Một thoáng chớp mắt mộng liền tàn

Chương 15 : Tự an ủi (h-)

Tác dụng của rượu đến thật chậm, ban đêm khi đang ngủ An bị nóng mà tỉnh, cả người khó chịu, đầu óc mơ màng. Cậu không biết rượu này cực kỳ mạnh, uống lâu mới ngấm, cậu lại còn là tay mới cho nên say là chuyện đương nhiên. An chóng mặt, hơn thế nữa cơ thể càng ngày càng nóng bừng, thân thể vốn được Trung khai thác rất nhiều lần giờ đây không có gì an ủi thì cảm thấy thật trống rỗng. Cậu vô thức đưa tay túm lấy cái gối ôm rồi cọ, nơi da thịt đụng chạm chỉ mát mẻ được một chút nhưng phía dưới lại càng thêm khó chịu. Cuối cùng đầu óc không tỉnh táo nữa, cậu rụt rè đưa một tay luồn vào trong quần, bắt được cậu nhỏ đang dần cứng rắn mà vuốt ve. Mỗi tội chiếc quần lót bó sát cứ cọ vào nơi đó ngứa ngáy, cậu bèn kéo quần thể thao xuống rồi lột phăng nó ra, nửa người dưới cứ vậy mà trần trụi trong không khí. Khí trời lạnh lẽo nhưng trong phòng lửa dục dâng lên tràn đầy, An vuốt ve cậu nhỏ của mình nhưng không ăn thua, bàn tay bắt đầu vây chặt lấy phân thân rồi nhẹ nhàng chà xát lên xuống. Dịch từ phần đầu rỉ ra ướt hết tay nhưng cậu chẳng có cảm giác gì, bàn tay lên xuống càng nhanh. Dần dần cậu mới thấy lỗ nhỏ phía sau có chút ngứa. Lỗ nhỏ đã hai tháng không trải qua tình dục giờ đây lại ngứa ngáy, có thể một phần là do men rượu trong cơ thể quấy phá, cũng có thể là cậu đang khát khao có một người ôm mình vào lòng. An nhớ đến những khi thân thể cường tráng tràn ngập sức mạnh của Trung đè ép mình, bắt nạt mình, không ngờ lại có cảm giác. Bàn tay vô thức đưa đẩy nhanh hơn, tay kia lần tìm hai quả cầu nhỏ rồi vỗ về. Nước dịch chảy ra thấm đẫm phía dưới khiến vùng đùi non của cậu trở nên ướt át. Không đủ... vẫn không đủ. An cảm thấy càng ngày càng khó chịu, cơ thể muốn nhiều hơn nữa. Cậu cắn răng đưa tay ra đằng sau, ngón tay trắng trẻo sạch sẽ xoa nhẹ với lấy một chút dịch nhầy rồi bôi quanh lỗ nhỏ, sau khi cảm thấy nơi đó trở nên mềm mại rồi mới cắm thử một ngón vào. "Ưm..." Lỗ nhỏ trống rỗng đã lâu, ngón tay vừa đi vào vách thịt ấm nóng bên trong ngay lập tức mút lấy, An bật ra một tiếng rên rỉ ngọt lịm. Tự mình loay hoay rút ra chọc vào. Tư thế này hơi khó chịu. An mơ màng ngồi dậy quỳ xuống giường, hai chân thon dài dạng ra, bàn tay phía trước vẫn kiên trì chà xát phân thân cứng rắn, ngón tay cắm vào đằng sau nhờ chất dịch nên cũng thông thuận hơn. Dần dần, một ngón tay không đủ thoả mãn nữa, An cắn môi nhét vào thêm hai ngón tay, cả ba ngón nới lỏng lỗ nhỏ, một cảm giác cực khoái từ trước tới nay chưa từng có trào ra. "Ư..." Đầu óc mơ hồ khiến An không khống chế nổi hành động của mình, miệng cũng bật ra những câu rên rỉ vô nghĩa, lúc này đây cậu khao khát có người tiến tới, dùng thứ đồ chơi to lớn cắm vào mình, thoả mãn mình. "A... a... ưm... muốn..." Trong đầu An lúc này tràn ngập bóng dáng một người, người đấy mạnh mẽ chinh phục cậu, khống chế cậu, ép cậu nằm dưới thân hắn mà rên rỉ, nhưng cậu lại nhớ hắn vô cùng. An vô thức gọi ra miệng: "Trung ơi..." Cái tên này vừa được nhắc đến, phía trước của An không khống chế được mà bắn ra, một giọt lệ cũng lăn từ mắt cậu rơi xuống. Thân thể nhũn ra ngã xuống giường. Cả đằng sau và tận sâu thẳm trong linh hồn đều trống rỗng, đều mong mỏi có người tới lấp đầy. Cậu không thể lừa mình dối người được nữa, toàn bộ cơ thể của cậu đã thuộc về người đàn ông đó rồi. An cả người mệt mỏi từ từ chìm vào giấc ngủ say. *** "Trung. Em có bị điên không đấy, chỉ vì một số điện thoại mơ hồ mà định bỏ công việc để đi đến đó? Em có biết công ty này giờ đây đang tràn đầy nguy cơ không?" Trong văn phòng của Trung. Hoạ Mi tức điên lên, ném thẳng tập hồ sơ xuống, cô không nhịn được mà xửng cồ lên. Nhìn xem thằng em trai của mình vì tình mà trở thành cái bộ dáng gì thế này? Cả người nhếch nhác hơi men, râu ria không cạo, nó có còn là người em luôn luôn nghiêm túc mà cô từng biết hay không? Chỉ vì một thằng con trai. Hoạ Mi rất quý An nhưng cô càng đau lòng em mình hơn, cô không biết vì sao An lại quyết tuyệt như thế, nhưng việc cậu trốn đi là sự thật. Nếu em trai mình không làm gì thì cùng lắm là chia tay nhau, đâu đến mức phải trốn đi. Tuy vậy nhưng nhìn Trung như thế này cô không thể trách nó, máu mủ ruột già, cô càng phải khuyên bảo nó nhiều hơn. Nghĩ như vậy, giọng cô cũng dịu xuống. "Chị không biết hai đứa có chuyện gì, nhưng bây giờ đi tìm An có phải là cách hay không? Nếu nó không muốn ở cạnh em thì sẽ có muôn vàn cách trốn, chẳng lẽ em lại giam giữ nó bên mình? Em hãy cho nó một chút thời gian đi." Trung vẫn ngồi trên ghế không nói gì, tay chống vào trán, một lúc sau hắn mới ngẩng lên, đôi mắt tràn ngập tơ máu, nói bằng giọng hèn mọn. "Chị ơi. Nhưng mà em sợ, em sợ nếu không tìm được An về, em sẽ mất em ấy vĩnh viễn." Đây là cảm giác thật sự của hắn, từ lúc An đi đến giờ hắn sắp điên rồi. Tiếng của Hoạ Mi lại gắt lên. "Rốt cuộc hai đứa có chuyện gì? Em phải nói thì chị mới giúp được chứ!" Trung nhìn Hoạ Mi, cuối cùng cắn răng kể sơ qua mọi việc, tất nhiên là giấu nhẹm việc An làm với mình chỉ nói chung chung, còn việc ký kết tình nhân hắn cũng nói hết ra. Hoạ Mi không biết nói gì nữa, cô không ngờ đứa em vốn thông minh lãnh tĩnh của mình lại làm ra việc tày trời như thế. Việc này có khác nào cưỡng ép đâu. An còn nhỏ làm sao nó chịu nổi. Trách móc cũng vô nghĩa. Sau một lúc cô mới tỉnh táo lại phân tích cho Trung. "An không phải là người như vậy, theo chị việc này có khuất tất. Hay em từng làm gì đó khiến em ấy ghi thù?"