Sáng hôm sau Tiết Ngữ Ngưng hẹn Vịnh Thi đi ăn, sau khi Bạch Dĩnh đi làm, Vịnh Thi dắt con đi gửi sau đó đứng ở cổng trường mầm non đợi Ngữ Ngưng đón mình. Vì hôm nay Ngữ Ngưng không đi làm, thế nên nàng chỉ mặc một chiếc váy màu trắng trang nhã, vì tránh đơn điệu nên trên cổ có một chiếc nơ màu đen nho nhỏ. Ngữ Ngưng bước xuống xe nhìn Vịnh Thi, cười thật tươi: – Lên xe đi Thi Thi. Cô giáo giúp Ngữ Ngưng dắt năm đứa nhỏ vào trong, Ngữ Ngưng cũng không phải làm gì nhiều. Vịnh Thi mở cửa ghế phụ sau đó ngồi vào bên trong, đúng thật là nhà có con nít, chiếc xe sang trọng như vậy toàn mùi bánh snack, sữa tươi. – Hôm nay sao cậu rảnh thế? Từ ngày gặp gỡ nhau, hai người đã nhanh chóng kết thân. Ngữ Ngưng vốn ít bạn, nàng không có giao hảo nhiều với ai, nay có Vịnh Thi nàng vừa gặp liền thích, kết bạn với nhau cũng đã hơn ba năm. Mà hai người lại trạc tuổi nhau, bạn đồng nhiên dễ nói chuyện, thế nên càng tiếp xúc càng thích chơi với nhau. – Bình thường mình cũng rảnh mà, tại cậu không rủ thôi. Ngữ Ngưng hơi cười, nàng đánh xe đến một quán ăn ngoại thành phố. Hôm nay nghe nói hôm nay mời được một đầu bếp có sao michelin về nấu, thế nên từ sáng nàng đã muốn đi, rủ Cổ Tịch thì nàng ấy bảo hôm nay phải tính lương. Thế nên Ngữ Ngưng đành phải mời bạn mình đi cùng mình, dù sao nàng cũng muốn ăn thử, mấy ngày nay nàng không có dịp bay sang nước khác, thế nên thèm thuồng đã lâu. – Ừ, mình nghe nói quán X này chỉ mời được đầu bếp đó trong ngày hôm nay thôi. Vịnh Thi cũng nghe nói tin này, tối qua cũng định rủ Bạch Dĩnh cùng đi, không ngờ lại phải gặp cảnh đó. Nàng buồn bã nhưng vẫn giả vờ ổn, cảm xúc nàng cố gắng đè nén xuống dường như muốn vỡ òa. – Hôm nay cậu trông buồn lắm?- Ngữ Ngưng hơi liếc mắt sang chỗ Vịnh Thi, mắt này môi này, bình thường chỉ là u buồn thường thôi, hôm nay đặc biệt u buồn, nhìn hệt như đang có đám tang. Ngữ Ngưng không nhịn được liền hỏi. Vịnh Thi cười buồn, cũng không nói gì. Hai người gửi xe rồi đi bộ vào trong quán, khi đồ ăn đã dọn đầy đủ rồi, Ngữ Ngưng lại một lần nữa hỏi: – Cậu có chuyện gì hả? – Mình phát hiện Tư Thần thích Dĩnh, tối qua mình nghe Dĩnh nói mớ gọi tên Tư Thần. Chuyện này đối với Ngữ Ngưng cũng không dễ chịu gì, ngoại trừ khác phi tử mà Cổ Tịch đã thú ở cổ đại, còn lại nếu ai mon men vào nhà nàng nàng đều một cước đá bật ra ngoài. Mà Cổ Tịch lại là một người tài giỏi, hào hoa, chuyện bướm ong vờn quanh không phải ít, Ngữ Ngưng cũng ra tay đập tan ý định của bướm ong không ít lần. – Để mình giải quyết cho. – Cậu giải quyết bằng cách nào? Mình đang xem Dĩnh có chút ý tứ gì với người ta không? Nếu mà có thì mình đi. Nói ra được câu này mà Vịnh Thi tưởng tâm mình đã chết đi một nửa. Nhưng Ngữ Ngưng lại khẳng định chắc nịch: – Đảm bảo với cậu, Dĩnh không bao giờ có ý với ai khác ngoài cậu! Thật đấy! Người ngốc cũng biết được đời này Dĩnh yêu sủng nhất là Vịnh Thi, sống vì người, chết vì người, mọi thứ tốt đẹp đều đem đến cho người. Chỉ có Vịnh Thi là người trong cuộc nên vẫn còn mờ mịt không nhận ra, cả thế giới này đều biết Bạch Dĩnh si mê nhất là bà đồng này. – Thật không? – Mình đảm bảo mà. Ngữ Ngưng nói, vì có câu nói này của Ngữ Ngưng nên tâm trạng của Vịnh Thi cũng khá lên không ít. Hai người bắt đầu dùng cơm, quả thật là cơm của đầu bếp nổi tiếng, Vịnh Thi ăn mà muốn ăn mãi, không muốn ngừng. Ngữ Ngưng phải gọi thêm không ít món cho Vịnh Thi ăn thêm. Lúc tính tiền, Ngữ Ngưng và Vịnh Thi lại chơi trò chia tiền, lễ tân nhìn hai người mà cười trộm, hai người này đáng yêu quá thể. Vì được Ngữ Ngưng dỗ dành nên tâm tình của Vịnh Thi khá hơn rất nhiều, không nghĩ lúc ngồi trên xe về lại nội thành, nàng lại vô tình nhìn sang vỉa hè thấy Tư Thần và Bạch Dĩnh đang đứng nói chuyện với nhau trước cửa quán ăn. – Ngưng Nhi! Cậu ngừng xe lại chút!- Vịnh Thi khều tay của Ngữ Ngưng thật mạnh, Ngữ Ngưng giật mình, sau đó thắng xe lại. Nhưng hàng dài xe không thể vì xe Ngữ Ngưng mà ngừng lại, tiếng kèn xe vang lên ầm ĩ hối thúc Ngữ Ngưng đi. Vịnh Thi muốn bước xuống xe đi về phía quán ăn nhưng đây là đường cao tốc, Ngữ Ngưng nhất quyết không cho nàng đi. – Cậu thấy Bạch Dĩnh với nàng ta không? Ngữ Ngưng nhanh chóng dập lửa: – Bạch Dĩnh đi tiếp khách với sếp đó, cậu yên tâm. – Sao chỉ có hai người họ?- Vịnh Thi đôi mắt bỗng chốc đỏ lên, muốn khóc đến nơi, cảm giác như đang bắt ghen tại trận. Ngữ Ngưng cũng không biết nên dỗ dành Vịnh Thi thế nào, chỉ nói: – Ngày mai mình luân chuyển Tư Thần đi, đừng khóc. Vừa nói đừng khóc xong liền nghe tiếng thút thít của Vịnh Thi bên ghế bên cạnh, Ngữ Ngưng đang chạy xe mà không thể dừng lại, cũng không biết làm sao. – Nếu hai người đó có tình cảm với nhau, cậu luân chuyển đi thì có giải quyết được gì? – Đảm bảo là không có, chưa gì mà cậu đã ban tử cho Dĩnh sao? Vịnh Thi với tay lấy miếng khăn giấy, lau đi nước mắt của mình, giả vờ kiên cường nói: – Nếu Dĩnh yêu người khác, mình sẽ bỏ. Lần này không quay lại nữa. – Mình đảm bảo là Dĩnh không yêu ai khác, lấy danh dự của mình ra đảm bảo- Ngữ Ngưng khẳng định chắc nịch, thế nhưng cũng không làm cho Vịnh Thi suy nghĩ tích cực lên được. Nàng và Bạch Dĩnh trải qua không ít chuyện mới tới được ngày hôm nay, nếu Dĩnh thay lòng, nàng dù có đau cũng sẽ nhất quyết vứt bỏ. Ngư Ca nàng sẽ giữ nuôi, nhưng nghĩ đến con bé nhỏ như vậy đã phải chứng kiến sự bạc bẽo của thế gian, càng nghĩ nàng càng buồn. Ngữ Ngưng chở Vịnh Thi đi uống một chút rượu, Ngữ Ngưng không uống được nhiều nhưng Vịnh Thi lại uống đến quá chén. Chiều hôm đó Ngữ Ngưng đành phải dặn Cổ Tịch đón các con về, còn nàng thì ghé trường mẫu giáo đón Tiểu Ngư Ca. Tiểu Ngư Ca được Ngữ Ngưng dắt vào xe, nhìn thấy mẹ mình đang nhắm mắt say ngủ liền hỏi: – Dì Ngưng.. Mẹ con bị bệnh hả dì? – Đúng rồi Ngư Ca, mẹ con bệnh, đừng làm phiền mẹ nha. Vất vả lắm Ngữ Ngưng mới đưa được Vịnh Thi về giường, nàng cho Ngư Ca ăn, sau đó cũng dỗ cho Ngư Ca ngủ cạnh mẹ mình. Nàng cài cửa an toàn trong phòng ngủ để tránh việc Ngư Ca tỉnh giấc sớm rồi đi chơi, sau đó mới an tâm trở về. Tối đến Ngữ Ngưng đem chuyện ban nãy kể cho Cổ Tịch nghe, Cổ Tịch cũng giống như Ngữ Ngưng, khẳng định chắc nịch: – Đảm bảo với chị là Dĩnh tuyệt đối không yêu ai khác, con bé mê Vịnh Thi hơn điếu đổ, nghĩ sao mà nɠɵạı ŧìиɦ. – Nhưng em có nghĩ, nếu một người cực kì chung tình, trong thời gian yêu mình họ sẽ yêu hết lòng hết dạ. Rồi một hôm họ say nắng người khác, dùng sự hết lòng hết dạ đó cho người khác. – Thề luôn, không bao giờ xảy ra. Dĩnh nó ngây ngô lắm, tiếp xúc nhiều với nó chị mới biết được. Ngữ Ngưng thở dài: – Không chừng tối nay sẽ cãi nhau to đây..