Một Đêm " bệnh kiều" Đột nhiên tới
Chương 117
Rốt cuộc thì Tiết lão gia vẫn là người đã trải qua quá nhiều sóng gió, rất nhanh đã khôi phục sự trấn định, tiến lên hỏi.
“Tử Trưởng (tên tự của Trầm Nguyên Kỳ), tại sao con lại dẫn Ngu tam tiểu thư đến đây?”
Trầm Nguyên Kỳ tiến lên đáp lời: “Nghĩa phụ, Tương Nhi là muội muội của con, đương nhiên phải theo con trở về.”
Một trận loảng xoảng bùm beng vang lên, chính là có một số người sốc tới mức đánh rơi cả chén đũa trong tay.
“Muội muội của con, đây là ý gì?”
“Tương Nhi là muội muội ruột thịt đã thất lạc nhiều năm của con, việc này nói ra thì nói dài.” Trầm Nguyên Kỳ đẩy muội muội đi vào trong sảnh, sau khi ngồi xuống liền kể đơn giản lại việc cũ năm xưa, cả nhà Tiết gia đang hoảng hốt lại chuyển sang trạng thái thang mắt cứng lưỡi. Nói xong tất cả nguyên nhân kết quả, Trầm Nguyên Kỳ lại nó: “Lần này dẫn Tương Nhi trở về, cũng là vì con muốn để nàng nhận tổ quy tông, không biết nghĩa phụ cảm thấy thế nào?”
Tiết lão gia chỉ mới nhận Trầm Nguyên Kỳ làm nghĩa tử, cũng không yêu cầu hắn sửa họ, lúc này tự nhiên cũng không thể nhúng tay vào chuyện của nhà hắn, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lúc hai người đang nói chuyện, Ngu Tương cũng không dấu vết đánh giá mọi người trong sảnh. Tiết phu nhân tuy rằng che dấu vô cùng tốt, nhưng sâu trong ánh mắt lại chất chứa sự ghét cay ghét đắng cùng chút lo lắng âm thầm, sợ là đang rất đề phòng Trầm Nguyên Kỳ. Cũng khó trách, Tiết thiếu gia không có nhiều bản lĩnh, nay một nhà Tiết gia toàn do một mình Trầm Nguyên Kỳ chống đỡ, lâu ngày cũng khó đảm bảo được hắn có nổi lên ý nghĩ tham lam với gia nghiệp to lớn của Tiết gia hay không.
Tính tình của Tiết thiếu gia vốn rộng rãi, đối mắt đầy ý cười, có lẽ đã thật sự xem Trầm Nguyên Kỳ như huynh đệ khác họ mà yêu quý. Còn vài người con vợ kế khác lại bị Tiết phu nhân dạy cho khúm núm, thường ngày đều chỉ trốn trong tiểu viện của mình dùng bữa, lúc này cũng không hề lộ diện.
Tiết phu nhân sinh dược hai người đích nữ, một người năm nay vừa mới mười hai, một người nữa cũng cùng tuổi với Ngu Tương, cả hai đều cúi đầu không thấy rõ biểu tình, nhưng bàn tay gắt gao nắm lại một chỗ, có thể thấy rõ các nàng có vẻ bất an khi trong nhà lại có thêm một người xa lạ.
Sợ là Tiết gia này không thể ở lại lâu, lâu dài quá cũng khó đảm bảo được họ không sinh ra suy nghĩ xấu xa. Ngu Tương âm thầm suy nghĩ.
Lúc Trầm Nguyên Kỳ đang bàn bạc với Tiết lão gia chuyện nhận tổ quy tông của Ngu Tương xong, Tiết phu nhân mới mở miệng mời hai huynh muội ngồi xuống dùng bữa. Cả đại sảnh không người nói chuyện, chỉ có tiếng động của chén đũa va chạm vào nhau. Ngu Tương ăn như nhai sáp, càng thêm nhớ nhung những ngày hạnh phúc khi có ca ca, cũng là một bữa cơm vây quần bên nhau, nàng có thể dùng đầu ngón tay lặng lẽ chọc chọc vào đùi ca ca, nhìn sắc mặt hắn biến đổi; Có thể hơi hơi vểnh miệng mịt mờ hôn hắn; Cho dù có lỡ miệng ăn phải ít hạt tiêu hay ớt cay, thì đầu lưỡi vẫn có thể cảm nhận được vị ngọt ngào thích ý.
Ca ca đi rồi, chẳng khác nào mang đi tất cả những vui vẻ hạnh phúc trong cuộc sống của nàng đi theo. Miệng Ngu Tương còn ăn nhưng khóe mắt lại không nhịn được mà đỏ lên.
Trong lòng Trầm Nguyên Kỳ thở dài, buông chén cơm xuống rồi nói: “Chúng ta đã dùng xong rồi. Tương Nhi mới đến, ta dẫn nàng đi dạo trong phủ, nghĩa phụ nghĩa mẫu, các ngươi cứ chậm rãi dùng bữa.”
“Cứ để Giai Nghi, Giai Âm dẫn Trầm cô nương đi là được, các nàng đều là nữ nhi nên rất dễ nói chuyện. Con ở lại đi, nhận tổ quy tông là chuyện lớn, ta phải thương lượng kĩ với con thêm một phen. Dù sao Lĩnh Nam cũng là vùng núi cao đường xa, con lại vướng chức quan trong người không thể đi xa, chúng ta phải tìm ra một người đáng tin cậy để cầu giúp đỡ.” Tiết lão gia cười nói.
Trầm Nguyên Kỳ nhìn về phía muội muội, thấy nàng xua tay ý bảo “không sao cả”, chỉ đành ở lại.
Tiết gia ở Lĩnh Nam cũng được xem như là một danh gia vọng tộc có uy tín, tuy rằng hiện nay vẫn đang thời điểm “mặt trời sắp lặn”, nhưng căn cơ vẫn còn vững chắc. Làm đích trưởng nữ Tiết gia, trên người Tiết Giai Nghi mang theo vài phần quý khí. Trái lại đích thứ nữ Tiết Giai Âm lại không theo kịp, thấy Ngu Tương nâng mã tiên lên thưởng thức, sắc mặt đã trắng bệch vội tìm lấy cớ trốn mất.
Tiết Giai Nghi cũng không giữ lại, dẫn Ngu Tương ra phía sau hoa viên đi dạo, gặp quãng đường hơi ghồ ghề còn chủ động đi lên đẩy xe lăn.
“Ngu Tương tiểu thư vang danh lừng lẫy như thế, lại không ngờ được có một ngày phải lưu lạc đến tình cảnh này. Thế sự thật là thay đổi luân phiên.” Nàng bỗng nhiên cúi người, nói nhỏ ở bên tai Ngu Tương, cuối cùng nhìn Ngu Tương cười tươi sáng.
“Ta từng đắc tội với ngươi sao?” Ngu Tương nhíu mày hỏi.
“Chưa từng.” Tiết Giai Nghi lắc đầu. Nàng chỉ là đơn giản không thích nhìn Ngu Tương mà thôi, chưa nói tới có đắc tội hay không. Nàng từng thấy Ngu Tương ở xa một lần, ở buổi yến tiệc xuân mà Thái tử phi tổ chức, rõ ràng chỉ là một phế nhân không thể đi đứng, lại có thể cười tươi còn đàng hoàng tùy hứng hơn cả những người khác, cũng không biết ai nói to tên của nàng lên, giọng nói có chút lớn lối, nàng chỉ cần lạnh lùng đưa mắt liếc sang một cái một cái, tất cả mọi người lập tức ngừng thở, hiện trường im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Sau khi trở về vài ngày, nàng nhớ lại cảnh lúc ấy còn cảm thấy tim mình đập nhanh, sau khi tim đập nhanh xong rồi lại cảm thấy khinh miệt, thầm nghĩ có cái gì phải sợ, chẳng qua cũng chỉ là kẻ ỷ thế hiếp người mà thôi. Nếu không có quyền thế địa vị, nàng ta cũng chỉ là một phế nhân.
Lúc ấy cũng chỉ suy tưởng, không ngờ bây giờ đã thành sự thật, tuy rằng không hề có oán hận gì với Ngu Tương, Tiết Giai Nghi lại cảm thấy sảng khoái một trận. Chờ việc này truyền khắp kinh thành rồi, có lẽ những kẻ sảng khoái vui vẻ còn tăng lên rất nhiều.
Làm sao Ngu Tương không biết tâm tính luôn muốn bỏ đá xuống giếng của những người này, cười lạnh nói: “Như vậy, hôm nay ta liền không thể không đắc tội với Tiết tiểu thư rồi.”
Trái tim Tiết Giai Nghi run lên, chợt nghe nàng tiếp tục nói: “Việc ta có thể nhận tổ quy tông vốn là một việc lớn rất đáng vui mừng, nhưng mà miệng Tiết tiểu thư lại dùng tới hai chữ ‘lưu lạc’ này. Có thể thấy được trong lòng của Tiết tiểu thư, đại ca của ta hèn mọn khốn khổ như thế nào, vẫn còn nghĩ rằng cảnh ngộ của huynh ấy còn thê thảm như ngày xưa. Tuy rằng hiện nay đại ca của ta đã là mệnh quan triều đình tứ phẩm, nhưng ở trong lòng Tiết tiểu thư, sợ là vẫn còn đối đãi với hắn như một gia nô……”
“Không, ta cũng không ý này.” Tiết Giai Nghi vội vàng giải thích.
“Vậy vì sao ngươi lại châm chọc ta lưu lạc đến hoàn cảnh này? Hoàn cảnh này là hoàn cảnh gì? Tiết tiểu thư có thể giải thích chút thắc mắc này của ta hay không?” Trong nháy mắt, vẻ mặt của Ngu Tương vô cùng ngây thơ.
Hai má Tiết Giai Nghi đỏ lên, ngập ngừng không biết nói gì.
Ngu Tương lạnh giọng nở nụ cười: “Ta không bao giờ cảm thấy trở về bên cạnh ca ca của mình là hạ thấp bản thân mình, lại càng không bao giờ cảm thấy xấu hổ vì ca ca của mình đã từng là gia nô. Tiết tiểu thư, sau này có nói chuyện với ta thì tốt nhất ngươi nên khách khí một chút, tuy rằng hiện nay ta không còn là Tam tiểu thư của Ngu gia, nhưng vẫn là tư nông hương quân do chính Hoàng thượng sắc phong, nếu thật sự muốn nói về cấp bậc, phụ thân và mẫu thân người thấy ta còn phải hành lễ kìa.”
Hai má đỏ ứng của Tiết Giai Nghi nhanh chóng tái nhợt trong chốc lát, tiến không được mà lui cũng không xong, chợt nghe thấy giọng nói hiền hòa của Trầm Nguyên Kỳ đứng đó không xa truyền đến: “Tương Nhi, cần phải trở về.”
Tiết Giai Nghi không biết hắn đã đứng đó bao lâu, lại nghe hết bao nhiêu, nhất thời càng cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết, vội vàng nâng váy chạy tránh chỗ khác. Đào Hồng cùng Liễu Lục chuyên chú ngắm hoa, cũng chưa từng ra mặt vì chủ tử, bởi vì hai người biết rõ, các khuê tú khác ở trước mặt chủ tử đều là hổ giấy.
Trầm Nguyên Kỳ đẩy muội muội trở về phòng, sau khi ngồi xuống lại rót cho nàng một chén trà nóng, trên mặt vẫn nhìn không ra vui hay giận.
Ngu Tương nhấp một ngụm nhỏ, thản nhiên nói: “Đại ca, tuy rằng Tiết lão gia đối đãi với huynh không tệ, nhưng Tiết phu nhân đã có tâm đề phòng huynh. Lâu ngày cũng khó đảm bảo bà ấy không thổi chút gió bên tai Tiết lão gia và Tiết thiếu gia. Nếu huynh không ham gì nghiệp Tiết gia, tốt nhất chúng ta vẫn nên nhanh chóng chuyển ra ngoài sống, miễn cho ân nhân lại biến thành kẻ thù.”
Trầm Nguyên Kỳ nhíu mày hỏi: “Vậy nếu ta ham gia nghiệp của Tiết gia thì sao?”
“Thì muội chỉ có thể nói đầu huynh bị úng nước thôi, sau đó khuyên huynh vài ba câu rồi xem như vận nhà chúng ta đen đủi. Chỉ vì một chút tiền tài ấy mà tự làm xấu thanh danh của mình, có đáng sao? Đừng ham hạt vừng mà đánh mất dưa hấu.” Ngu Tương giống như đang khuyên nhủ một đứa trẻ lầm đường lạc lối.
Đúng vậy, Hoàng thượng trọng dụng mình thứ nhất là vì mình không hề có căn cơ, thứ hai là vì mình biết ân báo đáp, trọng tình trọng nghĩa, nếu chiếm lấy gia nghiệp Tiết phủ, sợ là con đường làm quan sau này cũng sẽ bị đứt gánh. Vốn là Trầm Nguyên Kỳ chỉ thuận miệng hỏi cho vui, thấy muội muội lại nghĩ đó là thật ngược lại có chút buồn cười.
Hắn lại ý thức được một lần nữa, Ngu Diệu Kỳ thật sự còn thua quá xa so với muội muội. Ngu Diệu Kỳ đã mạnh mẽ từ bé, luôn muốn đụng chân đụng tay muốn chiếm hết tất cả những vật mà nàng ta muốn có, nếu không tuyệt đối không bao giờ từ bỏ ý đồ. Nếu người hắn hỏi là Ngu Diệu Kỳ, sợ là đối phương sẽ mở mắt sáng ngời, sau đó tích cực bày mưu tính kế cho hắn.
Tính tình này cũng là do được cha mẹ quá cố quá yêu sủng mà ra, ngày xưa lại còn luôn nhắc bên tai nàng rằng nàng là quý nhân, sớm muộn gì cũng có một ngày nhận được mọi thứ tốt nhất trên đời, không ngờ điều đó lại khiến bản tính nàng ta trở nên vặn vẹo, cuối cùng xây dựng nàng ta thành một con người tham lam vô độ, bộ dáng luôn vì tư lợi.
Là Trầm gia đã hại chết Ngu Diệu Kỳ. Sau khi rút ra kết luận này, tâm tình của Trầm Nguyên Kỳ cũng rất khó nói, có chút hận thù nói không nên lời lại có chút áy náy nhiều hơn.
Hai huynh muội thương nghị nửa ngày, đều cảm thấy ở lại Tiết gia cũng không phải kế lâu dài, ngay hôm sau liền bắt chuyện với Tiết lão gia, sau đó phái người đi thu thập nhà cửa chuyển ra ngoài.
Tất nhiên là Tiết lão gia tìm mọi cách giữ lại, nhưng bất hạnh là Trầm Nguyên Kỳ đã quyết tâm, bên người lại có gia quyến, chỉ đành để hai người đi, nhưng ông vẫn muốn cố sức giúp chuyện Ngu Tương nhận tổ quy tông.
Chuyện Ngu Tương không phải là huyết mạch của Ngu gia, mà chính là muội muội ruột thịt của Trầm Trạng Nguyên chỉ qua vài ngày sau đã lan truyền rộng rãi ra cả kinh thành cho mọi người đều biết. Ngày xưa Ngu Tương đắc tội với không ít người, nhưng kẻ tới cửa gây hấn cũng không nhiều, rốt cuộc cũng chỉ vì bốn nguyên nhân sau đây: Một, huynh trưởng ruột thịt của nàng cũng là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, không dễ gì đắc tội; hai, Hoàng thượng cũng chưa từng có ý thu hồi phong hào tư nông hương quân của nàng, còn bảo Hoàng hậu ban thưởng lễ vật xuống để trấn an; Ba, ngày nào Cửu công chúa cũng đến cửa chơi đùa, không đến hoàng hôn vẫn không chịu rời đi, có thể thấy được tình cảm với nàng hết sức thân thiết; Bốn, Thái tử phi liên tiếp tặng vài xe lễ vật tỏ rõ sự coi trọng của nàng dành cho Ngu Tương.
Mặc dù Ngu Tương rời khỏi Hầu phủ, cảnh ngộ lại không hề có chút nào nghèo túng hơn xưa, chỉ trừ việc ban đêm tĩnh lặng là lúc nhớ thương Ngu Phẩm Ngôn nhất mà thôi.
Ngu Tư Vũ tới cửa thăm nàng vài lần, nói lão thái thái bị bệnh rất nặng. Ngu Tương lập tức chuẩn bị lễ vật đến thăm nom, lại bị ngăn cản ở ngoài cửa lớn không cho vào, chỉ đành chật vật trở về. Nàng đã có thể đi đứng giống như người bình thường, nhưng ra vào vẫn cứ ngồi trên xe lăn, cũng không biết là lười hay là vì sao.
Như thế qua ba tháng, này ngày, Ngu Tương vừa nằm xuống liền rơi vào một giấc mơ quái đảng: Nàng đứng bên bờ của một con sông lớn sóng cuộn ầm ầm, cách đó không xa vang lên tiếng gươm đao va chạm kịch liệt cùng tiếng chém giết la hét thảm thiết, ngẩng đầu lên là một khoảng trời âm u mù mịt, có vài giọt nước lạnh lẽo rơi vào lỗ mũi, một trận mưa to bỗng nhiên ập tới.
Nàng đội cơn mưa nặng nề bước chân đi về phía trước, đi chưa được mấy bước đã thấy xuất hiện vài con tuấn mã đang đi đến, phía sau có rất nhiều truy binh đang vung gươm đao đuổi theo. Nàng lau quệt nước mưa trên mặt, kiễng mũi chân nhìn vào khuôn mặt của người đang chạy dẫn đầu, bỗng nhiên có một mũi tên vụt đến cắm sau lưng người nọ, hắn lập tức ngã xuống, rơi vào con sông dữ tợn đục ngầu phía dưới.
Vài tướng sĩ đi theo bên cạnh hắn thê lương hét lên ‘Chủ soái’, sau đó cũng lập tức nhảy xuống, ra sức bơi về phía thân ảnh đang chìm nổi trên dòng sông. Trên bờ, đám kỵ binh đã thu hồi gươm đao, kéo căng dây cung, những mũi tên nặng nề dày đặc bay vút qua giữa cơn mưa xối xả, khiến người ta không có cách nào trốn tránh.
Ngu Tương cố nén sự hoảng hốt trong lòng, bổ nhào vào dòng sông muốn nhìn rõ thân ảnh quen thuộc kia, mắt thấy hắn chậm rãi chìm dần xuống, lúc này mới giật mình tỉnh giấc giữa cơn sợ hãi và bất lực vô hạn.
Đưa tay lên sờ thử, vầng trán đã sớm tuôn đầy mồ hôi lạnh, trái tim đau nhói như bị xé rách từng nhát một, Ngu Tương thở hổn hển, hét từng tiếng từng tiếng gọi Đào Hồng cùng Liễu Lục.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Liễu Lục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái mét không còn sức sống của nàng, hoảng hốt hỏi.
“Thu thập đồ đạc ngay, ta muốn đi Tây Cương.” Ngu Tương lưu loát xoay người xuống giường. hết chương 117
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
37 chương
6 chương
64 chương