Một Hồi Mộng
Chương 82 : Trần Diễm Sương
Một ngày mới tốt lành lại đến với ngọn núi Bàn Tọa Sơn, chỉ là hôm nay nó không còn đều hiu như mọi khi mà lại bất ngờ nhộn nhịp lên và rất là náo nhiệt.
Điểm hình là Vũ Sát Phong, bình thường nam nhân không được phép bước vào đây nhưng hôm nay bọn họ lại có được đặc quyền đó bởi vì nội dung khoả thí tiếp theo của Đại Hội Thường Niên được tổ chức ở đây và đây cũng chính là dịp để cho những nam đệ tử có cơ hội làm quen với những nữ đệ tử ở đây.
Bởi vì số lượng thí sinh tương đối rất là nhiều nên trời vừa sớm phần khoả thí này đã được bắt đầu, nếu tính thời gian bây giờ thì chắc nó cũng ở khoảng 5h sáng. Thời gian này thì Vũ Tiểu Vũ của chúng ta chỉ vừa mới bước ra khỏi cửa động phủ của mình mà thôi.
Khi hắn bước đến phạm vị của Đại Điện Vũ Sát Phong liền nghe tiếng reo hò cỗ vũ rất là nhiệt tình của đám đệ tử chưa tới lượt thi đấu của mình, khẽ đưa mắt nhìn một chút rồi hắn cũng nhanh chóng rời đi vì rất của thế trận đấu của hắn sẽ được bắt đầu.
Nhưng có vẻ như hắn đã lo xa vì khi hắn đến chỗ lôi đài của nhóm bốn thì chỉ mới có hai trận đấu diễn ra thôi, những đệ tử ở đây vừa thấy hắn xuất hiện liền nhìn hắn như một kẻ lạc lồi vì hầu như ai cũng đã đến đông đủ cả rồi chỉ có mình hắn là vừa mới đến.
Cũng đồng thời lúc đó, Tạ Tiêu Vương đi đến trước mặt hắn nói:
“Ta còn tưởng là ngươi nghe tin đấu trận đầu tiên với ta đã cụp đuôi bỏ chạy không dám đến rồi chứ!”
“Haiz! Sao mấy tên này như âm hồn bất tán vậy, vừa thấy mình là xà vào táp ngay không biết trong đầu tụi này chứa cái gì nữa?” Vũ Tiểu Vũ lại thở dài ngẫm nghĩ trong lòng đối với lời cà khịa của Tạ Tiêu Vương liền không thèm điếm xỉa đến.
Đều này khiến cho Tạ Tiêu Vương liền cảm thấy rất là mất mặt, ánh mắt nhìn về phía Vũ Tiểu Vũ mang theo một sát khí vô tận, mấy người xung quanh đó nhìn thấy lại đoán ngay bọn họ chắc chắn là kẻ thù của nhau.
“Hà Thanh Minh, Hạ Thái Sang”
Lúc này trận đấu trên lôi đài đã kết thúc, khi người chủ khảo lôi đài đọc lên hai cái tên thì Vũ Tiểu Vũ không khỏi sững sờ vì người chủ khảo này hắn lại có chút quen biết vì người này không ai khác chính là Đặng Ngọc Huyền kẽ đã không ít lần làm khó dễ hắn.
Sở dĩ Đặng Ngọc Huyền trùng hợp chủ khỏa lôi đài này là vì nàng biết được Vũ Tiểu Vũ được phân vào nhóm thi đấu thứ tư liền lợi dụng quyền lực của mình để trở thành chủ khảo lôi đài này, nàng ngoài muốn chứng kiến Vũ Tiểu Vũ gục ngã trên lôi đài ra thì mục đích chủ yếu nàng chính là muốn chèn ép hắn, sắp xếp cho hắn những trận đấu không công bằng, trong tin tình báo của nàng có được thì tu vi của Vũ Tiểu Vũ có lẽ chỉ sắp xỉ Ngưng Thần Tần mười mà thôi.
Nàng vừa dứt lời thì có hai tên thiếu niên bước, một trái một phải đi đến trước mặt ôm quyền chào nhau rồi thủ thế đợi chờ Đặng Ngọc Huyền ra lệch.
Cậu thiếu niên bên phải dáng người mảnh khảnh trong như một thư sinh chính là Hạ Thái Sang trong tay hắn cầm chính là một cây phất trần chuẩn dáng của đạo sĩ, còn người thiếu niên bên trái chính là Hà Thanh Minh. Vũ khí hắn sử dụng chính là một thanh đao dài gần hai mét.
Đặng Ngọc Huyền vừa ra lệch thì Hà Thanh Minh liền nhanh chóng áp sát Hạ Thái Sang, thanh đao chém một nhát xuống đầu của Hạ Thái Sang, phía bên kia Hạ Thái Sang tay phải vung phất trần đặt ngang trên tay trái đồng thời cũng nhanh chóng bấm pháp quyết một con Hỏa Xà từ trên hai ngon tay của hắn lao ra quấn lấy thanh đao đang hạ xuống.
Hai ngón tay của hắn điểu khiển con Hỏa Xà dằn co với thanh đao trong tay của Hà Thanh Minh. Nếu như chúng ta nhìn vào cách hắn điểu khiển thành thục con Hỏa Xà trong tay hắn thì chúng ta có thể đoán được Hạ Thái Sang chính là người của Đan Thần Phong, bởi vì đây chính là kỹ năng độc môn khống chế hỏa lực để luyện chế đan dược.
Phía bên kia Hà Thanh Minh không một chút nao núng, tay phải vẫn cầm chặt thanh đao, còn tay trái nắm chặt lại cùng lúc tay phải của hắn bắt đầu buông lỏng, nắm đấm liền nương theo lực kéo lao đến chỗ Hạ Thái Sang.
Nhìn thấy tình cảnh như thế những người bên dưới liền than thở:
“Haiz! Tên Hà Thanh Minh đúng là số đỏ gặp ngay một đứa ở Đan Thần Phong, bọn người này quanh năm chỉ làm bạn với linh dược nào có biết chiến đấu là gì chứ?”
"Láo toét, ngươi chưa biết đến danh của sư tỷ Lê Thanh Đào à, giám khi dễ Đan Thần Phong ta.."
“Đúng là vận may cức chó mà, nếu mà là ta thì tên kia chẳng nhảy nhót được như thế đâu”
“Hừ! Nói nhăng nói cuội, tên kia cũng không phải là dạng vừa đâu!”
Tên kia nghe có người nói mình là nói khoát thì không khỏi nổi giận:
“Ngươi nói cái! Có ngon thì bước ra ta với ngươi cùng nhau đánh một trận!”
“Ta sợ người chắc! Ngươi cứ cho đó đi, đợi lên lôi đài ta sẽ cho ngươi đẹp mặt, đồ ngông cuồng!”
“Cmn! Đúng là một lũ sửu nhi mà, hở một chút là rũ nhau đánh đấm” Vũ Tiểu Vũ đứng một bên nghe bọn chúng cắn nhau thì không khỏi chửi thầm một tiếng, đây chỉ là một trận đấu mang tính chất giao lưu mà thôi thì cần gì phải hơn thua, nếu như là một trận chiến sinh tử thì không cần phải nhiều lời cứ trực tiếp giết chết đối phương là được.
Lúc này trận đấu trên lôi đài cũng đã đi đến hồi kết vì Hạ Thái Sang quá bất kì trước pha phản công chớp mắt của Hà Thanh Minh cộng thêm lực kéo của hắn quá lớn cùng một đấm lao tới liền làm hắn mất đà té ra khỏi lôi đài thua một cách chóng vánh, hắn không khỏi lắc đầu thở dài "Quả nhiên là ta không hợp với võ đạo!"
Nhưng khuôn mặt của Hạ Thái Sang vẫn không có gì gọi là buồn cả với hắn thành tựu trên phương diện Đan Tu mới làm cho hắn sảng khoái được còn Vũ Tu thì đối với hắn không có gì quan trọng nếu không phải đây là do tông môn bắt buộc thì hắn cũng đã không cần phải tham gia rồi.
Đặng Ngọc Huyền lại nhanh chóng thông báo hai cái tên:
“ Võ Trâm Anh, Tiêu Thái Tông”
Lúc này một cô gái có thân hình nhỏ nhắn bước lên, tuy thân thể nhỏ bé nhưng nàng lại vác hai quả bưởi trước ngực lại khá to, bước đi của nàng khá là chậm rãi động tác lại rất uyển chuyển, tuy nàng không có dung mạo xuất chúng nhưng ông trời lại ban cho nàng một thân hình cực kì quyến rũ, nếu như cùng tên nam nhân nào đó đóng cửa tắt đèn thì đảm bảo hắn sẽ có một đêm rất là tuyệt vời khó quên.
Phía bên dưới vừa thấy nàng thượng đài liền không khỏi trầm trồ khen ngợi:
“Đúng là quá ngon à! Nếu như nhan sắc nàng ta nhìn được thêm một chút nữa thì đúng là vưu vật trời ban rồi!” Tên đó vừa nói vừa lao nước miếng đang trào ra ở hai mép miệng tựa như trước mặt hắn là một món ngon tuyệt vị
“Vị huynh đài này! Ngươi có phải là đòi hỏi quá cao rồi hay không? Nếu như huynh tắc đèn thì chẳng phải nhà ngói cũng như nhà tranh sao!”
“Ngươi nói chí phải à! Được cùng nàng ta qua đêm thì tổn thọ một năm à không mười năm cũng đáng à!”
Hắn vừa dứt câu thì những người xung quanh lôi đài thứ tư đều cười ồ lên sản khoái, chỉ riêng Vũ Tiểu Vũ thì không, bởi vì hắn đã từng chung đụng với mặt hàng còn ngon hơn thế này rồi. Vừa nghĩ đến đây thì Vũ Tiểu Vũ không khỏi lia mắt lên khán đài chỗ Mạnh Lệ Nương đang ngồi cùng lúc đó Mạnh Lệ Nương cũng nhìn qua phía bên này tựa như nàng cũng đang nghĩ đến hắn vậy.
Đối thủ của Võ Trâm Anh chính là một gã thiếu niên đúng chuẩn một quý ông thời hiện đại, cách ăn mặc cùng cũng cử chỉ của hắn không thể chê vào đâu được, hắn ôm quyền lên tiếng:
“Tại hạ là Tiêu Thái Tông hân hạnh gặp qua Trâm Anh tiểu thư, có gì không phải xin cô nương bỏ qua cho!”
Phía bên kia Võ Trâm Anh cũng ôm quyền chào hắn một cái, không biết có phải là do hai quả bưởi trước ngực của nàng qua to hay không mà y phục của nàng lại kéo xuống một khoảng để lộ ra một làn da trắng cũng một khẽ hở sâu vút khiến cho Tiêu Thái Tông không khỏi nuốt nước miến ừ ực.
Đặng Ngọc Huyền đứng một bên thấy tình huống như vậy mặt không khỏi lạnh đi nhìn tên Tiêu Thái Tông này có chút không vừa mắt, nàng nhìn thấy hắn liền nhớ tới tên khốn kiếp bội bạc nào đó, vừa nghĩ đến thì tâm trạng lại không được tốt cho nên nàng liền ra hiệu cho trận đấu bắt đầu rồi nhanh chóng lui ra vì nàng sợ người khác phát hiện ra nàng không vui lại dẫn đến lời dàm tiếu khi kết quả trận đấu có gì đó không hợp lẽ thường.
Chính lúc này Võ Trâm Anh liền tung ra một đòn mị hoặc và thật không may cho Tiêu Thái Tông bởi vì trước đó ánh mắt của hắn nhìn vào chỗ dụ hoặc nào đó liền không kịp phòng bị mà rơi vào trong mộng cảnh do Võ Trâm Anh tạo ra.
Trong mộng cảnh Tiêu Thái Tông lúc này lại cùng Võ Trâm Anh đang chơi trò vật lộn mà hai người trưởng thành hay cùng chơi với nhau, ban đầu hắn cũng cảm thấy rất là kỳ lạ bởi vì hắn còn nhớ một phút trước mình còn ở trên lôi đài nhưng một phúc sau thì hắn lại ở một nơi chỉ có riêng hai người, nhưng cảm giác từ thân thể truyền đến làm cho hắn không còn suy nghĩ nhiều nữa, hắn buông bỏ tất cả mà lao vào cuộc giao hoan.
Cùng thời điểm đó thì Võ Trâm Anh đang đứng một bên ngắm nhìn Tiêu Thái Tông thể hiện một màn thoát y táo bạo. bọn nam nhân bên dưới nhìn thấy như vậy liền không khỏi ớn lạnh, không một ai còn dám nhìn chăm chăm vào thân thể của nàng, thậm chí là tia thân hình quyến rũ ấy thêm một chút nào nữa.
Đặng Ngọc Huyền thấy tình thế lúc này liền lắc đầu thở dài "Nam nhân thì kẻ nào cũng như kẻ nấy không tên nào có thể thoát khỏi dụ hoặc cả" tuy là nàng không vừa mắt Tiêu Thái Tông nhưng cũng đành phải ra tay ngăn cản hành động tiếp theo của hắn nếu cứ để tiếp tục như vậy nữa thì e rằng hai mắt của nàng không phải bị vấy bẩn vì hắn sao.
Khi mà Tiêu Thái Tông một lần nữa lấy lại ý thức thì ánh mắt nhìn về Võ Trâm Anh đằng đằng sát khí, hắn không ngờ nàng ta lại sử dụng phương thức như vậy. Mị Thuật tuy nói cao siêu nhưng nếu như hắn có thể phòng bị từ sớm thì làm sao lại dễ dàng trúng chiêu như vậy mà mất hết danh tiếng.
Tất cả mọi người ở đây không ngờ trận đấu này lại kết thúc nhanh chóng như vậy, nó còn nhanh hơn cả trận đấu lúc trước, ai này đều thầm hô may mắn vì mình không phải thi đấu trước nếu như không may gặp phải nàng ta thì sau này làm sao còn dám ra khỏi động phủ mà nhìn người.
Đúng lúc này lôi đài phía bên cạnh không ngờ lại đồng loạt ồ lên, tiếng cỗ vũ lại có phần thêm cuồng nhiệt, nó còn cuồng nhiệt hơn cả lúc Võ Trâm Anh thượng đài, mọi ánh mắt đều đỗ dồn về phía bên đó thì ra người thượng đài là một là nữ nhân và nữ nhân này lại là một trong những hoả khôi của Thái Sơ Tông lúc này Trần Diễm Sương. Nàng ta cũng đồng thời là Đại Hoa Khôi của Thái Môn Phong và cũng chính là người tình trong mọng của tất cả nam nhanh ở Phong này, chắc có lẽ bởi vì danh tiếng xinh đẹp của nàng quá lớn nên tất cả mọi nam nhân ở xung quanh liền ùa qua cỗ vũ cho nàng hoặc có thể mục đích của họ là tia một chút cảnh xuân nàng để lộ ra khi nàng chiến đấu chăng…..?
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
25 chương
210 chương
9 chương
35 chương