Một Hồi Mộng
Chương 88 : Ngày Thi Đấu Sơ Loại Cuối Cùng
“ Trần Thị Thủy Tiên thắng!”
“ Mạc Thế Lâm thắng!”
“ Danh Ngọc Lan thắng!”
………
“Bốp….bốp...bốp”
Đây là những âm thanh vỗ tay, hò reo vang lên ở khu vực thi đấu của hàng đệ tứ thứ ba, cùng với đó là những cái tên chiến thắng được xướng lên và họ cũng chính là những người đang dẫn đầu trong nhóm đấu của chính mình. Mọi thứ đã bước vào giai đoạn ngã ngũ, những cái tên ở những khu vực khác cũng đã được xác định, lúc này ở khu vực thi đấu của hàng đệ tử thứ năm lại còn một vài trận đấu đang diễn ra, tỷ như trận đấu ở lôi đài số bốn và số năm.
Trận đấu ở lôi đài số bốn chính là trận đấu quan trọng quyết định ai là người sẽ đứng đầu nhóm này, nếu như Vũ Tiểu Vũ ngã ngựa vị trí đó sẽ thuộc về Tạ Tiêu Vương còn nếu như hắn thắng thì sẽ tiếp tục tiến hành đấu thêm một trận nữa. Thật sự để có được quyết định này thì những người giám thí đã trãi qua một hồi tranh luận quyết liệt, đa số ý kiến cho rằng không cần phải tiến hành thêm trận nào nữa để tránh mất thời gian cứ cho Vũ Tiểu Vũ đứng đầu là được vì thực tế Tạ Tiêu Vương đã từng là bại tướng của Vũ Tiểu Vũ.
Nhưng một số khác lại cho rằng như thế là không thoả đáng, làm như vậy sẽ khiến cho các đệ tử cảm thấy không công bằng vì ai cũng nhìn ra được trong trận đấu đó Vũ Tiểu Vũ thắng được là nhờ vào may mắn còn nói về thực lực thực sự thì hắn còn kém Tạ Tiêu Vương quá nhiều.
Cuối cùng Mạnh Lệ Nương lại ra quyết định tiến hành thêm một trận đấu nữa để thể hiện sự công bằng công chính, nàng đối với chuyện này căn bản là chẳng mấy quan tâm bởi vì nàng hiểu dù cho đấu lại bao nhiêu lần đi nữa thì Vũ Tiểu Vũ vẫn sẽ là người chiến thắng.
Chỉ là chuyện này chẳng mấy ai quan tâm, tất cả mọi sự chú ý bây giờ đều tập trung vào lôi đài số năm, trận đấu có thể nói là thư hùng để tranh giành vị trí đứng đầu ở nhóm này, trận đấu của Trần Diễm Sương và Hoàng Công Hậu.
Lúc này Hoàng Công Hậu tung ra một chiêu Tinh Ngân Lưu Chuyển bốn phương tám hướng dồn Trần Diễm Sương vào một góc khó khăn chống đỡ, nhưng Trần Diễm Sương không hổ là tài nữ tuyệt sắc giữa lúc khó khăn vẫn không hề nao núng, thanh kiếm trong tay vung loạn trên hư không một hồi liền hô:
“Thái Ất Tinh Kiếm Trận”
Lúc này từ chỗ Trần Diễm Sương vung kiếm chém ra khi nãy bắn ra những luồn tinh quang hình thành một bát trận đồ che chắn cho nàng thoát khỏi đòn tấn công của Hoàng Công Hậu, đồng thời tay của nàng cũng bắt một pháp quyết tựa như kích hoạt bát trận đồ trước mặt vậy.
“Tinh Quang Tinh Tú”
Khi âm thanh của nàng dừng lại, từ chỗ trung tâm bát trận đồ đang chuyển động không ngừng bắn ra một luồng tinh quang có đường kính ba mét thẳng về chỗ của Hoàng Công Hậu, sau khi dùng một chiêu nàng xong thì sắc mặt của nàng có chút tái nhợt dường như đối với nàng việc sử dụng một chiêu kết hợp như vậy là quá sức.
Phía bên kia sắc mặt của Hoàng Công Hậu rất khó coi, hắn nhìn chiêu thức của Trần Diễm Sương đang lao đến với vẻ bất lực, nếu như lúc vừa mới bắt đầu thì hắn rất tự tin nói rằng mình có thể đỡ được một chiêu này của Trần Diễm Sương nhưng bây giờ đã qua một lúc chiến đấu rất là lâu rồi nên linh lực trong người của hắn còn lại cũng không nhiều, hắn không chắn là mình có thể vận dụng chiêu thức mạnh nhất của mình một cách hoàn mỹ nữa hay không? Hắn không dám đánh cược!
Phía bên dưới thấy Trần Diễm Sương tung ra một chiêu thức đẹp mắt như vậy liền cuồng nhiệt tung hô:
“Trần Diễm Sương uy vũ…..uy vũ….uy vũ….Diễm Sương muội muội quả nhiên là đẹp…à chiêu thức của nàng quả nhiên là đẹp rất xứng với hai chữ Diễm Sương à…”
Trái lại với không khí náo nhiệt bên lôi đài thứ năm, trận đấu của Vũ Tiểu Vũ ở lôi đài thứ tư lúc này chỉ có hai từ để diễm tả đó là “Hiu quạnh”, nếu không phải Vũ Tiểu Vũ cùng đối thủ của hắn đang giao thủ và Đặng Ngọc Huyền đứng ở một bên quan sát thì không một ai nghĩ rằng đây là một trận tỷ thí ở Đại Hội Thường Niên cả.
Lúc này tâm trạng của Vũ Tiểu Vũ rất là không bình tĩnh, hắn nhìn vẻ mặt khó coi của đối thủ trước mặt liền ngẫm nghĩ “Cmn! Mình có thù oán với cô ta à! Sao chiêu nào cũng muốn tuyệt tử tuyệt tôn của mình hết nhĩ”
Nhưng dù hắn có suy nghĩ nát nước cũng không thể nào hiểu được vì ngọn nguồn của chuyện này xuất phát từ Liêu Mộng Cầm, còn đối thủ của hắn bây giờ chính là vị tỷ muội thân thiết nhất của nàng ta Từ Tiếu Tiếu.
Ngay từ khi có lệnh của Đặng Ngọc Huyền, Từ Tiếu Tiếu liền tung ra chiêu độc ác đánh vào bộ hạ của Vũ Tiểu Vũ, chiêu nào của nàng không là cùng hắn đồng quy vu tận cũng là dồn Vũ Tiểu Vũ vào con đường tiến cung.
Không ít lần nàng bị Vũ Tiểu Vũ đụng chạm vì mãi lo tấn công mà không quên mất việc phòng thủ, có lẽ khi nàng bước lên lôi đài này tâm lý của nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị Vũ Tiểu Vũ sàm sỡ nên chiến đấu rất hăng say, tuy sắc mặt không một chút thay đổi khi bị hắn sờ mó nhưng sát khí toát ra từng hai con mắt càng ngày càng đậm nếu luồn sát khí này có thể giết được Vũ Tiểu Vũ thì hắn đã chết không dưới trăm ngàn lần.
“Tên Khốn Kiếp! Ngươi có phải là nam nhân không hả?” Từ Tiếu Tiếu đánh một hồi lâu thấy không thể làm gì Vũ Tiểu Vũ, còn thân thể của mình lại càng ngày càng có phản ứng với hành động sờ mó của hắn thì không khỏi tức giận mắng, tuy nói đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nàng bỏ ra vốn luyến to lớn như thế mà không làm được gì hắn nên phát hoả cũng là chuyện hiển nhiên.
Vũ Tiểu Vũ đối với lời mắng chửi của nàng không mấy quan tâm, chỉ đưa mắt nhìn một lượt khắp cơ thể của nàng từ trên xuống, ánh mắt của hắn khiến cho Từ Tiếu Tiếu cảm thấy không được thoải, tựa như cơ thể mình bị hắn nhìn không sót một chỗ nào vậy.
Từ Tiếu Tiếu thấy Vũ Tiểu Vũ không quan tâm đến lời nói của mình thì nộ khí xung thiên, hai mắt dường như vì giận mà bùng cháy, thanh kiếm trong tay chém tới tấp vào hạ bộ của Vũ Tiểu Vũ, chỉ là nàng càng đánh càng loạn, càng loạn lại càng hỏng, chiêu thức lúc này đã không còn linh hoạt như ban đầu nên dễ dàng bị Vũ Tiểu Vũ cản phá.
“Ngươi….”
Một lúc sau Từ Tiếu Tiếu lại kêu lên vì lúc này nàng đã nằm hoàn toàn trong lòng của Vũ Tiểu Vũ, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên hắn cuối người làm cho Từ Tiếu Tiếu hoản loạn vùng vẫy, trong lòng liên tục vang lên câu hỏi “Hắn muốn làm gì?”.
Khi cả người nàng căn cứng, hai mắt nhắm lại dường như chấp nhận số phận thì một âm thanh lại vang lên bên tai, khiến cho nàng vừa tức điên người vừa hổ thẹn:
“Tiếu Tiếu! Nàng cứ tiếp tục đánh như vầy thì làm sao đánh thắng ta được?”
Từ Tiếu Tiếu nghe thế liền cố vung vẩy cơ thể của mình một lần nữa nhưng không thể nào thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, hai tay hắn cứ như gọng kìm kẹp chặt nàng lại vậy, nàng nhìn thẳng vào mặt hắn:
“Ta không cần thắng ngươi, chỉ cần có thể phế được cái thứ dơ bẩn kia của người là được nếu như có thể may mắn giết được ngươi thì càng tốt, đối với ta mà nói thì chuyện này mới là trọng yếu”
Vũ Tiểu Vũ nghe nàng nói thì không khỏi cười ha hả:
“Cô gái à! Nàng có muốn giết ta thì cũng phải đánh cho đàng hoàn chứ, nàng lúc này cứ như là một đứa con nít múa kiếm vậy thì biết chừng nào mới giết được ta?”
“Ngươi….”
Ngay khi Vũ Tiểu Vũ vừa dứt câu thì Từ Tiếu Tiếu cảm thấy giận đến điên người, muốn nói gì đó thì giọng nói của Đặng Ngọc Huyền lại lạnh lùng vang lên:
“Hai ngươi muốn tình tứ với nhau thì nhanh chóng đấu xong hã làm! Không thì mau chóng rời khỏi đây về nhà mà tình tứ, chỗ này không phải là chỗ các ngươi muốn làm gì thì làm?”
Thật ra cũng không trách Đặng Ngọc Huyền lại có thái độ khó chịu như vậy, thử hỏi một người cũng từng có giây phút lãng mạn lại từng bị tình lang bỏ rơi thì làm sao có thể không ngứa mắt trước hành động tình tứ của bọn họ cho được.
Khi Vũ Tiểu Vũ nghe Đặng Ngọc Huyền nói như vậy thì sống lưng tự nhiên lạnh buốt, đôi tay vô thức buông lỏng Từ Tiếu Tiếu ra...“Bịch” cả người nàng tiếp xúc thân mật với sàn lôi đài, Từ Tiếu Tiếu ngõ ngàng trước hành động không một chút thân sĩ nào của Vũ Tiểu Vũ, nàng lại dùng đôi mắt oán hận nhìn hắn từ khi sinh ra tới giờ nàng chưa từng chịu uất ức nào lớn như vậy cõi lòng lúc này dường như muốn tan nát tựa như mất thiếu nữ vừa bị người ta chơi đùa xong thì vứt bỏ vậy.
Trong khi bàn tay hắn vô thức buông ra thì cặp mắt lại có chút liếc qua nơi tọa lạc của Mạnh Lệ Nương trong lòng không khỏi thầm mắng bản thân “MK! Tại sao mình lại có thể phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy? Tại sao mình lại quên mất sự hiện diện của Mạnh Lệ Nương chứ? Lần này coi như xong rồi, xong thật rồi à! Như vậy thì hành động mấy ngày qua của mình chẳng phải đều lọt vào mắt của nàng ta hết sao? Ông trời! Ngươi lại chơi ta một vố nữa rồi! Ta với ngươi có thù oán gì sao?”
Vũ Tiểu Vũ vừa dứt lời thì bầu trời trong xanh lại đột nhiên vang lên tiếng sấm chớp làm cho tất cả mọi người giựt mình tựa như trời cao đang đáp lại câu lời cho hắn vậy, đều này làm cho Vũ Tiểu Vũ muốn són ra cả quần.
Đến khi sấm chớp biến mắt, hắn mới khẽ đưa mắt nhìn qua Từ Tiếu Tiếu liền bắt gặp ánh mắt ai oán của nàng, hắn chỉ có thể thở dài giữa Mạnh Lệ Nương và nàng thì hắn chỉ có thể nói lời xin lỗi cùng nàng mà thôi vì nàng và hắn chỉ là hai người dưng ngược lối.
Từ Tiếu Tiếu khó khăn đứng dậy xoa xoa những chỗ đau nhứt một chút, sau đó không nói một lời liến vung kiếm tấn công hắn, có lẽ lần này không còn vướng bận gì trong lòng mà chỉ có oán hận nên chiêu thức của nàng rất là sắc xảo khiến cho Vũ Tiểu Vũ cũng có chút khó khăn chống đỡ bởi vì hắn không có vận dụng thực lực thật sự của chính mình. Lúc này Từ Tiếu Tiếu đột nhiên hô lên:
“Tuyết Phong Cuồng Vũ”
Khi chiêu thức này xuất hiện thì lôi đài có diện tích 100m2 liền bị đóng băng trong bão tuyết còn riêng Vũ Tiểu Vũ thì không bởi vì trong người hắn có hỏa công, mưa tuyết vừa chạm vào liên bốc hơi ngay lập tức. Từ Tiếu Tiếu nhìn Vũ Tiểu Vũ không hề bị ảnh hưởng gì trong chiêu thức của mình thì không khỏi hoảng loạn bởi vì chiêu thức này tính cho đến nay chính là chiêu thức khống chế mạnh nhất mà nàng có thể sử dụng.
Đúng lúc này một bóng người xuất hiện, người này không ai khác chính là Vũ Tiểu Vũ, hắn nương theo cơn mưa tuyết che đi tầm nhìn không một chút tiếng động liền tiếp cận Từ Tiếu Tiếu làm cho nàng khá là bất ngờ. Chỉ là nàng còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cơ thể của mình bị nhắc bổng lên không trung rồi đến khi nhìn lại thì đã thấy mình và Vũ Tiểu Vũ ở dưới lôi đài, bên tai lúc này vang vọng giọng nói trầm bổng khiến cho nàng tức đến ngất xỉu:
“ Hẹn nàng lần khác chơi đùa tiếp nhé!”
…………………..
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
25 chương
210 chương
9 chương
35 chương