Trong lúc anh Conrad vào trường làm bài kiểm tra, Jeremiah và tôi đi mua bánh mỳ kẹp thịt gà tây và lê tàu, sau đó ra bãi cỏ ngồi ăn. Tôi ăn xong trước cả Jeremiah, vì quá đói. Về phần mình, sau khi ăn xong, Jeremiah vo tròn miếng giấy bạc trong tay, đứng dậy ném vào thùng rác. Kế đó, cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi và đột nhiên hỏi, "Tại sao cậu không tới thăm mình sau khi mẹ mình mất?" Quá bất ngờ, tôi chỉ biết lắp bắp, "M-m-ình c-c-có m-m-à. Mình... mình đã tới đám tang còn gì." Jeremiah vẫn nhìn chằm chằm vào mặt tôi. "Ý mình không phải như thế, cậu biết mà." "Mình... mình đã nghĩ là cậu sẽ không muốn gặp mình khi đó." "Không phải, chính cậu mới là người không muốn có mặt ở đó. Mình đã rất hy vọng sẽ được nhìn thấy cậu ở đó." Jeremiah nói đúng. Tôi đã không muốn có mặt ở đó. Tôi đã không muốn tới gần khu vực nhà cô, chứ đừng nói là đứng ở trong nhà cô. Chỉ riêng việc nghĩ tới cô thôi cũng đã đủ khiến trái tim tôi đau nhói; chuyện đó quả thực quá sức chịu đựng đối với tôi. Nhưng giờ đây, khi nghe những lời này của Jeremiah, rằng cậu ấy đã đợi tôi gọi điện, rằng cậu ấu đã rất cần có người để trò chuyện, tôi lại càng thấy đau lòng hơn. "Cậu nói đúng," cuối cùng tôi thừa nhận. "Đáng ra mình phải tới đó mới phải." Jeremiah đã luôn có mặt khi mọi người cần. Vì anh Conrad, vì cô Susannah. Vì tôi. Nhưng thử hỏi ai đã có mặt khi cậu ấy cần tới nhất? Không một ai cả. Tôi rất muốn nói với Jeremiah rằng giờ tôi đang ở đây rồi. Cậu ấy ngửa mặt nhìn lên trời. "Chuyện này thực sự rất khó khăn đối với mình, cậu có biết không? Bởi vì mình rất muốn nói về mẹ. Nhưng anh Conrad lại không muốn, cậu thì chẳng thấy đâu. Và mình cũng không thể nói chuyện này với bố được. Mình biết, mọi người ai cũng yêu thương mẹ nhưng lại không có ai muốn nhắc về mẹ." "Cậu muốn nói về chuyện gì?" Jeremiah trầm ngâm. "Rằng mình nhớ mẹ vô cùng. Mình thực sự rất nhớ mẹ. Mặc dù mẹ mới ra đi chưa đầy hai tháng nhưng mình có cảm tưởng như hàng thế kỷ đã trôi qua. Nhưng đồng thời cái cảm giác đau đớn ấy vẫn chỉ như mới vừa xảy ra ngày hôm qua." Tôi gật đầu công nhận. Tôi cũng có cảm giác giống y như thế. "Cậu có nghĩ là mẹ sẽ vui không?" Ý cậu ấy là về chuyện của anh Conrad, liệu cô Susannah có vui không khi thấy chúng tôi giúp đỡ anh như thế này. "Có chứ, tất nhiên rồi." "Mình cũng nghĩ thế." Jeremiah ngập ngừng một lát rồi nói tiếp. "Giờ thì sao?" "Ý cậu là sao?" "Ý mình là... cậu có quay trở lại đó mùa Hè năm nay không?" "Có chứ. Lúc nào mẹ mình tới, mình cũng sẽ đi theo mẹ." Jeremiah gật đầu đầy mãn nguyện. "Thế thì tốt. Bởi vì bố mình đã nói sai. Đó cũng là nhà của cậu. Của cô Laure, của anh Steven. Nó thuộc về tất cả chúng ta." Đột nhiên trong tôi trào dâng một cảm giác rất lạ, một sự thôi thúc khó tả, muốn được dùng mu bàn tay vuốt nhẹ lên má Jeremiah... để cậu hiểu được, cảm nhận được những lời đó có ý nghĩa với tôi đến thế nào. Bởi vì đôi lúc có những từ nói ra là thừa thãi và tôi rất hiểu điều đó. Nhưng cuối cùng tôi vẫn nói, "Cám ơn cậu. Điều đó có ý nghĩa... rất lớn." Jeremiah nhún vai, "Mình chỉ nói sự thật thôi mà." Chúng tôi nhìn thấy anh từ đằng xa đi lại. Hai đứa đứng bật dậy nín thở chờ đợi. "Trông có giống là tin tốt lành đối với cậu không? Mình thì nghĩ là có." Jeremiah thì thào bên cạnh tôi. Và tôi cũng nghĩ như vậy. Anh Conrad đi rất nhanh về phía hai đứa chúng tôi đang đứng, mặt mày rạng rỡ. "Anh làm bài ngon ơ." Anh nói giọng đắc thắng. Lần đầu tiên kể từ sau khi cô Susannah mất, tôi mới thấy anh cười rạng rỡ như thế này - một nụ cười thực sự, hân hoan và vô tư lự. Anh và Jeremiah đập tay vào nhau chan chát để ăn mừng. Sau đó anh quay sang mỉm cười nhìn tôi, và rồi bất ngờ nhấc bổng tôi lên xoay một vòng khiến tôi sém chút nữa thì ngã. Tôi bật cười. "Thấy chưa? Thấy chưa? Em đã bảo anh rồi mà!" Anh Conrad bế thốc tôi lên, vác lên vai, giống như tối hôm trước, vừa chạy vừa lách sang bên trái, lại lạng sang bên phải cứ như thể đang ở trên sân bóng không bằng. Trên vai anh, tôi cười như nắc nẻ, gào thét ầm ỹ, "Bỏ em xuống!" trong khi tay vẫn liên tục giữ váy. Cuối cùng anh cũng chịu thả tôi xuống, một cách nhẹ nhàng. "Cám ơn em," anh nói, tay vẫn đang vòng quanh eo tôi. "Vì đã tới." Trước khi tôi kịp nói thêm lời nào, Jeremiah đột nhiên từ đâu bước tới, "Anh vẫn còn một môn nữa đấy, Conrad," giọng cậu ấy đầy căng thẳng, có vẻ không thoải mái. Tôi đưa tay kéo lại váy cho phẳng. Anh Conrad nhìn đồng hồ. "Ừ, đúng rồi. Giờ anh tới khoa Tâm lý luôn đây. Môn này sẽ xong nhanh thôi. Khoảng một tiếng nữa gặp lại hai đứa nhé." Tôi nhìn theo bóng anh khuất dần, với hàng triệu câu hỏi đang nhảy múa trong đầu. Tôi bỗng cảm thấy hơi váng vất, nhưng tôi biết nguyên nhân không phải chỉ vì mấy cú lắc khi nãy. "Mình đi toa-let cái đã. Gặp lại cậu trên xe nhé." Nói rồi Jeremiah quẳng cho tôi cái chìa khóa xe và đi thẳng. "Cậu có muốn mình đợi không?" tôi hỏi. Không buồn quay đầu lại, cậu ấy chỉ nói, "Không, cứ ra xe trước đi." Thay vì ra thẳng bãi xe, tôi ghé qua căng-tin mua một lon soda và một cái áo có mũ in chữ BROWN trước ngực. Mặc dù trời không hề lạnh nhưng tôi vẫn quyết định khoác nó vào. ~*~ Jeremiah và tôi ngồi trong xe nghe đài. Trời bắt đầu tối dần. Tôi hạ hết cửa kính xuống, lắng nghe tiếng chim đâu đó ríu rít gọi nhau. Anh Conrad có lẽ cũng sắp làm xong bài thi cuối cùng rồi. "Cái áo đẹp đấy," Jeremiah nói. "Cám ơn. Mình vẫn luôn muốn có một cái của trường Brown mà." Jeremiah gật đầu. "Ừ, mình vẫn nhớ." Tôi ngịch ngịch sợi dây chuyền trên cổ, cuốn vào ngón tay út, "Không hiểu..." tôi ngừng lại, đợi Jeremiah lên tiếng, hỏi xem tôi đang nghĩ cái gì. Nhưng cậu ấy đã không hỏi tôi lấy một lời. Cậu ấy chỉ im lặng. Thở dài, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. "Anh ấy có bao giờ kể với cậu về mình không? Ý mình là... anh ấy đã bao giờ nói gì về mình..." "Đừng!" Jeremiah đột nhiên cắt ngang. "Đừng gì cơ?" Tôi bối rối nhìn Jeremiah. "Đừng hỏi mình chuyện đó. Đừng hỏi mình về anh ấy." Jeremiah hạ giọng nói đầy gay gắt. Cậu ấy chưa bao giờ nói với tôi bằng cái giọng giận giữ như thế. Mặt cậu ấy đanh lại. Tôi giật mình, thu người lại trên ghế, có cảm tưởng như vừa bị Jeremiah cho một cái bạt tai vào mặt. "Cậu bị làm sao thế?" Jeremiah mở miệng tính nói câu gì đó, có thể là một lời xin lỗi, cũng có thể là không. Và rồi cậu ấy im bặt, nghiêng người về phía tôi, kéo tôi lại - như một thứ lực hấp dẫn, không sao cưỡng lại nổi - và hôn lên môi tôi, mạnh bạo và quyết liệt. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi lúc đó là Sáng nay cậu ấy đã không có thời gian cạo râu và tôi chợt nhận ra là mình cũng đang hôn lại Jeremiah, hai mắt nhắm nghiền, còn tay thì vuốt dọc theo mái tóc vàng mềm mại của cậu ấy. Jeremiah hôn tôi đắm đuối như một người đang bị chết đuối còn tôi chính là không khí. Đó là một nụ hôn cuồng nhiệt, đầy đam mê - một cảm giác tôi chưa từng trải qua bao giờ. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao mọi người lại nói cảm giác đó giống như khi Trái Đất ngừng xoay. Dường như thế giới bên ngoài xe không hề tồn tại. Chỉ có hai đứa chúng tôi. Khi Jeremiah buông tôi ra, trông cậu ấy vẫn như chưa bừng tỉnh khỏi cơn mê. Ngượng ngùng hắng giọng, cậu ấy nói: "Belly..." Nhưng đó là tất cả những gì cậu ấy có thể thốt ra khi ấy, chỉ mỗi tên của tôi. "Cậu vẫn..." Quan tâm. Nghĩ về tôi. Muốn tôi. Jeremiah gật đầu thừa nhận. "Có. Mình vẫn muốn." Và rồi chúng tôi lại tiếp tục hôn nhau. ~*~ Hẳn là anh đã gây ra tiếng động gì đó, bởi vì cả hai chúng tôi đã cùng lúc ngước mắt nhìn lên. Chúng tôi lập tức buông nhau ra. Anh Conrad đang nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, toàn thân anh bất động. Mặt anh trắng bệch. Anh nói, "Không, đừng dừng lại. Anh mới là người làm ngắt quãng hai đứa." Nói xong anh quay người bỏ đi. Jeremiah và tôi hoảng hốt nhìn nhau. Gần như ngay lập tức, tôi mở cửa lao ra khỏi xe. Không ngoái đầu nhìn lại lấy một lần. Tôi chạy theo anh, gọi tên anh nhưng anh không hề dừng lại. Phải cho tới lúc tôi nắm tay anh kéo giật lại, anh mới chịu nhìn thẳng vào mắt tôi. Nỗi căm ghét chất chứa trong mắt anh khiến tôi thoáng rùng mình. Chẳng phải đây chính là điều tôi vẫn hằng mong đợi sao? Chẳng phải tôi vẫn luôn muốn làm cho anh bị tổn thương giống như cách anh đã làm tổn thương tôi đó sao? Hoặc chí ít cũng là khiến cho anh có một chút phản ứng gì đó đối với tôi, thay vì sự thương hại hay cái thái độ dửng dưng. Tôi muốn anh bộc lộ cảm xúc thực sự trong lòng anh, dù cho nó là tốt hay xấu. "Thế là giờ em chuyển sang thích Jeremiah đấy hả?" Anh cố nói bằng cái giọng tàn nhẫn, cay độc nhất có thể. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được một chút cay đắng trong giọng nói của anh. Tôi biết, trái tim anh đang đau thực sự. Điều đó khiến tôi vừa vui lại vừa buồn. "Em cũng không biết nữa. Nếu em nói có thì liệu anh có quan tâm không?" Anh nhìn tôi chằm chằm mất một lúc, sau đó đột nhiên anh tiến sát về phía tôi, giờ tay chạm vào sợi dây chuyền trên cổ tôi - sợi dây chuyền tôi đã giấu dưới áo cả ngày nay. "Nếu em thích Jeremiah thì tại sao còn đeo sợi dây chuyền của anh?" Tôi liếm môi, ngần ngừ một lúc rồi trả lời, "Em tìm thấy nó hôm tới ký túc xá của anh lấy đồ. Nó chẳng có ý nghĩa gì hết." "Em biết thừa là nó có ý nghĩa gì mà." Tôi lắc đầu. "Em chẳng biết gì hết." Trong khi sự thật là: Tôi biết, tất nhiên rồi. Tôi vẫn nhớ như in cái hôm anh giải thích ý nghĩa của ký hiệu vô cực này với tôi. Một thứ vô hạn, không thể đong đếm được, một khoảnh khắc kéo dài mãi mãi. Anh đã mua sợi dây chuyền đó cho tôi. Anh biết ý nghĩa của nó là gì. "Thế thì hãy trả lại cho anh," anh chìa tay ra. Tôi thấy bàn tay anh run run. "Không," tôi từ chối. "Nó không phải là của em. Anh chưa bao giờ tặng nó cho em. Em đã tự ý lấy nó ra." Phải tới khi ấy tôi mới sực tỉnh. Cuối cùng thì tôi đã hiểu ra một điều: Mọi sự quan tâm, lo lắng, nếu chỉ nghĩ trong đầu không thôi thì chưa đủ. Cần phải biến nó thành hành động thức ự, chứng tỏ rằng bạn sẵn sàng đứng ra đấu tranh vì người ấy. Còn nếu mọi thứ chỉ là những dự định đằng sau đó thôi thì chưa đủ. Ít ra là đối với tôi. Tôi không còn thấy đủ với ý nghĩ rằng tận sâu thẳm trong tim anh có yêu tôi. Đôi khi bạn cần phải nói ra lời yêu thương với người bạn yêu, để chứng minh cho họ thấy rằng bạn thực sự quan tâm. Nhưng anh Conrad thì không, chưa bao giờ anh nói yêu tôi lấy một lần. Và với tôi như thế là không đủ. Tôi có thể cảm nhận được là anh đang chờ tôi lên tiếng phản đối, tranh luận, và thậm chí là năn nỉ. Nhưng tôi đã không làm bất cứ một điều nào như thế. Tôi vật lộn với cái móc đằng sau gáy, không làm sao tháo nó ra được, nhất là trong hoàn cảnh hai tay đang run bần bật như thế này. Phải mất một lúc sau tôi mới tháo ra được cái móc và trả lại sợi dây chuyền cho anh. Tôi nhận thấy mặt anh hơi sững lại vì bất ngờ, mặc dù chỉ là trong một khoảnh khắc rất rất ngắn, trước khi trở lại với vẻ thản nhiên như mọi ngày. Phải chăng tôi đã tự tưởng tượng ra, rằng anh thực sự có quan tâm? Anh nhét sợi dây chuyền vào trong túi quần. "Giờ em đi được rồi." Tôi vẫn không hề nhúc nhích, anh sẵng giọng quát lên, "Đi đi!" Toàn thân tôi giống như một cái cây, rễ đã bị ăn sâu xuống dưới lòng đất. Hai chân tôi đông cứng lại, không sao di chuyển được. "Cứ tìm đến Jeremiah. Nó mới là người cần em," anh Conrad nói, "Anh thì không.Anh chưa bao giờ cần em." Và rồi tôi quay người chạy vụt đi,vừa chạy vừa vấp ngã dúi dụi.