Một Mảnh Phù Hoa FULL
Chương 66
Lúc Bạch Lộ Tư về đến nhà Bạch Dĩnh vẫn nằm yên trên giường, vốn Lộ Tư đã quen với việc Bạch Dĩnh hay cười nói, vui đùa, thế nên nàng không quen với việc Bạch Dĩnh yên lặng thế này, cảm giác rất khó chịu, rất không giống em nàng.
Thế nên Bạch Lộ Tư ngồi trên giường, đưa tay bẹo má Bạch Dĩnh.
– Ngươi bị gì thế?
Bạch Dĩnh vẫn im lặng không nói gì, thậm chí đầu còn vùi vào trong gối hơn.
– Mới đi gặp Vịnh Thi về nè.
Bạch Dĩnh nghe đến Vịnh Thi liền nhú đầu ra khỏi gối, đôi mắt sưng to nhìn chằm chằm Lộ Tư như muốn tìm ra câu trả lời.
– Vịnh Thi nói yêu ngươi nhất.
– Thế.. tại sao chị ấy đòi chia tay?
Lộ Tư đứng lên đi ra tủ lạnh lấy cho Bạch Dĩnh một cốc nước, nàng nghĩ chắc hẳn Bạch Dĩnh cũng không ăn uống gì rồi.
Để cốc nước bên dưới hộc tủ lạnh hứng chưa đầy một ly đã thấy Bạch Dĩnh tóc tai bù xù đứng ở cạnh cửa tủ, suýt chút hồ ly chị cũng phải rụng đuôi vì bất ngờ.
– Tại sao chị ấy đòi chia tay?
Bạch Dĩnh lại lặp lại như một oan hồn bất tán, Lộ Tư đưa cho Bạch Dĩnh ly nước, ép cho Bạch Dĩnh chịu uống mới nói.
Bạch Dĩnh ngoan ngoãn cầm ly nước trên tay, sau đó suy nghĩ một chút rồi đưa lên bên môi, uống cạn.
– Ăn cơm rồi ta nói cho nghe, Vịnh Thi nói bí mật ta nghe rồi.
– Ăn cơm?
– À không, ăn cháo đi, cho dễ tiêu.
Nói rồi Lộ Tư đi vào bếp bắt một ấm nước, nàng khuấy một bịch cháo ăn liền với thịt bằm cho Bạch Dĩnh ăn.
Bạch Dĩnh cũng ngoan ngoãn ăn cho hết bát cháo Lộ Tư khuấy, sau đó nàng ngồi trên bàn ăn nhìn chằm chằm Lộ Tư.
Vịnh Thi một mực giấu giếm nàng, tại sao lại dễ dàng nói cho Lộ Tư nghe?
– Vịnh Thi nói rằng ngươi ráng chịu hai tháng đi, đang xảy ra một chút biến cố.
– Biến cố gì? Có chuyện gì?
Lộ Tư nhăn mày nhăn mặt lại, mắng: – Ngươi cứ ngoan ngoãn giả vờ thất tình đi, mọi chuyện để Vịnh Thi lo.
– Rốt cuộc có chuyện gì, chị nói em nghe đi.
Đừng giấu em.
– Bối Kỳ muốn Vịnh Thi chia tay ngươi, nhưng Vịnh Thi nói chỉ chia tay hai tháng, nếu hai tháng sau vẫn còn yêu nhau thì quay lại.
– Chỉ vậy thôi? Tại sao Bối Kỳ lại muốn Vịnh Thi chia tay em hai tháng? Để em nói chuyện với Bối Kỳ.
Lộ Tư hơi hoảng, nàng ngăn Bạch Dĩnh không kích động lấy điện thoại gọi Bối Kỳ: – Đừng, Vịnh Thi dặn đừng cho Bối Kỳ biết, ta lén nói cho ngươi nghe đó, ngu ngốc.
– Vậy sao? Vịnh Thi nói chỉ chia tay hai tháng? Phải vậy không? Chị lừa em phải không?
– Lừa làm gì, chắc rảnh để lừa ngươi.
Lộ Tư dọn dẹp chén bát trên bàn định đi rửa, không nghĩ Bạch Dĩnh hưng phấn chạy vào bếp trước, nàng mở vòi nước, vốc một ngụm nước rửa mặt sau đó cột lại mái tóc mình.
Với hồ ly nàng hai tháng chẳng khác gì hai giờ, nàng có thể quay về dị giới một chút rồi xuất hiện, không sao cả.
Thế nhưng nàng lại không muốn Vịnh Thi mất liên lạc với nàng, vậy nên Bạch Dĩnh yên lặng đợi, nàng đợi Vịnh Thi cả đời cũng được, hai tháng có là gì?
– Chị, nhìn em có tệ lắm không?- Bạch Dĩnh nhìn lại mình trong gương, tại sao lại trông xấu xí thế này cơ chứ.
Lộ Tư hừ một tiếng, đem xà bông rửa chén đổ ra rồi bắt đầu rửa bát đũa.
Đứa em này của nàng chưa hề biết yêu ai, thế nên khi sa chân vào đường yêu đương liền trở thành kẻ ngốc, mọi tâm tình đều giao vào tay đối phương.
Sướng vui hay khổ đau, con bé còn không thể tự chủ được.
– Lúc nào mà chả xấu nhất tộc, bày đặt hỏi.
– Vịnh Thi sao rồi chị?
– Nghe ngươi không ăn uống, chị ý cũng có chịu ăn đâu.
– Vậy nói em ăn rồi nha, em ăn rất nhiều.
– Ừ- Lộ Tư cũng nói một tiếng với Bạch Dĩnh, sau đó cũng không nói gì thêm.
Bạch Dĩnh cũng giúp Lộ Tư úp bát lên kệ, vừa úp vừa nói: – Chị hai, trước đây chị có yêu ai chưa?
– Rồi.
Lộ Tư nhàn nhạt nói, nàng đem chén tráng qua nước một lần, sau đó đưa cho Bạch Dĩnh.
Nàng cũng từng yêu nhưng không đến nỗi ngu ngốc như Bạch Dĩnh, chắc có lẽ vì người nàng yêu đã phụ bạc nàng trước.
– Người ấy là ai hả chị?
Lộ Tư cũng không nói gì nữa, chỉ tráng luôn cái chén cuối cùng rồi đưa cho Bạch Dĩnh.
Nàng có yêu ai nói ra Bạch Dĩnh cũng không biết, chuyện đó đã là chuyện của mấy mươi năm trước.
Thế nhưng Bạch Dĩnh một mực muốn biết, tối đến còn ôm gối đến phòng nàng yêu cầu nàng kể chuyện cho nghe.
Năm đó là năm một chín tám mươi, Bạch Lộ Tư lần đầu tiên gặp nàng.
Khi ấy Lộ Tư cũng chỉ là một người rong chơi trên trần đời, lạc bước vào tiệm rượu Tình Tuyết, Lộ Tư vẫn còn nhớ rất rõ.
– Chị ấy tên gì?
– Chị ấy.. chị ấy tên là Bích Hàn.
Như lạc vào trong dòng hồi tưởng, Lộ Tư lại cố bắt mình không được nhớ đến nữa, nàng buộc mình phải quên đi đoạn kí ức đó.
Nàng phải quên đi kí ức đã từng có với Bích Hàn, nàng phải quên đi tình yêu không đơm hoa kết trái này, nhưng gần bốn mươi năm phiêu bạt này nàng vẫn chưa thể nào quên.
– Bích Hàn.
Chị ấy dáng vẻ như thế nào?
Lộ Tư lục lọi trong mớ suy nghĩ cũ kĩ của mình, tìm lại dáng vẻ của Bích Hàn năm đó.
Nàng hơi đăm chiêu nhìn khoảng không vô định trên trần nhà, nàng nhớ rồi, dáng vẻ của nàng ấy.
– Nàng ấy là một người có dáng vẻ như Vịnh Thi.
Xinh đẹp, trưởng thành, nhưng nàng ấy không độc miệng bằng Vịnh Thi.
– Ê!- Bạch Dĩnh lấy cái gối mình đang ôm, đánh vào người Lộ Tư một cái.
Lộ Tư cười hì hì, giả vờ nói: – Đúng là.. hai người được cái dữ dằn như nhau.
– Vịnh Thi đã bao giờ mắng chị đâu, nói vậy Vịnh Thi nghe được mắng chị chết.
– Đấy đấy, mắng ta chết, không phải quá dữ dằn sao?
Lộ Tư nhìn em gái của mình rồi bật cười, thấy Bạch Dĩnh lanh lẹ vẫn tốt hơn, dù sao một ngàn tám trăm năm nay nàng đã thấy quen rồi.
– Bích Hàn làm nghề gì vậy chị? Kể em nghe đi, chị gặp Bích Hàn thế nào?
Những chuyện cũ như một tầng kí ức sâu thẳm, đã lâu rồi Lộ Tư không mang tâm tình đi lục lọi những điều khiến nàng tổn thương.
Hôm nay Bạch Dĩnh hỏi như gợi lại trong lòng nàng những nỗi niềm cũ, nàng lại thấy nhớ Bích Hàn rất nhiều.
– Bích Hàn là giáo viên, nàng ấy mới được phân bổ về thành phố X.
Năm đó chị là học sinh của nàng ấy.
– Sao chị thích đi học thế? Còn ép em phải đi học, đúng là điên.
– Mệt, chả buồn kể.
Bạch Dĩnh nghe thấy Lộ Tư không kể nữa bèn rối rít lên, nàng nắm lấy tay Lộ Tư, năn nỉ: – Kể em nghe đi, kể em nghe đi.
– Không kể!
– Kể đi…
– Không!!
– Kể đi, chị không kể em nhớ Vịnh Thi lắm, em khóc cho chị coi.
Bạch Dĩnh giả vờ mếu, chuẩn bị rơi nước mắt.
Thế là nàng bị Lộ Tư bẹo hai bên má, rõ ràng lớn rồi mà cứ như trẻ con, ắt hẳn Vịnh Thi phải cực khổ nhiều rồi.
– Khóc cái quái gì, lớn rồi, có vợ rồi mà còn khóc với chả lóc.
Khóc như vậy làm sao đủ sức lo cho Vịnh Thi hả?
– Làm sao không lo được? Em đỡ cho chị ấy cả bầu trời này cũng được.
– Bà đây không tin- Lộ Tư giả vờ thất vọng lắc đầu nhè nhẹ.
– Kể mau đi, mau đi mau đi!
– Muốn nghe đoạn nào?
Bạch Dĩnh hưng phấn chỉnh lại gối, lắng tai nghe câu chuyện của Lộ Tư.
Chuyện năm xưa tưởng đã rất xa vời nhưng cũng thật gần gũi, hệt như mới đây, Lộ Tư lục lọi bóng hình của Bích Hàn trong hồi ức.
Nàng ấy đã từng là người nàng yêu nhất..
Truyện khác cùng thể loại
446 chương
501 chương
109 chương
596 chương