Đến cửa nhà, căn bản không cho cô cơ hội mở miệng, còn chưa vào phòng, anh đã tiến đến như có chút ép buộc, một tay đặt cô lên ván cửa, một tay vén cao váy cô lên, kéo quần lót của cô, đã muốn yêu cô ngay tại chỗ. Nhưng mà, cô giãy dụa rất nhiều. “Thụy Thụy đang ở nhà!…” Dưới tác dụng của thuốc, cho dù cả thân người cô nóng không thôi, nhưng cô tuyệt đối không quên làm mẫu giáo dục tốt cho con. “Trước khi đến quán bar, tôi đã gửi nó đến nhà ba rồi!” Anh thở gấp gáp giận dữ, hạ thân cứng rắn cong lên như cây ớt, ngay cả bản thân cũng không dám tin cô không hề làm gì mà mình lại bị cô trêu chọc thành như vậy. Đêm nay, chỉ là rất muốn cô, muốn nhìn cô cầu xin tha thứ ở dưới thân mình, muốn nhìn cô nói mình không dám lăng nhăng nữa. Anh lại muốn tách chân cô ra, nhưng mà, Dư Vấn ép hai chân lại thật nhanh, không chịu nghe theo. Cô kiêu căng ngước mắt. “Em nói về nhà với anh chứ không phải đồng ý “yêu” anh!” Người phụ nữ này, cô có ý muốn chơi chữ với anh à. Hạ Nghị cảm thấy rất phiền, “Hạ phu nhân, quy định ngày một và ngày mười lăm nộp thuế lương thực là em, giờ nói không cần người cũng là em?” Anh giờ muốn nộp thuế lắm rồi, cô chỉ giỏi miệng nói không cần mà thôi. Dư Vấn lạnh lùng lại muốn đẩy anh ra, nhưng anh vẫn bất động. “Tránh ra, anh rất bẩn, em sợ nhiễm bệnh!” Cô lạnh lùng, không lưu tình chút nào. Anh bẩn? Sợ nhiễm bệnh? “Tống Dư Vấn, tôi bẩn hơn gã trai bao kia sao?” Anh mất đi kiên nhẫn gầm nhẹ, “Tôi nào có bệnh?” Trên giường với trai bao cô không cảm thấy bệnh, còn lên giường với chồng chính thức của mình thì cô ngại bẩn, sợ nhiễm bệnh? Đây là cái thế giới nào thế? Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Đàn ông bên ngoài bẩn, cho dù nhiễm bệnh, ít nhất cũng là tôi tự lựa chọn, làm với anh, nếu tôi bị bệnh, tôi sẽ cảm thấy mình rất oan ức.” Tính cách của cô dù chết cùng phải chết trên tay mình, phải hiểu rõ. “…” Anh hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Kết cấu tư tưởng của Hạ phu nhân nhà anh thật sự khác người thường! Thà rằng nhiễm bệnh trên giường với trai bao, cũng chẳng cần anh? Mẹ nó, đây là cái logic gì, anh chịu nhục rồi! “Hạ phu nhân, tôi lại thanh minh một lần nữa, tôi, không, bệnh!” Nói xong, tức giận to lớn, anh cúi người xuống liền cắn lên cổ cô. Vị trí kia giống hệt vị trí cắn của gã đó. Nhưng anh cắn rất ác, hai dấu răng in đậm lập tức liền trùm lên dấu bạc nhợt nhạt dâu tây mà gã kia để lại. Bởi vì giận, mà người nóng rất nóng. Mà cô lại khác thường, người cũng thực nóng. Rõ ràng muốn đẩy anh, nhưng mà cả người cũng tê dại, một cỗ khoái cảm nhanh chóng dâng lên toàn thân. Tác dụng của thuốc làm cho cô trở nên rất khó bình tĩnh. Đặc biệt, anh kiên quyết đẩy chân cô ra, mặc kệ cô muốn hay không, đã cứng rắn tiến vào. Thân thể dù đau nhưng cũng có một tia phấn khích không nói nên lời. Đặc biệt, cảm giác trong cơ thể kia làm cho người ta căn bản không thể xem nhẹ, làm người ta không thể giữ vững suy nghĩ bình tĩnh. Lý trí nói cho cô biết muốn có tôn nghiêm, nhưng mà thân thể của cô lại nói không. Hai sức mạnh đang giằng co. Mà anh không cho cô thời gian để suy nghĩ. Vật nam tính sắc bén của anh đã xuyên vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, không cho cô phản kháng, dùng sức vào ra, từng lần lại từng lần, độ mạnh yếu mạnh mẽ đâm vào cô. Rất đau, nhưng mà có thể mang đến cho người ta khoái cảm trước nay chưa từng có. “Tống Dư Vấn, nói đi, em sẽ không tìm gã trai bao kia nữa!” Anh đặt cô dựa vào ghế sopha, nâng chân cô lên, từng lần va chạm vào thân thể cô, ép cô gật đầu. Nhưng mà cô vẫn cắn răng bướng bỉnh. Thân thể khuất phục không có nghĩa là cả tâm hồn. Chả nhẽ là gã trai bao còn chưa cai sữa kia mê người đến thế? Anh thực rầu rĩ, dục vọng muốn chinh phục cô kia càng mãnh liệt thổi qua anh. Anh vào mãnh liệt, nâng lưng cô lên, cơ thể hai người dán lấy nhau, dây dưa chặt chẽ. Va chạm mạnh mẽ vui thích khiến cả người anh phấn khởi không thôi. Hơi thở dốc có của anh cũng có của cô. Cuối cùng khoái cảm tê dại như thủy triều đánh từng đợt sóng vào anh, khiến anh không kịp, đã… Cô đứng lên, lấy khăn tay lau khô đùi mình. Mới vừa rồi, anh vào quá nhanh, lại bắn trong cơ thể cô. Kết hôn năm năm, đây là lần đầu tiên anh không tránh thai. Đến phòng bếp lấy cho mình một ly nước đá, cô mở tủ lấy ra một hộp thuốc, lấy thuốc tránh thai khẩn cấp uống không hề do dự. Cô làm việc, luôn luôn rất có chuẩn bị. Cô từng nói cô không muốn sinh con nữa, cũng không phải chỉ nói vu vơ. Nuốt thuốc xuống, cô từ từ uống ly nước kia, cho đến khi trái tim đập nhanh vì màn yêu vừa rồi bắt đầu dần thong thả tĩnh lặng lại. Thân thể chiếm được thoả mãn anh cũng tỉnh táo lại, phát hiện sự khác thường. “Tống Dư Vấn, buổi tối em đã hút gì?” Anh chạy đến phòng bếp hỏi cô. Anh cái gì cũng đã chơi, cái gì cũng đã thử, cho nên vị ở lưỡi cô kia rất khả nghi. Rất giống ma túy. Hơn nữa tĩnh tâm nhớ lại, yêu vừa rồi rõ ràng là cô bị ép buộc, nhưng thân thể cô lại nóng quá nhanh, rất khác thường. Cô im lặng. “Về sau đừng chạm vào thuốc người lạ đưa!” Anh cảnh cáo cô, “Đừng đến nơi đó nữa!” Được rồi, hôm nay, con gái không ở nhà, cô không cần băn khoăn nhiều quá. “Anh có thể đi, tôi vì sao không thể đi?” Cô xoay người lại, dùng ánh mắt rất lạnh nhìn anh. Anh còn chưa trả lời, cô đã trào phúng, “Bởi vì anh là đàn ông, tôi là người phụ nữ? Đàn ông các anh có thể chơi, phụ nữ chúng tôi lại không được?” “Đúng.” Anh thực rõ ràng thừa nhận. Anh có thể chơi, cô có thể chơi, nhưng anh không cho phép. Với sự vô lý của anh, cô lạnh lùng nở nụ cười, “Không, tôi muốn công bằng!” Công bằng? Anh ôm ngực, không cho là đúng. “Hạ Nghị, tôi nhớ rõ trước khi kết hôn, tôi từng nói qua, tôi hy vọng chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, cho dù anh không nghĩ là trộm tình, cũng mời lau khô miệng, đừng để tôi biết!” “Nhưng mà, hành vi bây giờ của anh làm tôi cảm thấy mình không được tôn trọng.” Cô nhìn anh, mỉm cười, nói rõ từng chữ: “Cho nên, tôi quyết định từ nay về sau, giữa chúng ta ngang hàng, anh đi bên ngoài một lần thì tôi vượt tường một lần, anh leo lên mười người đàn bà thì tôi cắm mười chiếc sừng cho anh!”