Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai
Chương 73
Muốn đóng phim điện ảnh, đầu tiên phải có chuyện xưa, tạm thời Phó Chân còn không có câu chuyện tình yêu đặc biệt xuất sắc, vì thế hắn đem ánh mắt về phía bộ 《 lâu đài màu trắng 》mà hắn ngắm trúng lúc trước.
Vụ kính về đạo văn giữa 《 Lâu đài màu trắng 》 cùng 《 Đêm cuối cùng trong gió tây 》 đã kết thúc, mặc dù La Bình Bình chịu trăm cay ngàn đắng mới thắng vụ kiện tụng này, nhưng khoản bồi thường kia không cách nào đền bù được những nỗ lực của nàng.
Toà án phán quyết rằng tác giả Trần Quang Quân của cuốn sách 《 Đêm cuối cùng trong gió tây 》 phải bồi thường 30.000 nhân dân tệ cho La Bình Bình, nhưng mà Trần Quan Quân chỉ bồi tiền, không chịu xin lỗi, cái này La Bình Bình cũng không có biện pháp gì.
Nàng thắng trận này thật sự lỗ vốn, chỉ riêng chi phí thuê luật sư đã mất 30.000 nhân dân tệ, mà đối phương nửa điểm hối cải cũng không có, thậm chí còn sớm đem bản quyền đi bán, bộ điện ảnh kia đã trong quá trình chuẩn bị.
Mà La Bình Bình vẫn vô danh như cũ, rất nhiều người hâm mộ cuốn 《 Last Night 》 đã chạy đến Weibo của nàng mắng nàng vì cọ chút nhiệt độ của Trần Quan Quân, đây quả thực là chuyện đáng chê cười, nguyên tác giả bị mắng vì cọ nhiệt độ của tác giả đạo văn, nàng còn có thể nói cái gì đâu.
Nàng nhớ tới lúc tuyên án, Trần Quan Quân đi đến trước mặt nàng, khiêu khích mà hướng nàng nói: “Tôi sao chép thì thế nào? Cho dù tôi sao chép thì tôi cũng đã viết nó tốt hơn cô, kiếm được so với cô còn nhiều hơn, số tiền 30.000 NDT kia coi như là tôi thương hại cô đi.”
La Bình Bình tức giận đến thiếu chút nữa phun máu, nhưng là đối với Trần Quan Quân cũng là bó tay không biện pháp, pháp luật chỉ phán hắn bồi thường mình 30.000 NDT, đây là điều duy nhất mà nàng nhận được từ việc vi phạm bản quyền kia.
Trong lòng La Bình Bình thật sự nuốt không trôi khẩu khí này, nhưng vòng nhân mạch của nàng trong vòng này cũng không đặc biệt rộng, căn bản không phải đối thủ Trần Quan Quân.
La Bình Bình nhìn cuốn sách 《 Lâu đài màu trắng 》trong kệ sách của mình, thấp giọng thở dài.
Phó Chân nhờ Giang Hằng Thù tìm cách liên hệ tác giả La Bình bình của cuốn《 Lâu đài màu trắng 》, vào buổi tối một cuộc gọi tới điện thoại La Bình Bình, bên kia điện thoại vang lên giọng nữ, hỏi Phó Chân: “Cậu tìm ai?”
Phó Chân: “Xin chào La lão sư, tôi là Phó Chân, hôm nay thực mạo muội mà quấy rầy ngài, tôi muốn mua bản quyền điện ảnh bộ lâu đài mài trắng.”
La Bình Bình bên kia điện thoại trầm mặc một đoạn thời gian, tựa hồ đang suy xét đề nghị của Phó Chân, cũng có lẽ là đang phán đoán xem bên kia điện thoại có phải kẻ lừa đảo hay không, một lát sau, La Bình Bình mở miệng, nàng hướng Phó Chân nói: “Chắc cậu biết rằng lâu đài màu trắng cũng không dễ cải biên.”
《 Lâu đài màu trắng 》 có rất nhiều nhân vật, thế giới quan phức tạp, minh tuyến ám tuyến đan xen, cách kể chuyện đan xen tự sự, tuyến thời gian có chút hỗn loạn, nguyên tác nói chỉ đọc một lần căn bản không có biện pháp hoàn toàn đọc hiểu ý nghĩa trong đó, nhưng chỉ cần đọc hơn hai lần, liền sẽ hiểu rõ những tuyệt vọng cùng cứu rỗi ẩn dấu trong cuốn sách này, mà rất nhiều người đọc chỉ đọc được hai chương liền từ bỏ, còn cho rằng tác giả đang khoe khoang cách hành văn, đùa bỡn tình cảm người đọc.
《 Đêm cuối cùng trong gió tây 》 chỉ là sao chép trong đó hai đoạn, đem hai nhân vật vào một cái bối cảnh tương đối xuất sắc, lại đem tuyến thời gian sắp xếp theo phương thức hiện ra trước mắt người đọc, lại tăng thêm vài đoạn cốt truyện cẩu huyết, liền thành tác phẩm kinh điển không ai vượt qua trong vòng mười năm.
Phó Chân mím môi, hắn hỏi La Bình Bình: “La lão sư cô tin tưởng tôi sao?”
“Tôi biết cậu là đạo diễn trả tuổi lại rất có thiên phú,” La Bình Bình tạm dừng một chút, tiếp theo hướng Phó Chân hỏi, “Xuân Hoa Sơn là cậu quay chụp sao? Là hoàn toàn do một mình cậu quay chụp sao?”
Phó Chân minh bạch ý tứ của La Bình Bình, lúc trước vụ kiện giữa hắn cùng Triệu Kim đã chỉ rõ ra bản quyền bộ《 Xuân Hoa Sơn 》 ở trên tay hắn, nhưng vẫn có rất nhiều cư dân mạng không tin Phó Chân ở lúc còn trẻ như vậy có thể làm ra một tác phẩm xuất sắc như 《 Xuân Hoa Sơn 》, bọn họ cho rằng sau lưng Phó Chân nhất định có lão sư ở chỉ đạo.
Phó Chân lúc này bị La Bình Bình hoài nghi, cũng không cảm thấy bị mạo phạm, hắn hướng La Bình Bình bảo đảm: “Là tôi.”
La Bình Bình như là ăn một viên thuốc an thần, nàng hướng Phó Chân nói: “Vậy được rồi, yêu cầu của tôi rất đơn giản, nếu cậu quay chụp xong lâu đài màu trắng, phòng bán vé có thể áp đảo bộ đêm cuối cùng của gió tây, bản quyền điện ảnh bộ này tôi tặng không cho cậu, nếu cậu không đạt được, vậy cậu liền đưa cho tôi 50 vạn đi.”
Cái giá 50 vạn này thật sự là quá tiện nghi, huống chi còn có khả năng là không cần lấy tiền, Phó Chân cảm thấy như vậy không tốt lắm, nói: “La lão sư……”
Trong điện thoại truyền đế tiếng cười khẽ của La Bình Bình, nàng dựa vào viết sách để kiếm tiền tuy kiếm không được nhiều, nhưng là dùng để sinh hoạt là tuyệt đối đủ, nàng kiện Trần Quan Quân cũng không phải vì bồi thường, chủ yếu là vì muốn xả cục tức ra, nhưng kết quả cục tức của nàng không có đi ra mà còn nghẹn lại.
La Bình Bình hỏi Phó Chân: “Cậu có tự tin vào bản thân không?”
Nghe đồn đạo diễn Liên Xuân Triều của《 Đêm cuối cùng trong gió tây 》 đã từng là nhiếp ảnh gia chuyên dụng của đạo diễn Trương Nhất Ca, hắn ở bên cạnh đạo diễn Trương Nhất Ca nhiều năm hẳn sẽ học được rất nhiều thứ, đây hẳn là lần đầu tiên đối phương đảm nhiệm chức vụ đạo diễn quay chụp một bộ phim nhựa, Phó Chân cũng không rõ trình độ đối phương thế nào, hơn nữa phòng bán vé bán được hay không không chỉ bởi yếu tố chất lượng hình ảnh, mà điều Phó Chân có thể làm, chính là đem hết thảy năng lực đem bộ phim này chụp tốt.
Hắn hướng La Bình Bình nói: “Tôi sẽ nỗ lực.”
La Bình Bình nói một tiếng tốt: “Tôi tin tưởng cậu.”
Có thể được đến tín nhiệm của tác giả 《 Lâu đài màu trắng 》 đối với Phó Chân mà nói là một chuyện đáng giá cao hứng, hắn suy xét một chút, hướng La Bình Bình nói: “Nhưng là La lão sư, tôi có thể sẽ cần cô đem Lâu đài màu trắng sắp xếp cùng sửa sang lại đôi chút.”
La Bình Bình đáp ứng: “Cái này có thể, nhưng là cái này tôi sẽ không làm không công nha.”
Phó Chân nở nụ cười, hắn nói: “Sẽ cho trả tiền cho La lão sư.”
“Vậy thì được, cậu thêm WeChat của tôi đi, có vấn đề gì, có thể chia sẻ lên WeChat là được.”
“Đa tạ La lão sư.”
Vốn dĩ đã định cắt đứt cuộc gọi, La Bình Bình bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề rất quan trọng, nàng hỏi Phó Chân: “Đúng rồi, cậu tính khi nào bắt đầu quay chụp?”
Phó Chân tính toán một chút, đứa trẻ trong bụng hắn phải đến tháng 10 mới sinh, hắn cũng không thể sau khi sinh xong liền bắt đầu công tác, như thế nào cũng phải đến tháng 11 mới có thể chính thức bắt đầu, nhưng hắn có thể hoàn thành tất cả các bước chuẩn bị sơ bộ trong khoảng thời gian này, hắn trả lời La Bình Bình nói: “Tôi gần đây có chuyện khác, lâu đài màu trắng có khả năng phải tới mùa đông mới có thể quay chụp đi.”
La Bình Bình nhưng thật ra không quá để ý một tháng hai tháng thời gian này, khi nghe phải tới mùa đông thì có vẻ thực xa xôi, nhưng kỳ thật cũng chỉ là mấy tháng thời gian thôi, nàng cười cười, hướng Phó Chân nói: “Mùa đông cũng tốt, chuyện xưa này vốn dĩ phát sinh vào mùa đông.”
Phó Chân cùng La Bình Bình hàn huyên gần nửa giờ, Giang Hằng Thù đã nấu xong cơm vừa đi ra khỏi bếp, hắn ngồi cạnh Phó Chân, bóc vỏ măng cụt lấy thịt màu trắng bên trong ra, chờ đến khi Phó Chân gọi điện xong, hắn đem thịt quả đưa đến bên miệng Phó Chân, Phó Chân cúi đầu cắn lên ngón tay Giang Hằng Thù đang đút, ánh mắt Giang Hằng Thù hơi trầm xuống, biểu tình đã trấn định tự nhiên, hắn hỏi Phó Chân: “Kế tiếp có tính toán gì không?”
Phó Chân cũng không gạt Giang Hằng Thù: “Chờ đến khi em sinh đứa nhỏ ra, em muốn lại chụp một bộ điện ảnh.”
“Có cái gì cần hỗ trợ sao?” Giang Hằng Thù hỏi hắn.
“Tạm thời còn không cần.” Phó Chân lắc đầu, hắn đầu tiên phải làm là cùng La Bình Bình lão sư đem cuốn tiểu thuyết 《 Lau đài màu trắng 》 cải biên sao cho phù hợp với sự yêu thích của đại chúng.
Trong hời gian Phó Chân chuẩn bị 《 Lâu đài màu trắng 》, có rất nhiều trang internet video gửi tin muốn mua bản quyền phát sóng 《 Xuân Hoa Sơn 》, người chế tác điện ảnh đều hy vọng điện ảnh mình làm ra được nhiều người xem, Phó Chân cũng không ngoại lệ, tuy rằng 《 Xuân Hoa Sơn 》 sẽ gợi lên một ít hồi ức không tốt về Phó Kiến Sâm, nhưng là hắn càng để ý chuyện này, càng có vẻ hắn không bỏ xuống được, cho nên Phó Chân rất thống khoái liền đem bản quyền phát sóng bán ra ngoài.
Ngay khi các trang web đồng thời phát sóng 《 Xuân Hoa Sơn 》, 《 Xuân Hoa Sơn 》 ở trên mạng lại lần nữa hot lên, rất nhiều người tuổi trẻ vì lúc trước Đường Loan Loan cùng Phó Chân bùng nổ chiến tranh, vì chống lại 《 Xuân Hoa Sơn 》, không có đến rạp chiếu phim xem qua bộ điện ảnh này, sau này chân tướng rốt cuộc sáng tỏ, chính là lúc đó 《 Xuân Hoa Sơn 》 đã hạ màn, trong lòng các cư dân mạng hối hận vạn phần.
Đặc biệt hiện tại biết được Phó Chân là đạo diễn Sa Châu ký sự, đối với các fan Sa Châu ký sự tới nói loại hối hạn này càng đạt tới đỉnh, nếu bọn họ xem 《 Xuân Hoa Sơn 》, nói không chừng còn có thể từ bộ phim tìm được một chút thói quen của Phó Chân, thì lúc đó bọn họ cũng không đến mức đột nhiên bị ép ăn dao nhỏ đến không kịp phòng ngừa.
Lý Huân chính là một trong những người này, lúc ấy cũng là vì liên quan đến Đường Loan Loan không có đi rạp chiếu phim, sau lại hối hận muốn chết, lúc ấy nếu vì 《 Xuân Hoa Sơn 》 cống hiến nhiều một chút phòng bán vé, Sa Châu ký sự có lẽ đã sớm cùng bọn họ gặp mặt.
Sau khi biết 《 Xuân Hoa Sơn 》 được công chiếu tren các trang web lớn, Lý Huân vì bộ phim này cố ý đăng ký một tháng Youku hội viên, bạn cùng phòng của nàng đã xem bộ phim này trong kỳ nghỉ đông, khi thấy nàng nằm trên bàn gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cười ha hả mà hướng nàng nói, bộ phim này khá buồn cười.
Khi bạn cùng phòng nói lời này Lý Huân là hoàn toàn tin tưởng, tuy rằng Sa Châu ký sự vừa mới ép nàng một miệng dao nhỏ, nhưng là lúc ban đầu thật sự rất khôi hài, biên kịch rất có tài, các loại truyện cười ùn ùn không dứt, cho dù xem thật nhiều lần, hiện tại Lý Huân nhớ lại vẫn sẽ cười đến rung giường.
Giai điệu nửa đoạn trước của《 Xuân Hoa Sơn 》thực sự tương đối nhẹ nhàng, Lý Huân thường thường sẽ phát ra một tiếng cười, mỗi khi đến lúc này bạn cùng phòng cũng sẽ đi theo hiểu ý cười, nhưng là bầu không khí trong điện ảnh bất ngờ thay đổi khi Trần Chi Dã rời nhà trốn đi, nước mắt Lý Huân chảy ra từ lúc này cho đến lúc gần hết phim không hề có ý định dừng lại.
Trần Chi Dã chịu không nổi đối đãi khắc nghiệt của Trần Phúc Sinh mà rời nhà ra đi, Trần Phúc Sinh vốn tưởng rằng con trai chỉ là phát tính tình, không lâu liền sẽ trở về, nhưng là hắn chờ rồi lại chờ, Trần Chi Dã vẫn không có trở về, Trần Phúc Sinh muốn ra ngoài tìm hắn, chính là căn bản không biết hắn ở chỗ nào, lại sợ khi mình đi rồi, Trần Chi Dã sau khi trở về không thấy được hắn.
Trần Phúc Sinh bị dày vò ngày một già đi, ở một cái đêm mưa hắn nằm mơ Trần Chi Dã trở lại, chờ lúc hắn tỉnh lại trong phòng vẫn trống rỗng, hắn liền không màng mưa to tầm tã bên ngoài, hướng về phía bóng đêm, lớn tiếng hô gào: “Dã Nhi, cha sai rồi, trở về đi ——”
“Dã Nhi, cha sai rồi, con trở về đi ——”
“Con trở về đi ——”
Lúc đầu, Lý Huân giống như Trần Chi Dã, chịu không nổi cái tính quá mức nghiêm khắc của Trần Phúc Sinh, nhưng tại giây phút này, nước mắt Lý Huân theo từng thước phim điện ảnh chảy xuống như mưa.
Nàng hy vọng hiện tại Trần Chi Dã có thể trở về, xuất hiện trước mặt Trần Phúc Sinh.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
66 chương
118 chương
19 chương
14 chương