phòng tứ bảo, chính là bảo vật thiêng liêng vô cùng, nâng niu như sinh mạng.
Thế nhưng, trong giấc mơ hoang đường ấy, Thẩm Bạch trông thấy, bản thân lại bình thản cùng tiểu nữ nhi ban ngày tuyên dâm trong thư phòng. Mà cây bút lông cao quý, lại trở thành công cụ tình thú, để người dày vò tiểu cô nương non nớt đến dục tiên dục tử, bật khóc xin tha.
Thẩm Bạch nghĩ, bản thân quả thực không bằng cầm thú.
Lúc bấy giờ, trời có gió nhẹ, rèm sa ngoài thư phòng khe khẽ bay lên. Miên Nhi run run nằm trên án thư, e thẹn cúi đầu, mặc cho bàn tay thon dài của Thẩm Bạch đang lần giở ra từng lớp xiêm y của mình.Thẩm Bạch cởi ra thắt lưng của nàng, đẩy ra cổ áo giao lĩnh, để lộ một khoảnh trắng nõn trước ngực. Da thịt nàng non mềm như đậu phụ, trắng mịn như sữa, lại có mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ. Thẩm Bạch đưa tay vuốt nhẹ lên cổ nàng, bàn tay chạy dọc xuống nơi căng tròn trước ngực, cách một lớp yếm dịu dàng xoa nắn. Tiểu cô nương vừa mới dậy thì, nơi này chưa nảy nở lắm, người chỉ dùng một tay đã có thể bao trọn một bên, nhè nhẹ vần vò chơi đùa trong lòng bàn tay. Miên Nhi khẽ run lên, cắn chặt môi để không kêu ra tiếng, nhưng ánh mắt đã dần chìm vào mê ly, sương mờ giăng phủ.
Thẩm Bạch khom người cúi xuống, kề bên tai nàng, khẽ hỏi:
"Miên Nhi có thoải mái không?"
Miên Nhi đỏ bừng mặt, lại vẫn thành thật gật gật đầu.
Thẩm Bạch mỉm cười, bất thình lình hé miệng ngậm lấy một bên mềm mại, nhè nhẹ mút vào, một tay vẫn tiếp tục xoa nắn bên còn lại. Miên Nhi cuộn lại mười đầu ngón chân, cả người đã ửng đỏ như tôm luộc, đôi mắt càng long lánh ướt nước.
Thẩm Bạch nhìn nàng, càng nhìn càng động tình, đáy mắt càng tối lại, khàn khàn nói:
"Quả là tiểu yêu tinh. Ngoan, hôm nay vi phụ sẽ cho Miên Nhi ăn no."
Dứt lời, người ngẩng đầu dậy, mắt liếc đến giá bút treo bên cạnh, liền nhẹ cong lên khóe môi, cầm lấy một chiếc bút lông sói, tủm tỉm nói:
"Đây là chiếc bút vi phụ vì Miên Nhi mà đặt riêng. Miên Nhi nhìn xem có thích không?"
Miên Nhi he hé mắt nhìn. Thường ngày, Thẩm Bạch cầm bút viết chữ luôn tao nhã vô cùng. Bây giờ, người cũng cầm bút, nhưng lại chẳng phải để viết chữ, mà là để trêu đùa nàng. Người lướt đầu bút từ xương quai xanh, chầm chậm đi tới đỉnh đồi căng tròn, nhè nhẹ day day nụ hồng mai đã bị người hút đến đỏ mọng. Bút lông sói không mềm mại như bút lông cừu, trái lại rất cứng, đâm vào làn da non nớt của tiểu cô nương vừa đau, lại vừa tê dại. Miên Nhi cắn chặt môi, ngước đôi mắt ươn ướt nước lên nhìn người, dáng vẻ vô cùng đáng thương, nói:
"Nghĩa phụ, đừng mà... Tha cho Miên Nhi đi..."
Thẩm Bạch khẽ cười, nói:
"Tha? Miên Nhi chẳng phải cũng rất thoải mái sao, vi phụ nào có hành hạ gì Miên Nhi, cớ sao lại xin tha?"
Dứt lời, đầu bút rời khỏi ngực nàng, bất thình lình trượt xuống dưới, đâm vào tiêu hồn động. Tiểu cô nương bị chấn kinh, chỉ kịp hét lên một tiếng, mị hoặc tận xương. Thẩm Bạch ôm nàng vào lòng, để nàng tựa vào mình, bên dưới lại không ngừng dùng đầu bút trêu đùa nàng. Lúc thì xoay tròn, khi thì đâm sâu, đủ chiêu đủ thức. Miên Nhi bị người dày vò đến bật khóc nức nở, vô thức lắc đầu xin tha. Rốt cuộc, Thẩm Bạch dường như đã mủi lòng thương xót, rút ra đầu bút. Nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một vật to lớn hơn đã thế chỗ, vùi sâu vào trong nàng, mãnh liệt ra vào. Miên Nhi run lên, lúc này đã chẳng còn sức xin tha nữa, chỉ có thể ngửa cổ ra sau, kêu không thành tiếng.
Trong thư phòng thanh nhã ấy, Thẩm Bạch muốn nàng hết lần này đến lần khác. Giữa không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng da thịt hòa quyện vào nhau, cùng tiếng rên khe khẽ mất hồn của tiểu cô nương.
Thẩm Bạch ôm nàng trong lòng, cùng chìm vào đáy sâu của dục vọng.
.........
Có tiếng gà gáy canh năm vang lên, đánh tan xuân mộng.
Thẩm Bạch choàng tỉnh dậy, nhìn ra ngoài song cửa, thấy trời vừa hửng sáng. Lại nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy tiểu cô nương đang rúc trong lòng mình, say sưa ngủ, khuôn mặt hồn nhiên chẳng vương u sầu. Mà cổ áo của nàng, chẳng rõ vì sao lại bị kéo hở ra, trên gáy còn vương dấu hôn đỏ tím.
Thẩm Bạch giật mình, vội nhẹ nhàng đẩy con bé ra, lập tức bước xuống giường, khoác lên ngoại bào, liền quay bước ra ngoài. Dáng vẻ thong dong nhàn nhã thường ngày biến mất. Lúc này, người phảng phất như đang chạy trốn. Chạy trốn khỏi bản năng. Chạy trốn khỏi dục vọng. Chạy trốn khỏi cả tình ý chôn giấu sâu nhất trong lòng mình.
.........
Ngày hôm sau, Miên Nhi thức dậy, chẳng thấy nghĩa phụ đâu.
Như một thói quen, nàng vội xuống giường, chạy ra ngoài đi tìm. Thường ngày, nghĩa phụ vừa thức giấc liền đi đến thư phòng. Nhưng hôm nay, người lại chẳng có ở đó. Miên Nhi lấy làm lạ, tiếp tục tìm kiếm rất nhiều nơi, rốt cuộc cũng trông thấy người. Bấy giờ, Thẩm Bạch đang ở từ đường, lẳng lặng ngồi chép "Thanh tâm chú".
Miên Nhi hớn hở chạy đến, nhào vào lòng người, reo lên:
"Bắt được nghĩa phụ rồi! Sao người lại đến đây, hại Miên Nhi tìm cực khổ lắm..."
Nếu là thường khi, Thẩm Bạch tất nhiên sẽ xoa đầu nàng, dịu dàng âu yếm. Nhưng hôm nay, nghĩa phụ lại thoáng cứng đờ người, nhẹ đẩy Miên Nhi ra, nhàn nhạt nói:
"Vi phụ đang ở đây sám hối."
Miên Nhi chớp chớp đôi mắt to, ngạc nhiên hỏi lại:
"Sám hối? Nghĩa phụ đã làm sai gì sao?"
Thẩm Bạch khẽ lắc đầu, đáp:
"Vẫn chưa. Nhưng trong lòng đã nảy sinh ý nghĩ nhơ nhuốc, cần phải ăn năn sám hối, tiêu trừ tà tâm."
Miên Nhi thật sự không rõ nghĩa phụ nhà mình tốt đẹp như vậy, sao lại có ý nghĩ dơ bẩn gì. Nhưng nàng vốn ít khi cãi lời người, bèn thôi không hỏi nữa, tựa đầu vào vai người, nói:
"Vậy nghĩa phụ sám hối nhanh một chút, sau đó chúng ta đi dùng bữa sáng thôi. Miên Nhi đói lắm rồi..."
Thẩm Bạch thấy nàng ngây thơ hồn nhiên như thế, trong bụng càng hổ thẹn, khẽ ho một tiếng, nói:
"Miên Nhi, bây giờ con đã trưởng thành rồi, nam nữ dù sao cũng có khác biệt. Từ nay về sau, không nên thân cận với vi phụ như trước. Vi phụ đã bảo Lưu quản gia quét dọn sửa sang lại gian viện ở bên cạnh, hôm nay Miên Nhi hãy dọn qua đó ở đi."
Miên Nhi sững người, không hiểu mình làm sai ở chỗ nào, vội ngước mắt nhìn nghĩa phụ, ngập ngừng hỏi:
"Nghĩa phụ, Miên Nhi đã làm sai gì sao?"
Thẩm Bạch nhìn vào đôi mắt trong vắt rưng rưng nước mắt của nàng, lòng thoáng mềm đi, khẽ thở dài, nói:
"Miên Nhi không làm sai gì cả, là vi phụ đã sai. Ta nên dạy cho con nam nữ đại phòng từ sớm, không nên nuông chiều con lâu như vậy. Bây giờ, may mà còn kịp để sửa sai. Nếu còn tiếp tục, e là càng lún càng sâu, sai nhỏ hóa thành sai lớn, không thể bù đắp."
Miên Nhi không hiểu nghĩa phụ đang nói gì, càng không hiểu bản thân tại sao không thể ở cùng người nữa. Nàng níu lấy ống tay áo của nghĩa phụ, nhẹ lay lay, giọng nghẹn ngào như muốn khóc, nài nỉ:
"Nghĩa phụ, đừng đuổi Miên Nhi sang viện khác mà... Miên Nhi muốn ở cùng nghĩa phụ..."
Thẩm Bạch khép mắt lại, lạnh nhạt rút tay áo về.
Nghĩa phụ trước nay vẫn dung túng yêu chiều nàng, Miên Nhi chưa bao giờ bị người hờ hững như vậy, thoáng sững sờ, tủi thân dâng trào trong lòng, liền vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Thẩm Bạch sớm đã đau lòng xót dạ, vươn tay muốn ôm nàng vào lòng dỗ dành, rốt cuộc lại buông tay xuống.
Chung quy, giấc mộng này, cũng đã đến lúc tỉnh lại.
.......
@Tác giả: Thẩm đại thúc còn không đuổi theo dỗ thì con bé nó đi theo trai trẻ bây giờ. ( ̄▽ ̄)ノ
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
234 chương
65 chương
30 chương
10 chương
5 chương
16 chương
107 chương
11 chương