Chương 10: Nhà mẹ đẻ của cô bé Lọ lem Cô bé Lọ lem thời hiện đại nói: Nếu so với mẹ kế tôi còn mẹ kế hơn! Có một năm tuyết bay tán loạn đầy trời. Năm ấy tôi vừa mới lên trung học. Ngày đó ánh nắng tươi sáng. Mẹ lôi kéo một cái túi du lịch hết sức vĩ đại đứng ở cửa cười nói với tôi: “Hạ Anh của mẹ, mẹ phải rời xa con rồi, nhưng con nhất định phải nhớ kĩ, ta vĩnh viễn là mẹ của con. Sau này, con nên chăm sóc bản thân cho thật tốt, gặp phải khó khăn đừng nản lòng, gặp người xấu thì phải càng xấu hơn, còn nếu là gặp được mẹ kế…” Bà dừng lại môt chút, mắt lộ ra hàn quang cười nói. “…thì so với bà ta càng phải giống mẹ kế hơn.” Người mẹ trước mắt cười như núi hoa lãng mạn, cả người đắm chìm trong thứ ánh sáng ban mai rạng ngờ rực rỡ, có chút phiêu dật. Nhìn thấy tôi sau đó cái hiểu cái không gật đầu một cách kiên định xong, mẹ ôn nhu xoa đầu tôi rồi xoay người rời đi, không chút do dự. Thân ảnh xinh đẹp của mẹ dần dần biến mất ở nơi ngập tràn ánh sáng ấy, cước bộ có chút dồn dập, bóng lưng có chút khẩn cấp, tựa như một thiên thần không cẩn thận rơi vào chốn phàm trần nên phải nhanh chóng tìm lối để trở lại thiên đường vậy. Cho đến tận buổi tối nhìn thấy hai tròng mắt đen giận dỗi của ba tôi mới hơi chút có thể hiểu được sự khẩn cấp của mẹ tôi khi ấy, bởi vì bà thừa dịp ba tôi không có nhà mà lén trốn đi. Hai người này sớm đã cho tôi thành người ngoại tộc, thế nên sự kết hợp của họ trong mắt tôi trở nên hết sức thần kỳ, dĩ nhiên, đó là tôi đang cảm thấy may mắn vì trở thành nhân chứng chứng minh cho cảm xúc cùng duyên phận nơi họ. Chuyện đến nước này, nhiều lời vô ích, tôi chỉ biết là mẹ len lén rời đi khiến cha rất tức giận. Mặc dù mẹ đã đi nhưng những lời dặn dò của bà vẫn còn khắc sâu trong đầu tôi: gặp gỡ người xấu nhất định phải càng xấu hơn chúng, gặp mẹ kế nhất định càng phải giống mẹ kế hơn! Một tuần sau khi mẹ rời đi, cuộc đời của tôi xuất hiện mẹ kế cùng hai người chị, tôi mới chân chính khắc sâu hoàn toàn và cảm nhận được những hàm nghĩa cùng ngụ ý trong lời nói mẹ lưu lại. Ngày đó, cha mặt không chút thay đổi mang về ba người phụ nữ: một người xinh đẹp thành thục, hai người còn lại là cô gái nhỏ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp rạng ngời. Người phụ nữ dùng vẻ mặt hoà ái dễ gần nói với tôi: “Anh, từ nay về sau, dì sẽ là mẹ kế của con, còn hai người sẽ là chị của con.” Cha đối với lời của nàng không khẳng định cũng chẳng bác bỏ, vẻ mặt giống như “đây không phải chuyện của tôi”, nhưng lần này không giống, ba người phụ nữ kia tiến vào sống trong nhà của tôi, hơn nữa lại ở đó hết sức nhiều năm nha. Thái độ của cha khiến tôi không tài nào giải thích được, mặc dù đem những người đó đến ở tại nhà mình, nhưng lại đối với họ mắt điếc tai ngơ, cũng không cùng bà ta chung phòng, thậm chí không cho bước vào phòng của ông và mẹ nữa. Càng kỳ quái hơn chính là, ngày thứ hai họ đến nhà, Lão Đại ấy cũng rời nhà trốn đi biệt tăm, ách, sự thật là, cha tôi đi ra nước ngoài làm ăn, cho nên cả ngày bay tới bay lui cũng là chuyện thường tình, một năm có thể gặp mặt hai ba lần đã là kỳ tích, nếu chỉ gặp có một lần mới là bình thường, dĩ nhiên, đây là là nhờ có ba người kia nên cha mới có thể xuất hiện đến mấy lần như thế. Cha tiêu sái vứt bỏ chúng tôi mà đi, để lại bốn người phụ nữ ở nhà. Một mẹ kế, hai người chị không cùng dòng máu, chuyện này làm sao mà lại nghe như tình huống kinh điển trong Cô bé lọ lem thế nhỉ. Hơn nữa, rất rõ ràng, cô bé lọ lem kia là ám chỉ đến tôi. So sáng cùng với cô bé lọ lem nguyên bản thì người hiện đại như tôi đây đã khắc ghi trong lòng “chân ngôn” của bà mẹ: So với người xấu càng xấu hơn, so với mẹ kế càng phải mẹ kế hơn! Bởi vì cái gọi là “Một núi không thể có hai hổ”, huống chi núi này còn có tận bốn con cọp mẹ nha. Do người đàn ông duy nhất hàng năm đều vắng nhà, cho nên mọi người cũng lười diễn trò, cứ thế để lộ nguyên hình, cần động tay cứ động tay, nên tàn bạo có tàn bạo, nên mẹ kế thì mẹ kế. Vì vậy, những cuộc ám đấu minh tranh * cho tới nay đủ loại hạng mục cho người ta tiêu khiển, trò đùa dai cũng có, công phu miệng lưỡi cũng xài, thời gian lâu dần tôi luyện được công phu tay chân không tồi chút nào hết, đều là do thời gian bức mà thành. (*ám đấu minh tranh: chiến tranh í, chỉ các kiểu đấu tranh ngầm hoặc công khai ngoài sáng, thể loại nào cũng có~~) Mẹ kế muốn làm như trong chuyện xưa, nấu đồ ăn khó cho tôi ăn, nói với tôi những lời khó nghe mỗi ngày, nghĩ cách bắt tôi quét dọn phòng… vân vân, đáng tiếc, bà ta không có khả năng thiên phú cùng cường thế cần dùng, thế nên bị tôi tàn bạo phản đòn trở lại, thật ra thì cũng không có gì, không nấu cho ngon tôi đi ra ngoài ăn, thừa dịp bà ta nấu xong bỏ đi ra ngoài thì tôi nhảy vào đem bột giặt thay muối, tay run lên, lại càng cho thêm nhiều hơn; nói khó nghe với tôi à, tôi đây cho bà biết thế nào thực sự gọi là khó nghe, học sinh cấp hai thời hiện đại tân tiến, tôi cũng đã tiếp thu không ít công phu tổn hại, mắng chửi, đả thương, vũ nhục người khác nha, chẳng lẽ lại đi thua bà già đó sao? Về phần ép tôi quét dọn phòng, vậy cũng tốt, đem Tiểu Cường * ném vào sách của bọn họ trên giá, đem Lão Thử vứt vào trong chăn, đem Tri Chu bỏ vào tủ treo quần áo, hắc hắc, bổn tiểu thư đáng yêu như thế, bản thân cái gì cũng sợ, chỉ tiếc là không sợ những vật nhỏ khả ái như thế này thôi. (*Tiểu Cường: gián, Lão Thử: chuột, Tri Chu: nhện, ách, Anh tỷ quả nhiên xứng đáng đóng vai mẹ kế _ _!) Từ đó, mẹ kế đành bỏ qua, đối với tôi không nóng không lạnh, chung sống hoà bình, đem toàn bộ hi vọng của mình kí gửi vào hai người con gái. Người trẻ tuổi so chiêu dĩ nhiên mới mẻ hơn nhiều: các nàng trộm tài liệu ôn thi của tôi, tôi liền xé nát luận văn tốt nghiệp bọn họ cần nộp; đem toàn bộ mĩ phẩm của tôi bôi ra trên bàn hết sức lãng phí, tôi liền bỏ thuốc màu vào nước giúp các nàng chăm sóc làn da tí chút, đem bột mì thay cho mặt nạ, đem chất lỏng mốc meo trộn vào son môi; bọn họ cắt bỏ quần áo tôi mới mua xong, tôi liền phá huỷ đôi giày mới cứng của các nàng; đem hai chữ tiểu nhân dán lên cửa phòng tôi, tôi liền ở trước cửa phòng họ treo cái đầu heo rồi đóng đinh lên đầu, đại loại là như thế. Cho đến một lần, các nàng tức quá tìm bọn đầu đường xó chợ cuồn cuộn tới chặn tôi trên đường đi, ý đồ dạy dỗ cho tôi một bài học, may mắn được một đại tỷ đường phố đi qua cứu mạng, từ đó tôi khổ tâm học võ, luyện quyền, trở thành một cô gái đánh lộn đúng nghĩa. Một buổi tối hắc nguyệt phong cao * , tôi hoá thân làm nữ anh hùng xả thân vì chính nghĩa, đem hai chị em kia ngăn lại ở trong ngõ hẻm không người, dùng quả đấm tràn đầy uy lực và chánh nghĩa nói cho các nàng biết, chiêu thức của họ quá ư hạ lưu, Hạ Anh tôi đây đang cực kì tức giận, vì thế hậu quả của nó vô cùng nghiêm trọng. (*hắc nguyệt phong cao: tối trời có gió thổi, cụm này thường dùng để chỉ những đêm không trăng thích hợp làm việc bất chính, ngẫm lại với câu tự sướng ở trên của Anh tỷ thì… _ _!) Từ đó, thế giới hoà bình, ba con cọp còi ngồi yên, một con cọp mẹ xưng bá(^^). Vì thế, bọn họ coi tôi là không khí, tôi cười mấy kẻ này là cặn bã, mọi người nước sông không phạm nước giếng, làm như không thấy nhau, đấy chính là nguyên do vì sao tôi cùng một người đàn ông xa lạ dọn đồ đi sống với nhau mà không ai thèm để ý. Mẹ chồng sau khi nghe được lịch sử gia đình tôi xong, dùng một vẻ mặt hết sức đau lòng cùng từ ái với những trò đùa dai do tôi thực hiện mà cười. Bà lôi kéo tay tôi, hào khí vạn trượng nói: “Ba mụ đàn bà không muốn sống kia dám khi dễ người của Hàn gia chúng ta, con dâu ngoan, mẹ chồng sẽ giúp con xua đuổi những thứ ác khí này ra khỏi miệng. Cho nên, mẹ quyết định phái tiểu tử thối ra sân, làm cho bọn chúng nghiêm túc biết được cái gì gọi là vũ nhục bằng ngôn ngữ! Hàn Lỗi! Lên!” Nhận được “thánh chỉ” từ mama đại nhân, trong mắt Hàn Lỗi hiện lên một tia tà ác cùng đùa cợt giống y đúc mẹ của mình, ngẩng cao đầu mặt đối mặt với mọi người, thoắt cái khôi phục vẻ mặt bình tĩnh cùng vô hại, cười tươi như hoa nói: “Tuân lệnh, vi thần nhất định không làm nhục sứ mạng!” Nhìn nụ cười xấu xa của hai mẹ con đang suy tính cấu kết làm việc xấu, tôi bất chợt cảm thấy lạnh mình, bắt đầu yên lặng thầm nho nhỏ cầu nguyện cho mẹ kế cùng hai bà chị không may mắn kia. Một vòng loanh quanh tìm cớ, cuối cùng Hàn Lỗi cũng có thể cùng tôi về nhà gặp gỡ mẹ vợ, anh lôi kéo tôi dùng một vẻ mặt hết sức ưu nhã anh tuấn ngồi ở trên ghế salon trong nhà. Đối với người ngoài, đặc biệt là người xa lạ, Hàn Lỗi luôn đeo trên mặt mình điệu bộ vô hại cùng nụ cười ôn nhu hoà nhã, giọng nói vừa khách khí vừa lễ độ, hết sức khác biệt so với ngày thường. [ truyện được đăng tại alobooks.vn ] Mẹ kế cùng đám chị bị mị lực mê người do Hàn Lỗi cố tình phát ra làm cho đầu choáng mắt hoa, rối rít ghen tỵ với vận may của tôi, đặc biệt là hai chị em, nhất là cô em còn chưa kết hôn, luôn cố ý kéo thấp cổ xuống để lộ bộ ngực, ý đồ dùng sắc đẹp dụ dỗ anh. Tôi nhìn bộ ngực mỹ lệ sinh động của nàng mà cười lạnh trong lòng, vô dụng, chiêu này tôi đã dùng qua rồi, hoàn toàn không có hiệu quả gì hết. Quả nhiên, Hàn Lỗi đến nhìn cũng không thèm liếc nàng một cái, ánh mắt bắn thẳng đến mẹ kế. A, đã nhìn ra, anh là tính toán hạ thủ từ bà mẹ trước a. Mẹ kế bị Hàn Lỗi nhìn chằm chằm, vẻ mặt ngượng ngùng tỏ ý không tốt, chủ động nũng nịu mở miệng nói: “Ai da, thì ra cậu chính là chồng của Hạ Anh à, haha, con bé này mệnh cũng thật tốt nha, tôi chính là mẹ của nó.” Hàn Lỗi không để ý đến nụ cười duyên dáng của mẹ kế, chỉ quay đầu sang ôn nhu hỏi tôi: “Bảo bối, bà ta là mẹ của em sao?” Tôi nhún nhún vai, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Em không biết a, dù sao ba em cũng không có thừa nhận.” Đó chính là vết thương trí mệnh của mẹ kế tôi, cha đem ba người bọn họ mang về nhà, không giống như là đưa về để yêu thương, chăm sóc, quan tâm, ngược lại giống như là bày biện, ném bỏ, vứt lung tung thì đúng hơn. Nghe được lời nói của tôi, Hàn Lỗi cười, nụ cười đến là vô hại, anh nhẹ nhàng nói: “Thì ra là như vậy a, ai, cha vợ của anh cũng thật là vĩ đại, tình nguyện đi chu du thế giới cũng không nguyện đối mặt với người phụ nữ này, em nói xem, một người phụ nữ có thể ép người đàn ông bên cạnh mình đến nỗi họ bỏ đi mất quả thật rất bi thảm a, huống chi là một người phụ nữ hoa tàn ít bướm lại ưa thích giả bộ non tơ như vậy.” Mẹ kế bị những lời nói ám chỉ của Hàn Lỗi làm cho trọng thương, thể diện bị tổn hao nghiêm trọng nhanh chóng lui về phòng, lại một lần nữa đem tất cả hy vọng đều ký thác lên người hai đứa con gái cùng cậu con rể quý hoá. Hai chị em kia, người chị lớn thì đã kết hôn hai năm trước, cùng chồng mình sống trong nhà tôi, mà cái người gọi là anh rể kia thì lúc nào cũng dùng cái ánh mắt ý dâm mê mẩn nhìn tôi suốt hai năm qua. Lúc này, cô chị đang dùng ánh mắt mê đắm nhìn chăm chú vào Hàn Lỗi, người chồng thì dùng ánh mắt mê đắm nhìn chăm chú vào tôi, hai vợ chồng cùng nhau một dạng, thật sự là tuyệt phối. Hàn Lỗi dùng mắt kính ngăn cản tín hiệu đưa tình mà cô chị cả phóng ra ầm ầm, nở nụ cười chậm rãi nói: “Bây giờ lũ mèo động tình thật chẳng phân biệt thời gian và địa điểm a, coi xem, hai vợ chồng cùng nhau động tâm xuân kìa. Bảo bối, thật cực khổ cho em hai năm qua ngày ngày phải sống với hai con mèo ngu xuẩn chỉ biết động tình này, đừng có nói chúng đối em quấy nhiễu tình dục nha? Ý anh là, anh chẳng những sẽ kiện đám mèo đó, mà còn muốn đem chúng đi đánh một trận cho hả giận, em nghĩ có đúng hay không?” Chị cả cùng anh rể nghe xong, vẻ mặt cứng ngắc, biểu tình thay đổi vèo vèo, sắc mặt hiện lên đủ loại màu trang nhã. “Còn có a, ” Hàn Lỗi nói tiếp, vẫn như cũ dùng cái giọng vô hại của mình, “Cô em luôn mặc áo trễ ngực, lớn lên mà chẳng hợp khẩu vị người, hết lần này đến lần khác mang trong đầu tư tưởng xấu xa, ô uế hai con mắt của người ta, ai nha, nó còn có thể trừng người kìa, hai mí mắt được tỉa ah, sống mũi nữa, chắc chắn là sản phẩm của dao kéo rồi, còn ngực kia a, được rót bao nhiêu nước vậy? Chị à, nghe tôi khuyên một câu, sau này ra đường cẩn thận kẻo doạ người chạy mất đấy, cẩn thận nha.” Cô em gái bị đả kích lớn lao nhìn chằm chằm Hàn Lỗi, rút giấy lia lịa lên che khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tinh xảo của mình. Giờ phút này, tất cả mọi người an tĩnh, ba người trên ghế salon vẫn còn đang hoá đá và dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn Hàn Lỗi, phát hiện anh vẫn còn mỉm cười, nhưng nụ cười hoàn toàn không có chút nhiệt độ, ánh mắt lại còn lạnh như băng. Hàn Lỗi quả nhiên không hổ là chồng của cô bé lọ lem thời hiện đại nha! Mắt thấy đã thoả mãn rồi, không còn gì sai biệt lắm, tôi kéo kéo tay của Hàn Lỗi, tỏ vẻ chúng tôi có thể vinh quang rời đi. Hàn Lỗi nhìn tôi cười cười, đó là nụ cười đắc ý vui mừng hết sức. Thế là chúng tôi vung phất ống tay áo, tiêu sái bỏ đi, lưu lại bốn người, ba nữ một nam mặt trắng bệch không còn chút máu vẫn còn chưa hoàn hồn tại chỗ. Đến cửa nhà Hàn Lỗi, anh đứng ở trước cửa dùng vẻ mặt chăm chú nhìn tôi nói: “Hạ Anh, anh tin tưởng cha cùng mẹ rời nhà trốn đi là có ẩn tình, nhưng em không cần lo lắng hay bất an, có anh bên cạnh, sau này, anh sẽ là người yêu cùng người nhà của em, người thân của anh cũng là người thân của em, mà nhà của anh, cũng là nhà của em!” Nói xong, Hàn Lỗi mở cửa phòng, đứng ở bên trong dùng vẻ mặt mang theo nét cười ôn hoà nói: “Hoan nghênh về nhà!” Thì ra anh lại là người đàn ông tỉ mỉ như vậy, nhìn thấu được mọi lo lắng, bất an cùng cô độc của tôi. Cho nên, tôi rưng rưng nước mắt nhào vào trong ngực của anh, thanh âm nghẹn ngào nói: “Vâng, em đã trở về!” Đúng, từ nay về sau, Hàn Lỗi cùng gia đình anh tất cả đều là người nhà của tôi, mà căn nhà có Hàn Lỗi cũng chính là nhà của Hạ Anh tôi!