“Đi ra nước ngoài sao?” Một nỗi sợ hãi lóe lên trong mắt Cố An An, cô ta ra nước ngoài, có thê làm được cái gì? Một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, cô ta rất kháng cự. Hứa Cảnh Hòa gật gật đầu vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng, hắn hơi cúi đầu, nghĩ nghĩ, rồi nói: “An An, tình cảnh hiện tạic của chúng ta rất nguy hiểm, ngày mai chúng ta lập tức rời đi, em xem có được không?” Số tiền cuối cùng kia, hắn đã lầy được rồi, đêm nay là có thể chuyển vào tải khoản hắn đã sắp xếp trước, Âu Cảnh Nghiêu: của tập đoàn Lục Thị có lợi hại đến đâu cũng không thể lập tức điều tra ra nhanh chóng được, có được số tiền đó, hắn vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. “Gấp gáp như vậy hả?” Có An An có chút lưu luyến nhìn cảnh vật phía ngoài cửa số, cô ta lớn lên ở mảnh đất này, từ nhỏ đến lớn đã sống ở đây, thật sự là rời đi vẫn có chút lưu luyền. “Đúng! An An, Cô Thị hiện tại đã trở thành cái vỏ rỗng tuêch rôi, còn nữa, em xem đi, đó là lệnh triệu tập của tòa án do công ty L. P gửi đền, bọn họ yêu câu em bồi thường tồn thất, thay vì đưa số tiền này cho bọn họ, chỉ bằng chúng ta ra nước ngoài hưởng thụ cuộc sông còn hơn.” Đây là những gì l hắn vừa mới quyết định, cảnh sát vẫn luôn theo sát điêu tra hắn, mà điều tra như vậy chắc hẳn đã năm được chứng cứ, nêu không, bọn họ sẽ không theo dõi hắn không buông. Cô An An câm lên giây triệu tập của tòa án trên bàn trà, mở ra nhìn thoáng qua rôi lại phần nộ xé rách và ném xuống đất, lúc này cô ta đã hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong men rượu. “Được, anh sắp xếp lại đi, sáng mai chúng ta liền rời đi.” Cố An An hạ quyết tâm, ở nơi này đã không còn nơi nào chứa chấp nổi cô ta nữa rồi. Hứa Cảnh Hòa vừa lòng cười cười, cúi đầu dùng di động đặt vé máy bay. Mà Lâm Dã ở căn phòng đối diện vừa nghe lời này, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không cần chờ nữa, ngày mai là có thể xong việc rồi. Anh lười biếng vươn vai, và gọi cho người bạn tốt của mình là người ở cục cảnh sát, lúc này mới an tâm đặt đồ ăn giao tới. Anh sắp bị hai người này làm cho phát điên mắt rồi. Sáng sớm hôm saul Sân bay quốc tế! Trong đoàn người ‹ đến người đi, Hứa Cảnh Hòa cùng Cố An An kéo theo vali hành lý, chuẩn bị đi check in và đăng ký ký gửi. Cố An An ăn mặc như một quý cô, trang điểm xinh đẹp, trên mặt có đeo kính râm,trông vô cùng cao quý. Hai người sánh bước bên nhau trong đám đông người qua lại. Cố An An cân nhắc nhiều lần, hiểu rõ lòng mình cũng dần dần buông bỏ. Đi được vài bước, cô ta quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau. Nghĩ đến cảnh bản thân sắp phải sông một cuộc đời trôi dạt và lang, bạt, cô ta hạ kính râm trong đôi mắt kia là buồn phiền cũng nhử hoang mang về tương lai. Cô ta cười buồn bã, SỐ phận của cô ta chính là một kết quả như vậy. Hứa Cảnh Hòa một thân tây trang giày da, trên mặt cũng cùng đeo kính râm giống như Cố An An vậy. Nếu không có giám đốc Nhạc trợ giúp, chuyện anh thiết kế hãm hại A Thành gặp phải tai nạn quả thật. chúng tôi khó mà tìm ra được bằng chứng.” Âu Cảnh Nghiêu cảm kích nhìn thoáng qua Nhạc Cần Hi. Nhạc Cần Hi quả thật rất yêu Lam Hân, xe của Lam Hân từ sau khi CÔ gặp chuyện không may Nhạc Cần Hi đã bí mật lắp camera trong xe cô để theo dõi..