Một Nét Son Tình
Chương 2 : Gặp gỡ
"Thím Trương, để cháu đi giao những vật liệu này đến tiệm nhà họ Lý, thím cứ nghỉ ngơi trước đi ạ."
"Được được, phiền Đông Cô nhé."
Một bà thím dáng người chắc nịch bước xuống từ cỗ xe, giao lại chiếc roi đánh xe cho một cô gái trẻ, cô gái mỉm cười lễ phép, đón lấy roi, nhanh nhẹn nhảy lên ngồi trên chiếc xe bò.
Xe chất từng bó từng bó gỗ mộc, được buộc bằng dây thừng.
Cáo biệt ngắn gọn xong, cô gái điều khiển chiếc xe chậm rãi lăn về phía cổng thành.
Đã giữa thu, trời mau trở lạnh, cô gái kéo áo sát vào thân mình.
Cô gái ấy chính là Tề Đông Cô.
Một Tề Đông Cô đã đến thế giới này được hai tháng trời.
Hai tháng trước, mở mắt ra, nàng phát hiện mình đã đến quốc gia xa lạ này, và nhớ rất rõ bản thân mình là ai. Kiếp trước, nàng vốn là một hoạ sĩ, tác phẩm của nàng từng vang danh thiên hạ, nhưng cơ thể thì đau bệnh triền miên, cuối cùng sống được 32 năm rồi lìa trần.
Đến kiếp này, Đông Cô mang theo ký ức của hai cuộc đời, bắt đầu cuộc sống mới ở tuổi 20.
Nàng ngước đầu nhìn lên, sắc trời đã hơi tối, bầu trời nhuốm màu xanh xám trong suốt, thỉnh thoảng có vài cánh chim vút ngang. Nơi đây là một thôn xóm đơn sơ, cả cuộc đời 20 năm trước đó của Đông Cô sinh trưởng ở nơi này, sức khoẻ của nàng trong thế giới này khá tốt, tuy không so được với những người phụ nữ cường tráng, nhưng ngày ngày vẫn có thể đến lâm trường làm công việc tay chân, lại may cho nàng, thôn dân hiền lành, hễ có công việc thuộc loại đưa hàng chở hàng, họ sẽ đều giao hết cho Đông Cô, để nàng có thể kiếm tiền.
Đông Cô là một cô gái hiền lành, cả hai kiếp vẫn như vậy.
Chỉ có điều ông trời không ban cho nàng vận tốt, kiếp trước sức khoẻ quá kém, bệnh tật quấn thân, đến giai đoạn cuối nàng còn thậm chí không cầm nổi cây cọ. Khi qua đời, nàng đã hiến hết những bộ phận còn tốt trong người mình, ngay một cái thây nguyên vẹn cũng không để lại cho bản thân. Đến kiếp này nàng tự dưng xuất hiện trên đời, cha mẹ thân sinh đều không rõ là ai, bà lão lượm nàng về nuôi cũng mất từ năm nàng 12 tuổi.
Đông Cô chưa từng oán trách, nàng đã quen rồi.
Một cơn gió thổi qua, Đông Cô chà xát hai tay.
Nàng nhìn bàn tay mình, khắp nơi toàn vết chai, da dẻ sần sùi, là đôi tay điển hình của người nghèo.
Đông Cô thoáng mỉm cười, người ta hay nói, trẻ con nhà nghèo sớm biết phụ giúp việc nhà cửa, nói đúng ghê. Nghĩ đến cô bé Đông Cô, 12 tuổi mất đi người thân duy nhất, phải cố gắng tiếp tục sống sót, những cơ cực đã từng trải qua, một lời nói sao cho hết.
Vào đến trong thành, Đông Cô xuống khỏi xe bò, đổi qua dắt bộ. Trong thành đông dân, nếu ngồi trên xe không cẩn thận sẽ tông phải khách bộ hành.
Trong thành vẫn đông vui, hai bên đường còn nhiều người mua mua bán bán.
Đông Cô thận trọng dắt xe tránh người đi đường, đến tiệm nhà họ Lý ở phía Đông trong thành.
"Tiệm nhà họ Lý" ý chỉ một nơi buôn bán đã được 3 đời nhà họ Lý duy trì. Chủ nhân đầu tiên tên là Lý Bính, mở một xưởng mộc nho nhỏ, nhưng tay nghề cực kỳ tốt. Bà chủ ăn nên làm ra, mở một xưởng mộc lớn hơn trong thành, chất lượng tốt, giá cả phải chăng, đối đãi với ai cũng tử tế, cả đời không ngừng hoàn thiện, cũng có được chút tiếng tăm. Sau đó bà chủ truyền nghề cho hai người con gái, cuối cùng cô con cả tiếp nhận gia nghiệp, đến đời thứ ba thì con đàn cháu đống. Con gái không thôi đã 6 người, ai ai tay nghề cũng rất xuất sắc, cho nên thế hệ này ai sẽ tiếp nhận kinh doanh thì vẫn chưa rõ được.
Đông Cô cho xe dừng lại trước cửa tiệm nhà họ Lý.
"Ô, Đông Cô đấy à, đến đưa hàng hả em." Đông Cô vẫn đang còn lo giữ con bò không chịu đứng yên thì từ trong nhà đã có người chạy ra đón. Cô gái nọ dáng dong dỏng cao, dung nhan xinh đẹp, mặt chiếc áo trường sam màu xám, trông trạc 20 tuổi.
Đấy là người con gái thứ hai của nhà họ Lý thế hệ thứ 3, Lý Khương Liễm.
Đông Cô cười cười, "Vâng ạ."
Họ vốn cùng trang lứa, tính tình Đông Cô hiền hoà rộng lượng, Lý Khương Liễm rất thích chơi với nàng. Khương Liễm xót cho Đông Cô phải vất vả sinh nhai, mỗi lần Đông Cô đến đưa hàng, Khương Liễm sẽ tính dư thêm vài đồng lẻ cho Đông Cô, và Đông Cô âm thầm ghi ơn Khương Liễm, luôn chọn đưa những loại gỗ tốt nhất từ lâm trường.
"Nào nào, vào trong uống chén trà cho ấm, đồ để đó chị lo." Lý Khương Liễm dắt Đông Cô vào trong tiệm, tự mình khuân gỗ mộc.
Đông Cô hết hồn, cuống quít xoay người, "Vậy làm sao được cơ chứ."
"Có gì đâu, em mau vào trong đi, trông em này, bị lạnh đến miệng cũng biến sắc rồi kìa." Lý Khương Liễm cao lớn hơn Đông Cô, một tay đã có thể đẩy được nàng đi vào trong.
Đông Cô cũng không muốn cản trở ý tốt của đối phương nữa, nàng vào trong tiệm. Trời đã tối, tiệm sắp đóng cửa, cho nên ngoài Lý Khương Liễm đang trông tiệm ra, không còn ai khác.
Đông Cô trông thấy ấm trà nằm trên chiếc bàn gỗ, tự rót cho mình một chén, sau đó bưng bằng hai tay, ngồi xuống trường kỷ nghỉ ngơi.
Lý Khương Liễm vừa khuân xếp hàng hoá, chỉ loáng hai chuyến đã xong, nàng ta phủi phủi quần áo, sửa sang lại y phục, sau đó bước vào trong tiệm.
"Đông Cô, ấm lên được chút nào chưa?"
Đông Cô cười cười, "Vốn cũng đâu lạnh gì cho lắm ạ."
Lý Khương Liễm ngồi xuống bên cạnh Đông Cô, nghiêng đầu nhìn nàng. Vóc người của Đông Cô mảnh dẻ, không cao lớn tráng kiện như phần lớn những người con gái khác. Trông nàng có nét gì đó yếu đuối, mặt mũi trông sáng sủa xinh xắn, rất ưa nhìn.
Lý Khương Liễm biết gia cảnh của Đông Cô, rất thương cảm cho thân thế của nàng.
"Sắc trời không còn sớm nữa, em về trước đây."
Đông Cô uống xong chén trà, cảm thấy ấm lên không ít. Mặt trời đã xuống núi, bên ngoài càng lúc càng tối đen, đường núi đi ban đêm nguy hiểm, nàng nghĩ nên mau mau về sớm.
"Cũng tốt."
Lý Khương Liễm vốn muốn chuyện trò thêm một lúc với Đông Cô, nhưng nàng ta cũng biết Đông Cô phải đi cho kịp.
"À, Đông Cô, em chờ chút."
Lý Khương Liễm mới nhớ ra mình đã sắm cho Đông Cô một chiếc áo bông, vội đi vào trong nhà lấy. Cách đây mấy hôm, nàng ta đi gặp bạn ở thành kế bên, hôm đó mưa to, trời trở lạnh đột ngột, nàng ta đã tuỳ tiện mua một chiếc áo bông trong thành. Gia đình Khương Liễm cái ăn cái mặc đều dư đầy, vốn không cần mua thêm thứ gì, nên coi như để tặng cho Đông Cô.
Đông Cô cầm chiếc áo bông, chất liệu vừa bền vừa thoải mái, bề dày cũng khá, sờ vào là biết đấy là một chiếc áo hạng tốt.
Nàng từ chối khéo: "Khương Liễm, cảm ơn ý tốt của chị, nhưng em vẫn còn áo ở nhà."
Hàng mi đẹp của Khương Liễm thoáng cau lại, "Em làm vậy là coi chị thành người ngoài rồi, mau cầm lấy đi, thời tiết bây giờ lạnh rét bất chợt, không cẩn thận là sẽ bị cảm liền."
Không hiểu sao, tuy cũng là con gái như Đông Cô, nhưng Lý Khương Liễm cứ có cảm giác là Đông Cô cần một ai đó săn sóc, mà bản thân nàng ta cũng muốn có thể chăm lo giúp đỡ Đông Cô trên mọi phương diện.
Từ chối thêm vài lần nữa, phát hiện không sao từ chối được, Đông Cô đành nhận lấy chiếc áo.
"Chị giúp em nhiều quá, em thật không biết phải cảm ơn chị bằng cách nào."
Lý Khương Liễm nhìn Đông Cô cất chiếc áo đi, cảm thấy vui vẻ trong lòng, nói: "Chị với em thì còn nói gì đến cảm ơn, mau về đi em, trời đã tối lắm rồi."
Đông Cô lại cảm ơn lần cuối, xoay người rời đi.
Lúc sắp bước qua ngạch cửa, vừa khéo gặp một người đang tiến vào trong tiệm.
Thoáng nhìn thấy vậy, Đông Cô nhường đường để khách vào trong tiệm trước, rồi mình sẽ bước ra ngoài sau. Nhưng vừa dừng bước lách người xong, ngẩng đầu lên, trông thấy rõ hình dạng của người kia, nàng liền sững người.
Người vào là một chàng trai.
Ở thế giới này, đàn ông vốn rất ít khi xuất đầu lộ diện trên phố, nhất là vào giờ này. Nhưng đấy không phải lý do mà Đông Cô lấy làm lạ, điều khiến nàng ngạc nhiên là, chàng trai ấy bị khuyết tật.
Khi Đông Cô nhường đường là đúng vào lúc chàng trai ấy đang bắt đầu bước lên bậc thang, chỉ ba bậc thang ngắn ngủi, mà chàng đã bước đến vô cùng vất vả.
Nách phải chống cây gậy gỗ, cắm cúi lo nhìn đường, mãi đến lúc đi ngang qua nhau, mới để ý thấy Đông Cô. Đông Cô tránh hẳn nhường chỗ cho chàng, chàng nhìn nàng một cái xong khẽ cúi đầu cảm tạ.
Khi tầm nhìn của chàng giao với của Đông Cô, nàng thấy được ánh mắt của chàng bình đạm và thẳng thắn.
Lướt qua nhau. Đông Cô nhìn theo bóng lưng chàng. Chàng trai ấy mặc áo vải bố màu xanh xám, vạt áo hơi dài, phía bên phải của tà áo rất trống trải.
"Cô chủ Lý, tôi đến lấy chiếc bàn."
Đông Cô đứng ở phía sau, nghe chàng nói chuyện với Lý Khương Liễm. Giọng nói của chàng trai rất trầm, rất vững, không nhu mì dịu dàng như những chàng trai khác.
"Anh chờ một chút, tôi sẽ đi lấy cho anh liền."
Có vẻ như Lý Khương Liễm biết mặt chàng trai này, nàng ta bước ra sau bình phong, lấy một chiếc bàn. Bàn rất lớn, ngay cả một người cao lớn như Lý Khương Liễm cũng không sao dễ dàng khuân nó được, Đông Cô vội vàng tiến tới phụ.
Lôi ra được đến giữa phòng, Lý Khương Liễm bảo Đông Cô: "Chị đi lấy dây buộc, Đông Cô, em cứ giữ nó nhé."
Đông Cô gật đầu: "Vâng."
Lý Khương Liễm tìm được dây, nhanh nhẹn buộc dây thành hình chữ thập trên chiếc bàn, để tiện cho chàng trai xách.
Trong lúc Lý Khương Liễm và Đông Cô đứng quanh chiếc bàn, chàng trai nọ yên tĩnh đứng đợi ở một bên, không nói gì.
Đông Cô chỉ thỉnh thoảng bắt được chàng trong tầm mắt. Chàng đứng dựa vào cửa, lưng thẳng tắp, tuy tàn tật, nhưng mang lại cho người khác một cảm giác vô cùng vững chãi.
Đồ nhanh chóng được buộc xong, chàng trai chống gậy bước tới, chuẩn bị đón lấy chiếc bàn.
Đông Cô nhìn chàng chống gậy bằng tay phải, tay trái nắm lấy sợi dây thừng, trở tay đặt chiếc bàn lên lưng.
Chiếc bàn rất nặng, ban nãy chỉ mới đỡ nó thôi mà Đông Cô đã thấy nặng, quả nhiên khi chàng trai xoay người, không giữ được trọng tâm, cơ thể loạng choạng.
Đông Cô đứng gần chàng nhất, vội đỡ lấy cánh tay chàng.
"Coi chừng!"
Chàng trai mượn thế của Đông Cô đỡ, chiếc gậy gỗ giậm xuống sàn vài phen, rồi lấy lại được thăng bằng.
"Cảm tạ."
Đông Cô lắc đầu, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ, liền quay qua nói với Lý Khương Liễm:
"Khương Liễm, để em chở chiếc bàn này nhé."
Lý Khương Liễm thoáng sửng sốt, không biết vì sao Đông Cô lại có ý nghĩ này.
Ở nơi đây, phụ nữ rất ít khi quan tâm đến chuyện của đàn ông nhà người khác, để tránh bị lời ong tiếng ve. La Hầu là người đàn ông có sức chịu đựng bền bỉ nhất trong thành, hơn nữa lại là một kẻ tàn tật, rất ít ai muốn tiếp cận những kẻ mang khuyết tật trên mình, vì sợ sẽ bị lây sự xui xẻo, mang điềm dữ, cho nên rất ít người trong thành muốn tiếp xúc với La Hầu.
Nàng ta tự nhủ có lẽ Đông Cô không biết về nhân vật này, thấy hắn bị bất tiện nên mủi lòng, muốn giúp đỡ một chút.
Lý Khương Liễm vừa thầm khen bụng dạ Đông Cô tốt, lại vừa ích kỷ muốn ngăn cản Đông Cô, nhưng ngặt nỗi La Hầu đang đứng ngay trước mặt, khó mở miệng, tình hình trở nên hơi gượng gạo.
Đông Cô không nghĩ gì nhiều, nàng tưởng Lý Khương Liễm không nói gì tức là đã âm thầm cho phép, liền xoay qua chàng trai nọ.
"Công tử muốn đưa bàn tới đâu, sẵn ngoài cửa có một chiếc xe bò của tôi, có thể chở giúp."
Từ lúc nàng lên tiếng nói sẽ giúp chàng, La Hầu cứ nhìn nàng, Đông Cô quay đầu qua liền chạm phải ánh mắt của chàng, ánh mắt luôn mang đến cho nàng cảm giác người đàn ông này vừa sâu sắc, vừa bình đạm lạ thường.
Bị chàng nhìn, Đông Cô thầm nghĩ bụng chàng trai này thật to gan, ở thế giới này, nếu một người đàn ông dám nhìn một người phụ nữ như thế, sẽ bị cho là vô lễ, không biết thân biết phận.
"Vậy thì xin cảm tạ."
La Hầu cám ơn Đông Cô, nàng đón lấy chiếc bàn từ tay chàng, kéo ra phía cửa.
Lý Khương Liễm hơi cau mày một cái, nhưng cũng hiểu rằng hiện giờ không tiện nói gì thêm, vội bước lên vài bước giúp Đông Cô khuân bàn đặt lên chiếc xe bò ở trước cửa tiệm.
Đông Cô ngồi lên xe, quay đầu nhìn La Hầu đang bước xuống bậc thang.
Trông cây gậy gỗ của La Hầu có vẻ như tự chàng đã tuỳ tiện tìm một khúc gậy thô dùng tạm, một đầu tẽ nhánh cây, mài nhẵn xong dùng để chống ngay nách. Giữa thân cây gậy không có điểm gì để bàn tay có thể chống hoặc giữ, tuy nhìn cây gậy cứng cáp, nhưng khá cồng kềnh, hơn nữa không vững chút nào, tóm lại Đông Cô chỉ nhìn thôi đã cảm thấy khó dùng.
Huống chi Đông Cô nhận ra, chân trái của La Hầu hình như cũng không linh hoạt cho lắm, bước xuống mà nhìn giống như là lê xuống.
Lúc bước đi, La Hầu chỉ chăm chăm nhìn đường, cho nên Đông Cô mới yên tâm cả gan nhìn chàng. La Hầu vừa ngẩng đầu lên lại, nàng liền nhìn đi chỗ khác.
Đặt địa vị mình là chàng, nếu như trên người nàng mang khuyết tật, đương nhiên nàng sẽ không muốn người khác cứ nhìn mình chằm chằm, cho nên nàng không muốn La Hầu bị mất tự nhiên.
Đông Cô chỉ chỉ sàn gỗ của xe bò, nói: "Lên ngồi chỗ này đi."
La Hầu gật đầu, chàng đến bên cỗ xe bò, đặt gậy vào xe trước, sau đó tay phải đặt lên sàn xe, nhanh nhẹn nhún một cái, liền ngồi được lên xe.
Đông Cô cầm roi trong tay, cười với Lý Khương Liễm, nói: "Khương Liễm, chị cứ về trước đi."
Lý Khương Liễm bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, "Được, đường núi đêm hôm, nhất định phải để ý cho kỹ, đi đường cẩn thận."
Đông Cô gật đầu, phất nhẹ roi, con bò già chậm chạp cất bước.
"Công tử muốn đưa bàn đến chỗ nào?"
"Thành Nam."
Đông Cô điều khiển cho bò đi về phía Nam. Trời đã về đêm, trên đường người qua lại thưa thớt, các hàng quán đều đã cửa đóng then cài, tối thui, chỉ có ánh trăng và những ngọn đèn lồng treo trước cửa các tiệm phát ra ánh sáng yếu ớt.
"Tối nhỉ." Đông Cô than thở.
"Ừ."
"Nhưng được cái là chẳng có ai." Đông Cô cười bảo.
La Hầu không nói gì, Đông Cô tự nói tự vui: "Tôi có thể nhắm mắt đánh xe, không sợ tông trúng ai."
Nàng nhìn thẳng, khoan khoái duỗi chân.
Đường đi thuận lợi, Đông Cô nhanh chóng vào tới Thành Nam. Theo chỉ dẫn của La Hầu, nàng quẹo vào một ngõ nhỏ, cuối cùng dừng xe trước một căn nhà.
La Hầu xuống xe, chống gậy bước lên bậc thang, mở cửa nhà. Nương theo ánh trăng, Đông Cô thấy được đó là một cánh cửa gỗ trông rất cũ kỹ.
Trong lúc La Hầu mở cửa, Đông Cô đỡ chiếc bàn từ xe đem xuống dưới bậc thang, hì hục kéo nó lên trên.
La Hầu mở cửa xong, xoay người gặp ngay Đông Cô đang hổn hển lôi chiếc bàn lên bậc thang, chàng vươn tay nắm lấy dây thừng, Đông Cô cảm thấy nhẹ đi hẳn.
Ngước mặt, lại bắt gặp ánh mắt của La Hầu.
Tim Đông Cô bất giác run lên, nàng nghĩ thầm ánh mắt của chàng trai này rất kỳ lạ, phẳng lặng như nước, không cách nào nhìn ra được chàng đang nghĩ gì.
Lúc này đây họ đang đứng rất gần nhau, Đông Cô phát hiện vóc dáng người đàn ông này vô cùng cao lớn, không thua gì Lý Khương Liễm, hơn nàng cả nửa cái đầu.
Đông Cô hơi chột dạ. Ở thế giới này, phụ nữ luôn là rường cột, chiều cao của mình mà không bằng được một người đàn ông, thì chàng trai này nghĩ gì về nàng.
Thật ra Đông Cô không biết, tuy nàng trông gầy yếu, nhưng vẫn mạnh mẽ hơn đàn ông bình thường. Còn người như La Hầu, thân hình hơn hẳn đại đa số phụ nữ. Trong mắt phần lớn người đời, La Hầu là một con người kỳ lạ, chưa từng có ai coi trọng chàng, nên nào có ai buồn suy nghĩ xem chàng nghĩ gì.
"Để tôi đem vô giúp công tử."
La Hầu nắm sợi dây thừng trong tay, mắt nhìn Đông Cô, không nói gì.
Đông Cô vừa buột miệng nói xong liền hối hận, âm thầm mắng mình ngu xuẩn. Ở thế giới này, đàn ông rất coi trọng danh tiết, tự dưng giữa đêm khuya mình lại đòi vào nhà người ta, có khác gì một tên háo sắc.
"Ồ, ý ta là....... Tôi đi trước đây."
Đông Cô ngượng chín người, nàng trao chiếc bàn cho La Hầu, sau đó xoay người quay về lại bên cỗ xe bò.
La Hầu vẫn không nói gì, thậm chí còn không cảm ơn. Chàng nhìn Đông Cô quay về lại bên xe, rồi xoay người, đỡ chiếc bàn, tiến vào trong nhà.
Đông Cô nhìn theo bóng lưng chàng một lần cuối, lưng chàng vẫn thẳng tắp, tuy đi đứng vô cùng gian nan, nhưng kiên định lạ thường.
Một cơn gió thổi qua, Đông Cô nhìn vạt áo trống huơ trống hoác dưới chân phải của chàng, cảm thấy chạnh lòng. hết chương 1
Truyện khác cùng thể loại
180 chương
77 chương
119 chương
42 chương
12 chương