Một đêm sau cưới
Chương 13
Chương 13: Ai dạy dỗ ai?
Lúc đầu là ai thề sống thề chết sẽ dạy dỗ người nào? Đến hôm nay, rốt cuộc có đâu?
Tôi thật rất muốn rút dao tự sát vì cái đầu xuẩn ngốc của mình, thử nói xem trời đất bao la như thế, vì sao tôi lại đi chọn cái chỗ gần công ty mình và là nơi nguy hiểm nhất để cùng tình nhân cũ gặp mặt chứ? Vì sao lại đem đồng chí rada theo dõi Tần Hạo quên phéng đi mất a?!
Tần Hạo giống như là cái máy được Hàn Lỗi cài đặt ở bên người ta vậy, như thế anh có thể tuỳ thời tuỳ chỗ nắm rõ mọi hành tung của tôi, chứng kiến…và nghe thấy mọi chuyện, thật ra thì sau khi Lâm Triết xuất hiện, Tần Hạo lại có thêm cái tài bới móc dò xét không ai bằng, cho nên có thể thấy rõ, tiềm năng của đồng chí họ Tần là vô hạn ah, hừ hừ, nếu như có thể đem anh ta sử dụng làm của riêng thì…
Tính đi tính lại, cũng không nên lãng phí thời gian để nằm mơ nữa, chỉ cần nhớ đến ánh mắt chăm chú kiên định của Tần Hạo dành cho Hàn Lỗi là đủ biết người này hoàn toàn chính là kẻ chắn giữ “đền thờ trinh tiết”, nếu không phải đã cùng với Hàn Lỗi kết hôn, tôi thật muốn hoài nghi anh mới là vợ chính thức của Hàn tổng.
Nhớ đến lúc trước Lâm Triết cùng lắm cũng chỉ đưa mấy món quà nho nhỏ cho tôi thôi mà Hàn Lỗi đã ghen tức bộc phát lắm rồi, hôm nay tôi cùng anh lại còn môi chạm môi, cho dù chỉ là chuồn chuồn lướt nước đi chăng nữa, ở dưới tài báo cáo của đồng chí Tần Hạo, tôi thật không dám tưởng tưởng cùng lường trước được cơn tức cực hạn của Hàn Lỗi sẽ ra sao. Bây giờ nguyện vọng của tôi hết sức đơn giản, chỉ mong Tần Hạo ca ca giơ cao đánh khẽ, nghe thật nói thật, ngàn vạn lần đừng thêm mắm thêm muối, khuếch đại sự thật, tuyết thượng gia sương
* là đã tốt lắm rồi.
(*tuyết thượng gia sương:
Trên đầu đội đầu, trên tuyết thêm sương
. Bà con hiểu nôm na như thêm dầu vào lửa như bên tôi hay nói là được ^^)
Mặc dù đã rất cố gắng trấn an bản thân mình nhưng mà da đầu của tôi chẳng hiểu sao vẫn tê dại như cũ.
_ _lll
Song, ngoài dự tính của tôi, Hàn Lỗi không hề gọi điện ngay hay trực tiếp đến giết tôi như đã nghĩ mà lúc tan việc, gặp nhau ở bãi đậu xe, vẻ mặt anh ôn nhu hết mức, dịu dàng nói:
“Bà xã, anh có một buổi tiệc xã giao không thể không đi, cho nên em về nhà trước nhé, anh sẽ cố gắng để về sớm, ngoan nha!”
Nói xong, anh cười cười hôn nhẹ trên môi tôi như chuồn chuồn lướt nước.
Đưa mắt nhìn chiếc ôtô của anh đi rồi mà toàn thân tôi vẫn run rẩy, da dầu tê dại từng mảng, bất an cắn cắn móng tay, đứng nguyên xi tại chỗ.
Nụ cười của Hàn Lỗi kinh khủng vô cùng, chẳng những môi cong lên thành hình mà trong ánh mắt cũng tràn đầy ý cười, vô cùng, vô cùng quỷ dị.
Âm mưu, đây tuyệt đối là một âm mưu, theo những gì mà tôi hiểu biết về con người này, anh càng cười ôn nhu, vô hại bao nhiêu thì sau lưng nhất định càng xấu xa, nham hiểm bấy nhiêu.
Đần đần độn độn trở về đến nhà, tôi quả thật nuốt không trôi cơm, đừng ngồi không yên suốt cả buổi tối.
Tôi dĩ nhiên sẽ không ngây thơ mà vọng tưởng đồng chí Tần Hạo sẽ không nói hết với Hàn Lỗi những “hình ảnh” đặc sắc mà anh được chứng kiến, cũng không dám hi vọng xa vời Hàn Lỗi sẽ đột nhiên bị đụng trúng đấu mà tạm thời mất đi trí nhớ.
Nhưng mà, tại sao tôi lại phải sợ anh chứ? Tại sao phải chột dạ chứ? Chẳng phải chỉ là một GOOGBYE KISS thôi sao! Hừ, mau ngừng thôi!
Dù sao tôi cũng là kẻ suy nghĩ đơn thuần a, nhìn qua thời gian, tắm giặt thơm ngào ngạt xong, tôi thoải mái leo lên giường ngủ thật sớm, phụ nữ cần phải bổ sung đảm bảo giấc ngủ đầu đủ mới là điều cần thiết nha!
Đang say ngủ mơ mơ màng màng, tôi tựa như nghe thấy thanh âm cửa chính bị mở ra, tiếp theo là cửa phòng.
Khi cửa phòng vừa được mở ra, một mùi rượu nhàn nhạt theo gió phiêu tán theo vào.
Tốt lắm, xem ra Hàn Lỗi đã trở về rồi, hơn nữa còn uống không ít rượu.
Bước chân của anh rất nhẹ, nhẹ nhàng mở hộc tủ cầm quần áo tắm rửa, nhẹ nhàng đi tới phòng tắm, tiếp theo, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy đều đều.
Thật bất hạnh làm sao, cho dù động tác của anh có nhẹ hơn đi chăng nữa, tôi vẫn là tỉnh lại, hơn nữa còn hết sức thanh tỉnh. Tuy vậy, trong tiềm thức và giác quan thứ sáu vẫn mách bảo tôi nên giả bộ vẫn hơn.
Chỉ chốc lát sau, tiếng nước chảy ngừng.
Theo tiếng nước chảy dừng lại, trái tim nhỏ bé của tôi bắt đầu mạnh mẽ nảy lên.
Rất nhanh, tôi cảm thấy một bên giường lớn bị lún xuống, tốt lắm, rõ lắm, Hàn Lỗi đang leo lên giường.
Bởi vì tôi đưa lưng về phía anh giả bộ ngủ cho nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt cùng cử động của Hàn Lỗi, nhưng tôi cảm thấy được anh đang dựa gần hơn về phía mình, nhiệt độ thân thể ấm nóng lúc gần lúc xa, đem đến một cảm giác rất mất hồn.
Tôi biết rõ, bây giờ chính là lúc kiểm tra kỹ thuật diễn xuất của mình, cho nên mắt không trợn, hơi thở không gấp, thật yên lặng duy trì tư thế nằm ngủ như ban đầu.
Hàn Lỗi đối với trạng thái của tôi cũng không để ý, không lên tiếng, không biểu lộ thái độ, chẳng qua là hành động mà thôi.
Đầu tiên anh vuốt ve phần da thịt lộ ra bên ngoài trên cánh tay tôi, sau đó dúi đầu vào trong mái tóc, hôn hít vùng cổ cùng cái lưng trần, tiếp theo đem tay trượt vào trong chiếc chăn đơn tìm kiếm vạt áo ngủ, một đường tiến vào đến thẳng bộ ngực sữa của tôi.
Được rồi, nếu như bị quấy rầy thành cái dạng như vầy rồi mà tôi còn có thể giả bộ ngủ nữa thì nhất định chính là đại thần, đáng tiếc tôi không phải, hơn nữa, nếu như trở thành kẻ không có cảm giác như thế, người đó chẳng phải chính là xác chết hoặc sống thực vật hay sao? Xin lỗi đi, tôi vừa lúc không phải hai dạng này, cho nên tôi bắt đầu muốn “tỉnh” rồi đây.
Tôi cố ý dùng vẻ mặt buồn ngủ mông lung đối mặt với Hàn Lỗi, mơ hồ nói: "A... Anh…đã về rồi?"
"Ai da, đánh thức em rồi sao? Thật là ngại quá!" Hàn Lỗi dùng giọng nói hoàn toàn không có ý tốt đáp lai.
Tôi kháo! Người này nhất định là cố ý!
Lúc lên giường Hàn Lỗi đã tắt chiếc đèn lớn đi, chỉ lưu lại ánh sáng mập mờ ố vàng phát ra từ chiếc đèn ở đầu giường, nhờ thế tôi phát hiện ra Hàn Lỗi không hề đeo kính, hai mắt lấp lánh hữu thần, toả ra dục vọng trắng trợn mà tà ác, cả người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm ở thắt lưng, thoạt nhìn hết sức mê người.
Anh cũng không nói chuyện, chỉ kiên trì cười với tôi, nụ cười đó thật sự rất khó hình dung, nhưng tuyệt đối không hề có ý tốt.
Thật ra thì biểu hiện của anh như thế ngược lại càng làm cho tôi khó tiếp thu hơn, giống như là bị bắn cho trọng thương nhưng không có chết đi vậy, cho nên phải ngồi chờ anh làm cho tôi nhức nhối khó chịu, tôi thà rằng để anh trực tiếp tỏ thái độ ngay từ đầu còn hơn.
Đúng lúc tôi đang muốn chủ động nói rõ chân tướng chuyện gặp mặt ngày hôm nay với Lâm Triết thì Hàn Lỗi đột nhiên dùng ngón tay vuốt ve ngũ quan của tôi, ôn nhu khác thường cùng tốt bụng nói: “Thật ra, anh rất ghen tỵ với cái tên Lâm Triết đó, nhưng mà cũng phải cảm ơn anh ta, nếu không phải ngày xưa anh ta hành động ngốc nghếch ngu xuẩn, anh làm sao có thể lấy được em? Bây giờ anh ta nhất định đang rất hối hận, hối hận đến mức đứng ở góc tường vừa ôm bức tranh vừa khóc lóc, haha, nghĩ đến đây thôi là anh đã vô cùng đắc ý lắm rồi. Nhưng mà anh vẫn rất giận tên này, chưa được sự đồng ý của anh đã dám tự tiện động chạm đến môi của em.”
Dứt lời, anh giống như là trừ độc, dùng môi của mình ma sát môi của tôi, lực có hơi mạnh khiến tôi có chút đau đau.
Cho đến khi anh cảm thấy hài lòng mới chậm rãi rời khỏi.
Anh dang chân ngồi chồm hỗm ở trên người của tôi, vẻ mặt tà mị nói: “Anh nói qua rồi, anh chỉ biết yêu một mình em, cho nên hết thảy của em đều là thuộc về anh, thân thể, tâm hồn, đôi môi cũng vậy! Dĩ nhiên, tất cả của anh cũng thuộc về em, như thế, em vui vẻ không?”
Tôi có thể nói không vui sao?
“Em còn nhớ rõ không? Anh từng nói không thích bị phụ nữ đụng chạm, nhưng anh cho phép em được hưởng cái đặc quyền này." Dứt lời, anh kéo tay của tôi sờ lên gương mặt tuấn tú, cổ, lồng ngực, bụng...của mình.
Nói thật, tôi hẳn cũng nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, người đàn ông này, có da có thịt cơ mà. Hừm, muốn thì cứ nói ra, cứ tâng bốc bản thân lên làm gì?
Nhưng mà, đối với tôi mà nói, lần đầu tiên chủ động vuốt ve cơ thể người đàn ông là một trải nghiệm không tồi, tôi xoa xoa cổ anh, cảm nhận được yết hầu anh rung rung; tôi xoa lồng ngực, cảm thấy nó vô cùng rắn chắc và nhịp tim gấp gáp bên trong; tôi xoa bụng, cảm thấy nó bền chắc mà nóng hừng hực như lửa cháy.
Bàn tay nhỏ bé của tôi ở trên bụng anh chần chờ, không thể hạ quyết tâm tiếp tục đi xuống nữa, dù sao người ta cũng rất hay xấu hổ nha! Nghe thấy thanh âm rên rỉ khêu gợi của Hàn Lỗi, tôi chớp mắt một cái, nhếch môi, ngồi bật dậy hôn lên hai điểm nhỏ trước ngực anh, học theo kỹ xảo của người này mà bắt đầu trêu chọc.
Tiếp tục nghe thấy thanh âm hừ hừ thoải mái và hài lòng của anh, tôi cười đắc ý, bèn tiếp tục hôn lên yết hầu trên cổ, bàn tay nhỏ bé vẫn ngao du trước ngực Hàn Lỗi.
Rốt cục, anh dùng giọng nói trầm thấp mà khàn khàn ngăn tôi lại: "Cưng à, đây là em đang đùa với lửa đấy!"
Có sao? Trong tay tôi căn bản cũng không có cái bật lửa hay que diêm nào nha, cái tên vô lại đáng ghét này.
Tôi vừa định kháng nghị thì đột nhiên anh đem tôi áp đảo ở dưới người, thô lỗ mà vội vàng cởi xuống váy ngủ của tôi, bàn tay lửa nóng vuốt ve mỗi chỗ trên cơ thể, bờ môi ẩm ướt một đường hôn thẳng xuống, cuối cùng dừng lại ở giữa hai chân tôi.
Tôi bị đùa bỡn đến nỗi toàn thân mềm yếu, thân thể giãy dụa kháng nghị, hy vọng được anh khoả lấp chỗ trống bên trong.
Anh ngẩng đầu lên ở giữa hai chân tôi, khóe miệng nhếch lên vẽ thành một đường cong tà mị, một tay cởi bỏ chiếc khăn tắm vây quanh người, sau đó ngồi lên trên, vươn tay mở rộng chân tôi, dùng sức động thân, cả hai cùng lúc phát ra tiếng rên rỉ thoải mái và hài lòng.
Hai chân tôi vây quanh hông của anh, anh đem mặt vùi vào mái tóc tôi, mạnh mẽ tiến vào.
Tôi bị động đi theo luật động cùng tốc độ của anh, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ mất hồn vỡ tung thành từng mảnh nhỏ.
Đêm tựa hồ còn rất dài, côn trùng cũng đã nghỉ ngơi, cả vùng đất yên lặng, ngay cả trăng sáng cũng bụm mặt không biết trốn đi đâu, ngọn lửa trong phòng thế nhưng vẫn thiêu đốt kéo dài hoà cùng những tiếng rên rỉ kiều mị.
Hàn Lỗi vẫn như cũ trêu chọc mà kích tình mãnh liệt, tôi thật sự không biết đến bao giờ mới thấy bình minh ah--
Bị Hàn Lỗi yêu suốt cả đêm, giấc ngủ của tôi rõ ràng chưa đầy, cho nên ngày thứ hai vừa ngồi xuống xe của anh tôi liền không nhịn được tựa vào trên ghế ngủ tiếp.
Đi tới công ty, Hàn Lỗi cười đến vô cùng bất hảo, vẻ mặt tỏ ra hảo tâm muốn bảo tôi đến ghế salon trong phòng làm việc của anh mà ngủ.
Nhìn nụ cười mờ ám lại cực kì không thuần khiết của anh, tôi rất lý trí cự tuyệt “hảo ý” này, sau đó, lần đầu tiên trong đời không thèm màng đến công việc mà gục ở trên bàn say sưa ngủ hết một buổi sáng.
Ăn xong bữa trưa, tôi lại nhận được tin nhắn của Tần Hạo mời tôi lên tầng thượng gặp mặt.
Tôi mang theo tâm tình nghi ngờ cùng bất an đi lên tầng thượng, trong lòng suy nghĩ xem anh ta liệu có phải tính toán đem tôi đẩy xuống từ trên tầng mà cướp ngôi soán vị hay không?
“Cô... Thật sự là vợ của Hàn tổng sao?" Tần Hạo đứng ở bên cạnh rào chắn, vẻ mặt không dám tin muốn tôi chứng thực.
Tôi thành thực gật đầu.
Tiếp theo, Tần Hạo trầm mặc một thời gian dài, vẻ mặt hết sức đả kích.
Haha! Tôi là vợ của Hàn Lỗi khiến anh đã bất mãn và đả kích đến thế sao?
"Bất quá, nếu như là cô thì tôi còn có thể chấp nhận được." Cuối cùng, Tần Hạo lạnh lùng tổng kết.
"Hả? Chẳng lẽ anh yêu Hàn Lỗi nhà tôi sao?" Tôi không nhịn được hỏi thẳng.
Gương mặt tuấn tú của Tần Hạo đỏ ửng lên, khua tay múa chân vội vàng giải thích: “Cô đừng suy nghĩ lung tung! Tình cảm của tôi đối với Hàn tổng rất là thuần khiết! Đó chính là kính ngưỡng! Sùng bái! Ngưỡng mộ!"
Anh ta cần phải giải thích nhiều đến thế sao?
“Rồi, tôi biết, chung quy thì anh chính là rất yêu…”
“Là kính ngưỡng! Sùng bái! Ngưỡng mộ!"
"Xấu hổ làm gì! Nói thật đi, tôi sẽ không cho anh ấy biết đâu mà…”
"..."
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
369 chương
15 chương
55 chương
87 chương
447 chương