Việc đem lòng mình giao cho Bối Vịnh Thi, Bạch Dĩnh cảm thấy rất xứng đáng, nàng nghĩ ngoại trừ Bối Vịnh Thi ra, không còn ai ưu tú đến như vậy, cũng không còn ai có thể đánh động tâm can của nàng đến vậy. Nàng chạy xe lâu lâu lại nhìn qua gương mặt an tĩnh của nàng ấy, tâm cũng như đang phiêu du trên trời cao, bồng bềnh, bồng bềnh trôi. Tới nhà, Vịnh Thi đi vào bên trong phòng thờ, đặt cái hộp nhỏ lên bàn thờ rồi thắp một nén nhang. Chiếc hộp nhỏ đung đưa nhè nhẹ, nói với nàng: – Mẹ Thi về đến nhà rồi hả? – Đúng rồi, mẹ đốt xong nén nhang này, một chút nữa sẽ có người đến đón con. Vịnh Thi mỉm cười sờ sờ chiếc hộp, hệt như đang vuốt đầu một chú chó cưng. – Mẹ Thi ơi.. Ở Minh giới có tối tăm quá không? – Hơi tối, con ngoan, sẽ mau chóng đầu thai thôi.- Vịnh Thi dỗ dành đứa nhóc, nàng biết đứa bé này rất mỏng manh, thằng bé còn chưa một ngày được thật sự sống, thế nên đối với mọi thứ đều lạ lẫm là điều đương nhiên. – Mẹ ơi.. Con tên gì? – Tiểu Ngư..- Bạch Dĩnh đặt tên xong liền che miệng cười, Bối Vịnh Thi liền lườm nàng một cái. Đặt tên còn có thể tùy tiện hơn nữa không? – Mẹ ơi.. con không thích là Tiểu Ngư đâu. Dì Dĩnh xấu tính quá. – Tiểu Ngư đẹp, nhà ta thiếu con cá.- Bạch Dĩnh gõ vào hộp một cái, chiếc hộp be bé bỗng phát ra tiếng kêu oai oái: "Mẹ ơi dì Dĩnh đánh con" – Vậy là Tiểu Ngư Ca..- Bối Vịnh Thi buộc miệng nói, sau đó nghĩ một chút liền nói: – Thôi, đó là tên ở nhà của con thôi. – Dạ, mẹ ơi có người nói con phải đi rồi. – Tiểu Ngư thỉnh đi thong thả- Bạch Dĩnh trêu. Tiểu Ngư Ca đương nhiên không chịu, mắng Bạch Dĩnh một câu rồi liền theo chiếc hộp tan vào hư không. Bối Vịnh Thi ngay lập tức đuổi Bạch Dĩnh về đi học, nàng còn phải dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc mấy cây hoa của nàng ở sau vườn. Linh hồn của Ngư Ca nhanh chóng được nhập tịch Minh giới, Diêm đế ngồi trên cao nhìn xuống linh hồn bé tẹo đang nhìn mình, cười cười: – Vịnh Thi cầu xin ta chọn cho con gia đình tốt, con xem, ta cho con vào gia đình tổng thống luôn. – Kiện, ngươi bớt giỡn đi!- Tô An ngồi ở một bên sắp xếp giấy tờ, lật qua lật lại quyển ghi chép một lúc liền nói: – Thật ra chỉ là tập đoàn lớn thôi, không vào được nhà tổng thống. – Bác ơi.. Con muốn làm con của mẹ Thi. – Mẹ Thi? Ai là mẹ Thi?- Tô An trợn mắt nhìn thằng bé, đừng nói mẹ Thi là Bối cô nương? Bối Vịnh Thi. – Mẹ tên là Bối Vịnh Thi ạ. Linh nhi nhanh chóng nước mắt trào ra, cúi đầu lạy một lạy: – Con cầu xin ngài. – Ngồi im để ta lạy con trước!- Tô An nhanh nhẩu ngồi xuống đất, dập một lạy trước trận cười của người Minh giới. Linh nhi nghi hoặc nhìn mọi người, hỏi: – Sao mọi người cười con? – Không có gì, con trai, ngoan vào tập đoàn lớn hưởng vinh hoa phú quý đi. Linh nhi đương nhiên là không chịu, bắt đầu khóc nháo lên: – Con muốn là con của mẹ Thi, con muốn là con của mẹ Thi. – Nhưng mẹ con không có nhân duyên, con hiểu không? Tình yêu đó? – Tô An hơi khó giải thích điều này với một đứa nhỏ, nhìn linh nhi này liền biết không hiểu những gì nàng nói. – Nhân duyên là gì ạ?- Linh nhi mở to đôi mắt tròn như bi ve của mình ra nhìn Tô An, Tô An liền diễn giải cơ bản cho linh nhi hiểu. Vốn Bối Vịnh Thi không có một mối duyên nào trên trần thế cả, nếu cố chấp cho nàng mang thai thêm lần nữa không chừng Minh giới cũng loạn lên mất. Tố Tâm cô nương mang một ly trà đặt lên trên bàn Diêm đế, sau đó nói: – Ta không nắm được duyên của người và hồ tinh đâu. Thiếp nghe Ti Mệnh nói, Bối Vịnh Thi có một đoạn đào hoa với hồ ly Bạch Dĩnh. – Dì Dĩnh?- Tiểu linh nhi hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn vị cô nương kia. – Phải, nếu con không ngại có hai mẹ, ta thay Diêm đế thành toàn cho con.- Tố Tâm mỉm cười. Tô An nghe vậy bèn hào hứng: – Không thì cho ta lên trên đó, xem một lượt xem phải đúng vậy không? – Ngày mai Tịch vương đến, ngươi không phải nói thay ta đỡ à?- Kiện bực dọc nhìn Tô An. – Thì dù sao nàng ta cũng sẽ đánh ngươi, ta là nhạc phụ nàng nào dám đánh ta. Nếu đã vậy rồi ta ở đây cũng không nói giúp gì được ngươi.- Tô An cao hứng. Nam Cung Kiện thật hết lời, vốn dĩ ai cũng nghĩ hắn đánh cờ với Ti Mệnh, đem cuộc đời của Cảnh Tịch đánh tới đánh lui, thật ra không phải là hắn mà là Tô An. Báo hại Cảnh Tịch năm ba mươi hai tuổi chết, thái tử gia Đông Hải – Cảnh Tịch khi về tới đây liền bực dọc chưởng Nam Cung Kiện một chưởng, mắng gì mà: – Đồ ác ôn, biếи ŧɦái. Nam Cung Kiện cũng thật oan uổng, lần này thái tử gia lịch kiếp, hắn còn vui vẻ cho cả nhà, cả gia đình Tô An lên sàn, còn không chu đáo? Mệnh cách là Tô An và Ti Mệnh chơi cờ sắp xếp, khi lịch kiếp cùng, Nam Cung Kiện cũng có biết trước gì đâu? Thật oan. Thường thì một vạn năm sẽ đi lịch kiếp một lần để hiểu rõ nhân gian, nữ thái tử của chúng ta rất cao hứng đem cả thê tử của mình theo, không ngờ bị hành ra bã. Ti Mệnh cũng mau mắn vẽ lại nhân duyên hiện đại cho các nàng, Nam Cung Kiện cũng tung Bối Vịnh Thi lên, giúp đỡ họ một tay. Nói đến Bối Vịnh Thi không có nhân duyên, cũng là do Vịnh Thi là người dưới trướng Nam Cung Kiện, nếu nàng ấy mà vương vấn người trần chỉ sợ là đau khổ quấn thân. Thế nên Nam Cung Kiện cùng Ti Mệnh sắp xếp cho nàng không có bất kì đoạn nhân duyên nào, nhưng mà, không ngờ Ti Mệnh "quẹt tay" nhầm cho Vịnh Thi có thai sinh con. Ti Mệnh của chúng ta là một nữ nhân xinh đẹp, nàng đi đứng rất nhẹ nhàng, yêu kiều, chỉ có tư tưởng là cực kì cổ quái. Có vẻ Ti Mệnh đang rất cay cú vụ Vịnh Thi mắng nàng, nên nhân lúc này gán cho Vịnh Thi một oan nghiệt, tâm tư của nữ nhân cũng quá thâm độc đi.. Kiện thở dài. – Vậy đi, Tô An lên đó nửa ngày xem có phải hai nàng để ý nhau không? Nếu có thì về nói ta. Tô An đương nhiên là cao hứng cực kì, nàng nhanh chóng chạy như bay về nhà, thấy vợ mình – Tô Huệ đang cho mấy chú gà quỷ ăn, liền nói: – Tô Huệ, Tuyết Y, Nam Cung Kiện nhờ ta lên trần gian một chuyến. – Nhờ?- Tuyết Y đứng bên cạnh hừ một tiếng, chỉ vào đầu Tô An, mắng: – Còn bảo là nhờ, Kiện hắn còn mong lên trên ấy không hết, ở đó mà nhờ, có lão công ngươi xin đi thì có. – Lão bà.. các nàng cho ta đi đi, nửa ngày là ta về. – Đi đi- Tô Huệ nói, cũng không ngưng động tác cho gà quỷ ăn. Gà này nàng nuôi cho vui, vốn dĩ không ăn cũng chẳng sao. Được các phu nhân cho phép, Tô An ngay lập tức phóng đến trần gian một chuyến..