Một đêm sau cưới
Chương 20
Chương 20: Một người phiền não, cả nhà khuyên can
Sự thật chứng minh, phúc hắc
(xấu tính) thật sự có thể di truyền.
Nhìn nơi trăm phần trăm dùng để tiêu khiển trước mắt, tôi co giật khóe miệng, cất tiếng: “Chỗ tốt?!”
Hàn Lỗi nhướn mày, khóe miệng cũng cong lên, cười đến là tà ác: “Dĩ nhiên, chẳng lẽ em không cảm thấy thế sao?”
Thật xin lỗi, nhưng tôi thật sự không cảm thấy như vậy đâu.
Nơi này tôi rất quen thuộc, có thể nói là muốn quên mà không được, bởi vì…cái chỗ này, không phải đâu xa, chính là quầy rượu nơi tôi gặp gỡ Hàn Lỗi lần đầu tiên, nhờ phúc của nó, tôi còn có thể gả cho một người đàn ông nhìn như cực phẩm nhưng kì thật phúc hắc không ai bằng.
Hàn Lỗi nắm tay tôi rất chặt, đẩy cửa bước vào, bên trong vẫn náo nhiệt như cũ, tiếng người cười nói vang lên ồn ào không ngớt.
Âm nhạc trước sau như một vẫn to đến đinh tai nhức óc, động tác của cô vũ công trên đài thì càng lúc càng vong tình, bốc lửa, hết sức kích thích, nam nữ bên dưới cũng rối rít kìm lòng không nổi mà đong đưa thân thể theo tiếng nhạc, thư giãn, giải tỏa áp lực của bản thân, hưởng thụ cuộc sống.
Tối nay có rất nhiều người đến, gần như là dán lẫn nhau mà đi, Hàn Lỗi phải nắm tay tôi thật chặt để tôi khỏi bị cơn sóng người cuốn mất, vô cùng là phí sức nha.
Rốt cục chen rồi lại chen, Hàn Lỗi cũng có thể thuận lợi kéo tôi lên cầu thang, bước tới góc trong cùng của lầu hai, đây là lần đầu tiên tôi lên lầu cho nên cảm giác khá mới mẻ, thích thú, dù sao tôi cũng mới tới nơi này lần thứ hai thôi mà.
Dưới ánh đèn mập mờ lúc sáng lúc tối, tôi phát hiện lầu hai thì ra cũng có phòng KTV*, hơn nữa càng đi vào trong, tiếng nhạc càng nhỏ dần.
(*KTV: Karaoke Television)
Đến căn phòng trong cùng, Hàn Lỗi mới vươn tay đẩy cửa ra, chúng tôi lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, nhìn kĩ xem nào, chà, nhân số bên trong không ít, những khuôn mặt cũng quá là quen thuộc.
“Ai dà! Con dâu ngoan! Mau tới ngồi bên cạnh mẹ đây này!”
Đã hiểu chưa, không sai, chính là thanh âm của mẹ chồng tôi, mà bên trong không phải là ai khác xa lạ, chính là toàn bộ thành viên trong Hàn gia, trừ bỏ chị dâu cả Tô Nguyệt Nghiên không biết vì sao vắng mặt.
Tôi nghe lời, buông tay Hàn Lỗi ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng, sau đó nhanh chóng phát hiện nhân vật chính tối nay chính là anh lớn Hàn Ti.
Muốn hỏi tôi vì sao mà biết được hả? Hà hà, rất đơn giản, bởi vì anh là người duy nhất ngồi giữa a.
Đúng, Hàn Ti ngồi ở chính giữa, bên tay phải của anh chia ra là anh hai Hàn Vũ, em út Hàn Tuệ, chị cả Hàn Mẫn cùng với chồng là Quan Dịch, tay trái của anh thì là cha chồng tôi, mẹ chồng, rồi đến tôi và Hàn Lỗi.
Lần này kiểu gì cũng giống đại hội gia đình, có điều không khí này…hình như có chút quái dị.
Phòng bao này cách âm khá tốt, gần như không nghe thấy được những tiếng ầm ĩ dưới lầu, mọi người rối rít chọn những ca khúc mà mình thích, không phải là lấy ra hát mà là lấy ra làm bối cảnh âm nhạc trong lúc nói chuyện phiếm, ai cũng vừa cười vừa nói, chỉ có mỗi Hàn Ti là cô độc một mình uống rượu giải sầu, vẻ mặt có ảo não, có hối hận, thống khổ, xung quanh như đang chìm vào trong bóng tối âm trầm vậy.
Tôi dò xét cẩn thận, nhìn ngắm bốn người đàn ông nhà họ Hàn, phát hiện thì ra bọn họ khá là giống nhau, cha chồng tôi dù sao cũng là công thần chủ chốt sáng tạo ra mấy người nên hết sức cao lớn tuấn lãng, có lẽ vì tuổi tác đã cao nên thoạt nhìn ông rất ấm áp, ôn hòa, nhưng khí phách thì vẫn tồn tại khiến người khác khó lòng bỏ qua được; khí chất của Hàn Ti càng giống ông hơn, quả thật là ôn văn nho nhã, ưu tú mê hồn; Hàn Vũ trông qua như công tử phong lưu bất cần đời, cả ngày treo lên mặt nụ cười không hề đứng đắn nhưng lại được mọi người yêu thích đến bất ngờ; còn Hàn Lỗi, hừ, căn bản chính là một con hồ ly khoác da dê chứ còn gì nữa.
Khi tầm mắt của tôi qua lại giữa mấy người này, vừa nhìn đến cha chồng thì đột nhiên khuôn mặt của liền đỏ ửng lên, tư tưởng hết sức không thuần khiết, ảo tưởng đến hình ảnh cha chồng bị mẹ trói cứng ở trên giường, sau đó…
A! Xấu mặt quá!
Nhìn kẻ từ lúc chúng tôi tiến vào vẫn không ngừng uống rượu giải sầu- Hàn Ti, anh đã chuyển từ chén sang chai, trực tiếp cầm lên tu ừng ực, tôi rốt cuộc không nhịn được quay sang hỏi mẹ chồng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chị dâu đâu mẹ?”
Nghe được hai chữ “Chị dâu” từ miệng tôi, thân hình cao lớn của Hàn Ti hơi cứng lại một chút, một giây sau liền ra sức uống rượu hơn.
Mẹ chồng tôi nhìn Hàn Ti hừ lạnh một tiếng, quay đầu cười nói với tôi: “Bị cái tiểu tử ngu ngốc này chọc cho ghen lên, lại còn không nghe được lời giải thích nên bỏ về nhà mẹ đẻ rồi còn đâu!”
“A?” Tôi có chút bất ngờ khi nghe vậy.
Mẹ chồng lại hảo tâm, tiếp tục giải thích: “Thật ra thì đây đều là do thằng nhóc đần này tự tìm, căn bản là chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn, mình cùng tình nhân cũ vừa nói vừa cười nhưng lại không cho người ta cùng mối tình đầu ăn một bữa cơm, nhìn xem, ghen lên là nói năng hàm hồ, thế là tiểu bạch thỏ của chúng ta thấy thế ghen tị, tức giận, rồi bốc hỏa, bỏ nhà ra đi. Thật ra thì tên này tái phạm rồi tái phạm không biết bao nhiêu lần rồi, chúng ta còn lén đánh cược xem khi nào thì tiểu bạch thỏ sẽ bộc phát, không nghĩ tới con bé giỏi nhịn như vậy, mãi đến hôm nay mới vùng lên, cho nên kẻ đánh cược tiểu bạch thỏ sẽ không phản kháng là Hàn Vũ phải mời khách!”
Nghe lời mẹ, Hàn Vũ nhìn Hàn Ti bĩu môi đầy đáng thương, ai oán nói: “Thiếu em nên anh mới thành như vậy chứ sao, kết quả kìa, chẳng những làm người ta thất vọng, còn hại em phải tiêu pha bao mọi người, anh phải đền em đi!”
Lúc này, Hàn Ti lại tìm rượu uống nhưng chỉ chụp được trống không vì cha tôi đã ra tay, đoạt lại chai rượu của anh, nhàn nhạt nói: “Đừng lãng phí rượu ngon.”
Hàn Tuệ vẻ mặt nhìn có chút hả hê nói: “Hối hận rồi sao, hối hận đến đứt ruột đứt tóc cũng không làm được gì, đáng đời anh!”
Hàn Mẫn lạnh lùng quét Hàn Ti một cái, chán ghét nói: “Đây chính là kết quả của việc khi dễ tiểu bạch thỏ quá mức, hừ, tên đàn ông nhàm chán làm chuyện nhàm chán, quỳ xuống khóc đi!”
Quan Dịch không nói gì nhưng không ngừng gật đầu, tỏ vẻ ủng hộ quan điểm của vợ mình.
Tôi co giật khóe miệng nhìn bọn họ, mấy người này xác định là người một nhà ư? Bọn họ xác định Hàn Ti không phải là đứa bé được ôm về hoặc là con nuôi? Tại sao không ai thèm an ủi anh mà ngược lại còn bỏ đá xuống giếng chứ?
“Con dâu ngoan, con cũng nói một câu đi!” Mẹ chồng đột nhiên yêu cầu tôi cũng tham dự “Hội những kẻ đâm chém châm chọc người” này.
Có lẽ là vì cùng Hàn Lỗi chung sống đã lâu, tôi thế nhưng bật thốt lên: “Dạ …kẻ này tái phạm nhiều lần không đáng được đồng tình, không đáng được thương xót, không đáng được tha thứ…”
Hàn Lỗi còn tuyệt hơn, chẳng qua là phát ra một tiếng hừ lạnh đầy khinh thường mà thôi.
Lạnh quá, gió lạnh quá, gia đình này đúng là toàn kẻ phúc hắc, trình độ đen tối phải nói là không thể dùng hai chữ bình thường để hình dung nữa rồi.
Rốt cục, Hàn Ti đầu hàng, đáng thương hỏi: “Vậy mọi người nói con nên làm cái gì bây giờ?”
“Cái này dễ thôi a!” Hàn Vũ cười đến không tim không phổi nói: “Anh chạy đến trước mặt chị dâu nói lời xin lỗi, nếu không nghe anh liền khóc, không khóc thì sẽ làm náo loạn mọi thứ lên, nếu náo loạn không được thì ở trước mặt mọi người thắt cổ tự tử là được rồi!”
Quả nhiên đúng tiêu chuẩn một khóc hai nháo ba thắt cổ.
“Không không không!” Hàn Tuệ cắt đứt lời của Hàn Vũ, dùng vẻ mặt mơ mộng nói: “Anh nên mua chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đưa cho chị dâu ấy, dùng lòng thành tâm và lời xin lỗi để khiến chị ấy cảm động, theo anh về…”
“Cắt!” Hàn Mẫn hừ lạnh một tiếng. “Muốn chị nói à, hừ, cậu dứt khoát quỳ gối trước mặt nó, nếu nó không tha thứ cho thì mổ bụng ra chứ sao, dao nhỏ chồng chị có thể cho cậu mượn, đến lúc đó nhớ trả lại cho chị là được rồi.”
“Đúng, dao nhỏ anh lấy cho cậu, còn có thể tùy ý chọn cái mình thích, miễn là nhớ trả lại anh là được.” Quan Dịch tiếp lời.
Cha chồng tôi im lặng.
Hàn Lỗi có ý kiến, anh nở nụ cười hết sức tà ác, bâng quơ nói: “Chuyện này không phải quá đơn giản à, muốn thì cứ lấy, trực tiếp kéo về nhà, nhốt ở trong phòng ba ngày ba đêm, trước ở trên giường nhận lỗi, sau đó mới dạy dỗ lại một phen, không phải là mọi thứ sẽ viên mãn sao?”
Những lời này mặc dù là Hàn Lỗi nói với Hàn Ti, nhưng tại sao tôi cứ cảm thấy là anh nói cho mình nghe nhỉ?
Mẹ chồng tôi cũng đồng ý với đề nghị của Hàn Lỗi, chỉ thấy bà vung tay, gật đầu lia lịa: “Mẹ đồng ý, không bằng, con thử trói nó vào xem sao!”
Mẹ vừa dứt lời, tôi liền quay qua nhìn cha, chú ý thấy sắc mặt ông có chút ửng hồng, rất nhanh sau đó liền biến mất.
Hàn Ti trầm mặc, anh vùi đầu vào lòng bàn tay, một lát sau lại ngẩng đầu, vẻ mặt trở nên sáng bừng tự tin, trong mắt có quyết tâm sắt đá. Anh nở nụ cười hết sức vui vẻ, cầm lấy áo khoác tây trang rồi đi về phía cửa, sau khi ra ngoài, không thèm quay đầu mà chỉ bỏ lại một câu: “Cảm ơn mọi người! Một tuần sau, con nhất định đem cô ấy trở về nhà!” Nói xong, anh biến mất hết sức hoa lệ.
Nghe ý tứ của anh thì rốt cuộc là chọn đề nghị của ai a, sẽ không phải là của Hàn Lỗi và mẹ chồng chứ?!
Sau khi Hàn Ti đi, mọi người trong Hàn gia rối rít ăn ý cùng nhau nâng cốc, cùng nhau nở nụ cười gian trá, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Nhân vật chính đi rồi, mọi người cũng ngồi không yên, mẹ chồng tôi kéo tay cha đứng lên, cười nói: “Đám nhóc con, tối nay các người tự tìm chỗ ngủ đi! Hmm?”
“Con hôm nay chơi suốt đêm, tuyệt đối không thèm về nhà!” Hàn Vũ vỗ ngực bảo đảm nói.
“Con còn phải đến nhà bạn học ôn bài! Suốt đêm không về!” Hàn Tuệ biết điều một chút nói.
Hàn Mẫn không trả lời mẹ, chỉ quay qua hỏi chồng mình: “Tối nay chúng ta đi đâu thuê phòng thì tốt đây anh?”
Quan Dịch trả lời vợ: “Lần trước đi nơi nào thì lần này đi nơi đó, cũng không sao mà!”
Mẹ chồng tôi rất hài lòng với sự thông minh nhanh nhẹn của đám con, không thèm nhìn đến bộ mặt ửng hồng còn chưa tan của cha tôi mà đã lôi kéo ông đi mất tiêu rồi.
Cha chồng tôi nhìn bà với vẻ mặt sủng nịch vô bờ, hết sức biết điều để cho bà kéo đi.
Hàn Lỗi cúi đầu, ở bên tai tôi cười khẽ một tiếng: “Lại muốn chơi trò cà vạt rồi đấy!”
Ách, mẹ chồng, trò này cũng được chơi thường xuyên sao?
Hai vị lão nhân gia vừa đi, mọi người cũng rối rít rời khỏi, tự đi tìm thú vui của mình.
Hàn Lỗi lôi kéo tôi xuống lầu, ngoài dự đoán của tôi, anh không có hướng tới cửa chính mà lại hướng tới nhà vệ sinh, một đường đi thẳng.
Tôi có chút buồn bực đi theo sau anh, trong lòng thầm oán, người này sẽ không phải là sợ tối nên muốn tôi theo anh tới tận nhà vệ sinh đó chứ.
Ngoài dự đoán của tôi, anh không có đi nhà vệ sinh mà là dẫn tôi tới một khúc quanh u tối bên cạnh chỗ rửa tay.
Khúc quanh này hết sức bí mật, lại tối tăm, người đứng ở bên trong không lên tiếng thì hoàn toàn không lo sẽ bị người ngoài phát hiện.
Hàn Lỗi đặt tôi trên tường, thân hình cao lớn dán vào thật chặt, để cho hạ thân của mình nói cho tôi biết ý đồ của anh lúc này.
Trái tim nhỏ của tôi cực kì cuồng loạn mà đập liên hồi, không kìm được đặt tay lên trước ngực anh, nhỏ giọng nói: “Anh đùa à, mau nói cho em biết, anh đang đùa đúng không?!”
Nói đùa, nơi này cũng không phải trong nhà a, mặc dù người khác không nhìn thấy bên trong, nhưng vẫn sẽ có người qua lại chứ, anh thế mà lớn mật muốn ở chỗ này cùng tôi làm chuyện xấu!
Tôi không nhịn được dùng toàn lực chú ý để tâm đến từng tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện xung quanh, giống như sợ bọn họ sẽ nhàm chán giống Hàn Lỗi mà đi vào bên trong này vậy.
So sánh với tôi khẩn trương cùng bất an, Hàn Lỗi lại bình tĩnh thong dong hết mức, ở bên tai tôi thủ thỉ: “Bảo bối à, anh đã bao giờ nói đùa với em chưa?”
Sau đó, anh tà ác ngậm lấy vành tai tôi, cắn nhẹ một cái.
Tôi khẽ mở miệng, một tiếng thoải mái rên rỉ dường như sắp tràn ra, giây sau, Hàn Lỗi đột nhiên lấy tay che miệng tôi lại, thành công đem thanh âm kia nuốt ngược trở lại.
Anh buông tay, nhẹ mút môi của tôi, tà tứ nói: “Cưng à, không nên phát ra âm thanh, sẽ khiến người khác phát hiện đấy.”
Người đàn ông này…Kẻ đáng giận! Tên tà ác! Hàn Lỗi kinh khủng!
Anh vừa cuồng nhiệt hôn, vừa nhanh chóng dùng tay cởi bỏ nút áo rồi thò vào trong vuốt ve bộ ngực sữa của tôi.
Tôi cũng không chịu thua kém, dùng đủ mọi cách kéo áo của anh ra, học theo phương pháp của người này, bắt đầu vuốt ve lồng ngực anh. [ bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Sau đó, anh thò tay xuống kéo váy của tôi lên, kéo đến tận thắt lưng rồi mới lôi cái quần nhỏ xuống…
Có lẽ là do vấn đề hoàn cảnh, hoặc là do chuyện này quá mức kích thích, tôi thế nhưng rất nhanh động tình, thúc giục Hàn Lỗi làm đến bước kế tiếp.
Thấy tôi vội vàng như thế, Hàn Lỗi liền cười, mặc dù tôi không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười từ bên cạnh truyền đến.
Sau đó, tôi nghe thấy được thanh âm anh kéo khóa quần, rồi hai chân bị kéo lên vắt ngang hông Hàn Lỗi, anh cúi xuống dùng sức tiến vào, rồi hôn cuồng nhiệt khiến tôi gần như muốn rên rỉ ngây ngất.
“Đây là trừng phạt đối với em, ai bảo thời gian gần đây luôn chú ý đến người đàn ông khác mà không phải anh chứ!” Hàn Lỗi vừa tiến công mãnh liệt, vừa thủ thỉ bên tai tôi.
Đúng lúc này, tôi tựa hồ nghe thấy ở cách chỗ này không xa có hai thanh âm cười nói đang đến gần, khoái cảm cứ thế mà trở nên căng thẳng hơn, không nhịn được tôi liền cúi xuống gặm cắn vai Hàn Lỗi, phát ra những thanh âm hừ hừ ẩn nhẫn…
Âm nhạc bên ngoài vẫn đinh tai nhức óc như cũ, khúc quanh bên kia vẫn có người đến người đi, còn bên trong góc tối bị mọi người bỏ qua lúc này đang bốc lên lửa nóng hừng hực, xuân sắc tràn trề.
Khoái cảm trí mạng sinh ra trong bóng đêm, người chưa từng trải qua chắc chắn sẽ không thể hiểu rõ.
Mái tóc đen rối loạn, son môi bị ăn sạch, nút áo rớt mất một viên, váy uốn nếp, nhăn nheo rầu rĩ.
Hàn Lỗi thỏa mãn sờ soạng, giúp tôi sửa sang lại y phục, sau đó chỉnh lại quần áo của mình, lòng bàn tay ấm áp của anh lại tiếp tục lôi kéo tôi đi qua đám người, hướng cửa mà tới.
Tóc tôi xõa xuống, mặt mũi ửng hồng, cúi đầu đi theo sau lưng anh, hoàn toàn không dám nhìn ngó xung quanh, chỉ sợ bị ai đó nhìn thấy trên mặt mình viết mấy chữ mới làm “chuyện tốt”.
Ngồi vào trong xe, Hàn Lỗi cười y hệt con mèo vừa trộm thịt sống thành công, nhẹ nhàng cười nói: “Quả nhiên là mặc váy tương đối dễ dàng a!”
Nghe vậy, tôi đỏ mặt, xấu hổ quá đi thôi!
Trong lòng âm thầm hạ quyết định, sau này nhất quyết không bao giờ mặc váy nữa!
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
369 chương
15 chương
55 chương
87 chương
447 chương