Một Hồi Mộng
Chương 60 : Đầm Lầy Đông Trũng
"Giới thiệu với hai ngươi đây là Vũ Tiểu Vũ, hắn sẽ là bạn đồng hành cùng chúng ta trong nhiệm vụ lần này”.
Sau khi Đinh Tú Linh nói hết câu thì hai người kia mới thở phào nhẹ nhẽ bởi vì hai nàng luôn coi Đinh Tú Linh là đại tỷ của mình, nhìn khắp Vũ Sát Phong này chỉ có phong cách của ba người bọn họ là táo bạo nhất, bọn họ từng đùa với nhau rằng nếu Đinh Tú Linh mà có đạo lữ thì bọn họ sẽ bồi theo nàng nên khi vừa nghe nàng giới thiệu liền có chút lo lắng may mà mọi chuyện không như hai nàng nghĩ.
Sau khi dẹp suy nghĩ kia qua một bên thì hai nàng mới nhìn hắn một hồi rồi nói với Đinh Tú Linh:
"Đinh tỷ! Một người Ngưng Thần như hắn liệu có giúp ít được gì không đó?"
Vũ Tiểu Vũ đứng một bên nghe hai nàng nói thế không khỏi lắc đầu cười khổ, nếu không phải đã hứa với Đinh Tú Linh thì với tính tình của hắn đã nhanh chóng rồi khỏi đây rồi.
Đinh Tú Linh nghe hai nàng nói như thế thì cười nói:
"Hai người các muội lo xa quá! Được hay không thì tới lúc đó sẽ biết, các muội không tin vào con mắt nhìn người của Đinh tỷ ta sao?"
Hai cô gái nghe Đinh Tú Linh nói như vậy liền thức thời không lên tiếng nữa, Đinh Tú Linh lúc này mới quay sang nhìn Vũ Tiểu Vũ cười nói:
"Để người chê cười rồi, các nàng nói vậy thôi không có ý gì đâu người đừng để trong lòng nha!"
Vũ Tiểu Vũ nhìn nàng cười cười không nói, thấy hắn như vậy Đinh Tú Linh cũng không nói gì về chuyện đó nữa mà lôi hắn đến trước mặt hai cô gái kia lần lượt giới thiệu:
"Đến đây! Ta giới thiệu với ngươi đây là Thái Lam Hồng muội muội còn đây là Nguyễn Vũ Nam Anh muội muội!”
Vũ Tiểu Vũ khẽ gật đầu xem như chào hỏi hai nàng, rồi đưa mắt nhìn về phía hai cô gái âm thầm đánh giá, hai cô nàng phái bên kia cũng gật đầu đáp lễ, nhìn chung thì Thái Lam Hồng là một cô gái có thân hình rất quyến rũ, tóc của nàng không phải là màu đen mà là màu xanh lam, hai con ngươi của nàng cũng khác với bọn họ vì nó có màu xanh nước biển trong nàng như một cô gái lai tây.
Còn Nguyễn Vũ Nam Anh là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, nhưng ba vòng của cô ta, vòng nào ra vòng đó thì có thể nói nàng là mỹ nữ đẹp nhất Vũ Sát Phong cũng không phải là nói điêu.
Sau một phen chào hỏi giữa ba người, thì bọn họ cũng bắt đầu lên đường rời khỏi Thái Sơ Tông hướng về Thủy Hoa Thôn, vốn ban đầu bồn người đi cùng nhau nhưng không biết vì lý do gì ba cô gái lại tụt lại phía sau, Vũ Tiểu Vũ không cần nhìn cũng biết bọn họ chắc là đang bàn bạc chuyện gì đó có lẽ là về hắn nên mới như vậy, hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ mà thôi và thật sự thì ba cô gái đúng là đang bàn bạc về hắn:
“Đinh tỷ tỷ! Tại sao tỷ lại mời hắn vậy, bộ trong phong không còn ngườ khác nữa sao?”
“Đương nhiên là còn nhưng tỷ chính là thích mời hắn đấy! Các muội ý kiến à?” Đinh Tú Linh không ngại ngùng nói ra mục đích của mình.
“Tỷ thiệt là! Hắn là người như thế nào tỷ còn chưa rõ, sao cứ đâm đầu vào không một chút phòng bị gì hết vậy?” cô nàng Nam Anh khó hiểu lên tiếng nói,
“Được rồi tỷ cũng không phải là ngu ngốc như vậy! Chỉ là cảm giác của tỷ thôi, nếu như bây giờ tỷ mà bỏ qua hắn thì sao này rất có thể tỷ sẽ hối hận” Đinh Tú Linh thật sự cũng không hiểu lòng mình tại sao lại như vậy, kể từ lúc nàng gặp hắn đến bây giờ trong đầu nàng lúc nào cũng có suy nghĩ chỉ muốn ở gần bên hắn mà thôi.
“ Nếu lỡ như hắn là một tên xấu xa thì sao, cũng không phải tự nhiên hai vị sư tỷ kia lại nói hắn như vậy”
“Được rồi! Tỷ biết tại sao các muội lại nói vậy, chuyện kia chỉ là một hồi vui đùa thôi, các muội đừng để trong lòng, tỷ biết hai muội nói như vậy cũng là muốn tốt cho tỷ mà thôi, tỷ rất cảm ơn nhưng chuyện này tỷ không thể cứ như vậy buông xui được” Đinh Tú Linh trong lời nói lại có chút kiên quyết làm cho hai người không biết phải làm sao.
Nhìn hai nàng như thế Đinh Tú Linh lại lên nói tiếp:
“Được rồi! Chúng ta không bàn chuyện này nữa, nhanh chân lên thôi! Đừng để hắn nghĩ chúng ta tạo khoảng cách với hắn như vậy cũng không hay, được chứ!”
Hai cô nàng gật đầu bước chân liền tăng tốc tiếng lên cùng hắn sánh vai, một đường đi tẻ nhạt này các nàng cũng có vài lần cùng hắn trò chuyện để xoá tan khoảng cách trước đó vì nói cho cùng các nàng cũng chỉ có một vị đại tỷ này thôi, không tranh thủ cho nàng thì cho ai.
Khoảng ba canh giờ sau thì bọn họ liền dừng lại một bến tàu vì muốn đến được Thủy Hoa Thôn phải đi bằng thuyền qua, bởi vì địa hình của Thủy Hoa Thôn rất là đặc biệt, xung quanh thôn chỉ toàn là nước cứ như bọn họ bị nước bao quanh làm cho tách biệt với thế giới bên ngoài vậy
Nhìn vào mặt nước mênh mông Vũ Tiểu Vũ có chút bất ngờ quay qua nói với Đinh Tú Linh:
“Đinh sư tỷ! Bọn họ không cho người tiếp ứng à!”
“Ta cũng không biết nữa, bình thường phải có người đưa đoán ở đây chứ! Hay để ta liên lạc với bọn họ xem sau!”
Đinh Tú Linh mỉm cười nhìn hắn, vừa nói vừa lấy ra một con hạc giấy từ trong túi trữ vật ra rồi tay nhanh chóng bắt pháp quyết, con hạc giấy không có sinh mệnh lại nhanh chóng vỗ cánh bay đi, khoảng một canh giờ sau thì một chiếc thuyền xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Đến khi chiếc thuyền cập bến thì có một lão già cười nói:
“Cho lão già này xin lỗi, lại để các vị chờ lâu rồi!”
“Lão Bá quá khách khí rồi, bọn cháu chờ được mà, chỉ là hình như bến tàu này bình thường có người đưa đoán mà phải không, Lão Bá?” Đinh Tú Linh với tư cách là người dẫn đầu liên cười nói,
Sau khi bọn họ ngồi yên vị trên chiếc thuyền thì lúc này ánh mắt của lão gìa thoáng đau buồn bắt đầu giải thích:
“Đúng như ngươi nói! Bình thường ở đây sẽ có người túc trực đưa đoán người qua lại nhưng dạo gần đây có một số thủy quái đến làm loạn, sự việc ban đầu cũng không nghiêm trọng cho đến khi con của lão chèo thuyền đưa người qua thôn gặp phải tao ngộ ra đi thì không còn ai dám đưa khách nữa”.
“Lão bá người cứ yên tâm! Chúng ta đến đây chính là vì giúp các ngươi trừ họa, không biết bọn thủy quái có đặc điểm gì không?”
Lão già đang chèo thuyền nghe Đinh Tú Linh hỏi thì suy nghĩ một chút nói:
“Lão cũng không biết rõ nữa! Ta chỉ biết ban ngày bọn nó ra ngoài kiếm ăn, tối đến lại tập trung ở khu đầm lầy Đông Trũng, nó nằm ở phía đông cách thôn chúng ta tầm ba bốn dặm, ta nghe có người nói nó là một loài rắn nước, bởi vì trước giờ cũng ít có ai gặp qua bọn nó lắm, những người gặp qua đều không có một ai toàn mạng trở về”
Sau khi ông lão dứt lời thì Vũ Tiểu Vũ lại thầm tính toán trong lòng, hắn cảm thấy lần này có vẻ như phải thủy chiến rồi, nhưng hắn chưa từng chiến đấu kiểu này bao giờ, phải làm sao đây?.
Khi mà hắn còn lay hoay suy tính thì chiếc thuyền đã cập bến, xung quanh bến tàu có rất nhiều người tụ tập, khi bọn họ vừa đặt chân xuống thì lão già chèo thuyền chỉ vào lão già chống gậy nói:
“Đây chính là trưởng thôn của chúng ta Mai Kim Dù!”
Mai Kim Dù vừa thấy bốn người bọn họ liền tiến lên quỳ xuống liên tục dập đầu, những người còn lại cùng quỳ theo nói:
“Cầu xin các người hãy cứu lấy thôn của chúng tôi!”
Bốn người bọn họ nhìn thấy nhiều người như vậy quỳ xuống cũng không biết làm sao liền đỡ Mai Kim Dù đứng dậy, rồi nói:
“Được rồi! Các ngươi đứng lên hết đi, các người làm như vậy khiến chúng ta thật khó xử lắm, chúng ta đến đây không phải là giúp các ngươi diệt trừ yêu thú sao, việc gì còn phải làm như để cầu xin chúng ta, cái ngươi thiệt là!”
Bọn người đó nghe bọn họ nói thế không khỏi cười xấu hổ đứng lên, sau đó Mai Kim Dù còn định thiết đãi bọn họ một bữa ra trò nhưng Vũ Tiểu Vũ lại từ chối vì muốn đến xem địa hình như thế nào để đó phó với bọn yêu thú, ba cô nàng còn lại cũng đồng ý.
Mai Kim Dù thấy bọn họ từ chối cũng không nếu kéo liền cữ người dẫn bọn họ đến khu đầm lầy Đông Trũng, bốn người Đinh Tú Linh nhanh chóng theo chân người dẫn đường.
Khu đầm lầy Đông Trũng là khu đất nước cạn chỉ còn lại lớp đất sìn lầy tầm 1000 mét vuông, hai bên của nó lại tiếp giáp với dòng nước tạo thành một vòng tròn bao bộc cả thôn vào bên trong, nó tựa như bị người nào đó xây dựng trận pháp khiến cho đầm lầy không bị nước ở nơi đây đồng hóa.
“Mấy tỷ ở đây nhé! Ta qua đó xem địa hình một chút coi có biện pháp gì xử lý hay không?”
Hắn nói xong liền dùng Phong Thiên Bộ lướt một vòng trên Đông Trũng, mấy cô nàng nhìn thấy hắn đơn giản đi trên đó cũng háo hức bước lên nên đất đầm lầy Đông Trũng, bọn họ vừa đi được khoảng vài chục mét thì hai chân của bọn họ đã bắt đầu lúng xuống khi họ phát hiện ra vấn đề liền vận khí nhảy lên thì lại không được còn làm cho mình bị lúng tới đầu gối không thể di chuyện được nữa rồi.
“Tiểu Vũ! Tiểu Vũ! Mau mau tới cứu ta?”
Người lên tiếng không ai khác chính là Đinh Tú Linh bởi vì nàng ít nhiều cũng có tiếp xúc với Vũ Tiểu Vũ, ngoài ra khi nàng gặp chuyện thì trong lòng lại nghĩ ngay đến Vũ Tiểu Vũ nên liền lên tiếng gọi hắn, hai nàng còn thì không dám lên tiếng kêu cứu vì trước khi đi hắn đã bảo các nàng đứng đợi rồi chỉ là các nàng không nghe nên mới xảy ra chuyện như thế này.
Vũ Tiểu Vũ đang quan sát địa hình thì nghe tiếng kêu của Đinh Tú Linh liền quay đầu lại nhìn không khỏi thở dài “Ba cô nàng này chắc tưởng ta đi dạo chơi à, lúc này mà bọn yêu quái tới thì tôi cả lũ rồi!”.
Khi Vũ Tiểu Vũ quay lại đến chỗ của bọn họ thì ba người đã lúng đến giữa hông, thấy vậy hắn liền bảo:
“Ba vị tỷ tỷ, các ngươi đừng cử động nữa, nó lúng xuống sâu nữa thì ngay cả ta cũng không cứu được đâu”
Các nàng nghe hắn nói như vậy cũng đình chỉ động đậy đứng yên một chỗ chờ đợi hắn cứu viện và đúng như hắn nói khi các nàng không cữ động nữa thì thân thể của các nàng không còn lúng xuống nữa.
Khi đến trước mặt Đinh Tú Linh hắn liền dừng lại khá lâu vì hắn không biết Phong Thiên Bộ đứng yên trên đầm lầy Đông Trũng này có bị lúng không. Khi xác định không có việc gì hắn mới nói với Đinh Tú Linh:
“Đinh sư tỷ! Ngươi thử dùng linh lực xem có làm khô được mảnh đất lầy dưới chân không?”
Đinh Tú Linh không thử liền nói với hắn:
“Ta thử rồi không được, nó hình như đồng hóa hết linh lực của ta vậy”
Vũ Tiểu Vũ nghe nàng nói xong liền suy nghĩ một chút mới ngượng ngùng nói với nàng:
“Đinh sư tỷ! Vì cứu ngươi nếu có gì mạo phạm hãy bỏ qua cho nhé!”
“Được rồi! Ngươi cứ làm đi ta không trách ngươi đâu”.
Đinh Tú Linh nghe hắn nói thì không cần suy nghĩ liền đáp ứng, chuyện cấp bách bây giờ chính là thoát khỏi đây đã vì trời cũng gần tối rồi, đợi lũ yêu thú quay về thì lại càng nguy hiểm hơn.
Vũ Tiểu Vũ được sự đồng ý của nàng liền ngồi chòm hỏm xuống bảo nàng vòng tay ôm chặt lấy cổ của hắn còn hai tay của mình liền vòng qua nách của nàng mà bắt đầu kéo lên.
Sức hút của đầm lầy cũng bắt đầu từ từ tăng lên theo sức kéo của Vũ Tiểu Vũ, hai chân hắn đang lăng không trên mặt đầm lầy cũng có cảm giác muốn lúng xuống còn may là không có việc gì xảy ra, chỉ là linh lực trong cơ thể bị tiêu hao không ít.
Còn về phần Đinh Tú Linh lúc này nàng không thể nào bình tĩnh như Vũ Tiểu Vũ được, vì trái tim của nàng bây giờ đang đập liên hồi bởi khoảng cách của hai người qua gần nên nàng nhanh chóng cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn đang thở ra đằng sau gáy của mình còn hai cái bánh bao thì lại đang ma sát vào lồng ngực của hắn làm cho nàng có cảm giác không nói nên lời.
Sau bao nhiêu nỗi lực của Vũ Tiểu Vũ, cuối cùng cơ thể của Đinh Tú Linh cũng từ từ nhúc nhích, nhưng không ngờ một tình cảnh xấu hổ lại diễn ra, không biết có phải vì sức hút của đầm lầy quá lớn hay không mà chiếc quần cùng nội khố của nàng không ngờ cũng từ từ rời thân.
Phía trước của nàng đã xuất hiện một mảnh rừng rậm đen tối, còn phía sao lại lộ ra hai bờ mông trắng nõn, hai vị muội muội của nàng ở phía bên kìa nhìn thấy tình cảnh của đại tỷ như thế thì không khỏi liên tưởng đến tình huống mình sắp phải đối mặt, các nàng vừa nghĩ liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, xấu hổ đến đỏ cả mặt nhưng lúc này các nàng đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.
Vũ Tiểu Vũ lúc này thì đang ra sức kéo Đinh Tú Linh lên nên đâu có phát hiện Đinh Tú Linh cảnh xuân hé lộ mà đưa mắt nhìn ngó hắn vẫn tiếp tục chuyên tâm vào công việc ra sức kéo nàng lên.
Lúc này khuôn mặt của Đinh Tú Linh đỏ bừng hơn bao giờ hết, trong lòng tuy muốn kêu hắn dừng lại nhưng nàng cũng hiểu tình huống hiện giờ như thế nào, thời gian không cho phép nàng kêu hắn dừng lại nên đành phó mặc tất cả cho trời……
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
25 chương
210 chương
9 chương
35 chương