Lúc này đã là nguyệt thượng trung thiên, cơn gió đầu hạ phảng phất thổi qua cửa sổ, mang theo vài tia lạnh, từng đợt tiếng ếch vang lên liên tiếp càng lòng người hoảng loạn. Ngu Tương lấy hòm thuốc mà Phác thần y đưa ra, lấy tất cả bình thuốc trong đó đặt vào một cái bọc vải nhỏ, cuốn lại vài vòng thành tay nải muốn mang theo. “Tiểu thư, bây giờ đã qua giờ sửu, cửa thành đã sắp đóng rồi, ngài có thể đến chỗ nào được chứ? Có việc gì ngày mai chúng ta nói sau không được sao?” Liễu Lục vội vàng giữ lấy bọc đồ. “Tiểu thư, đang êm đẹp, tại sao người lại phải đi? Không phải người mơ thấy Hầu gia gặp phải nguy hiểm chứ?” Đào Hồng vừa thu thập quần áo vừa hỏi. Ngu Tương bắt tay tự rót cho mình một chén trà, uống một hơi hết chén trà, sau đó mới khôi phục được chút bình tĩnh, cất giọng khàn khàn: “Ta mơ thấy ca ca trúng tên lạc, sau đó rơi vào một con sông sóng cuộn ào ào chìm không thấy bóng dáng, trên bờ sông còn có rất nhiều truy binh đang bắn mưa tên muốn chặn đường sống của huynh ấy.” Người khác nằm mơ có lẽ đều là hư ảo, nhưng những giấc mơ của chủ tử nhà mình lại cứ như lời tiên tri. Đào Hồng cùng Liễu Lục đều hít phải một ngụm khí lạnh, cuối cùng cũng hiểu vì sao nửa đêm tiêu thư lại nằng nặc muốn ra khỏi cửa thành. Chỉ bằng với kinh nghiệm của dĩ vãng, có lẽ việc này vẫn chưa xảy ra, nếu có thể đến đó cảnh báo trước cho Hầu gia thì vẫn có thể giúp ngài ấy đề phòng nhiều hơn. “Nhưng tiểu thư à, người có thể phái người đi truyền tin cho Hầu gia, đâu nhất thiết phải tự thân đến đó. Nơi ấy là Tây Cương gươm đao khói lửa, giặc cỏ man di khắp nơi, không phải là nơi mà người thường có thể đặt chân đến.” Liễu Lục trầm giọng khuyên can. “Muốn truyền tin thì cũng phải có người đi mới được, không bằng để ta tự đi gặp ca ca để khỏi phải chờ đợi lo lắng.” Ngu Tương kiên định xua tay. “Nhưng mà thiếu gia sẽ không đồng ý .” Đào Hồng cẩn thận mở miệng. Ngu Tương trầm mặc, một lát sau đáp: “Nếu huynh ấy không đồng ý, ngày mai ta liền nói chân mình đau, phải đến Trấn Quốc Tự cầu y, sau đó mượn cơ hội lén rời khỏi Trấn Quốc Tự. Tất cả những đại hòa thượng của Trấn Quốc Tự đếu biết võ nghệ, ta cầu xin Khổ Hải đại sư cho ta mượn vài hòa thượng làm hộ vệ trên đường là được rồi.” Trầm Nguyên Kỳ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho nàng đến Tây Cương, nàng chỉ là một nữ nhi gia, mặc dù có thuê hộ vệ theo cũng không thể đảm bảo an toàn trăm phần trăm. Nhưng mà các hòa thượng ở Trấn Quốc Tự không giống thế, nhất định có thể an toàn không cần lo lắng. Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là phải thuyết phục Khổ Hải đại sư. Ngu Tương hạ quyết tâm, sau đó mới chịu nằm lại trên giường, nhưng đêm nay lại không có cách nào ngủ ngon được. Sáng sớm hôm sau, nàng giả bộ chân đau, bảo Trầm Nguyên Kỳ đưa nàng lên núi cầu y. Vì gốc bệnh ở trong xương nên Khổ Tuệ không thể nhìn ra chút manh mối nào, thấy nàng muốn ở lại Trấn Quốc Tự một thời gian liền đồng ý . Vì Trầm Nguyên Kỳ có công vụ trên người nên không thể chậm trễ, lôi kéo dặn dò muội muội kĩ lưỡng một phen mới bịn rịn xuống núi. Chờ hắn đi xa, Ngu Tương lập tức đi gặp Khổ Hải đại sư. Hai người mật đàm bên trong thiện phòng một lát lâu, Khổ Hải thật sự không thể thắng nổi cái miệng khéo léo của Ngu Tương, đành nói nếu nàng rút được một thẻ kí vương lần nữa sẽ tự mình đi Tây Cương cùng nàng. Trong lòng Ngu Tương lo lắng bồn chồn, quỳ lạy cầu nguyện trước ống thẻ gần nửa cái canh giờ mới bắt đầu chuyển động…… Sau đó không ngờ lại rút trúng ký vương. Con mắt Khổ Hải trừng lên còn lớn hơn cả chuông đồng, cầm quẻ ký vương lăn qua lộn lại nhìn kĩ, lại nhặt những quẻ trúc còn lại lên kiểm nghiệm, sợ ống thẻ bị người ta động tay động chân, đổi bảy tám quẻ thường thành quẻ ký vương. Tỷ lệ là một trong hàng tỷ, trên đời này làm gì có ai có thể rút trúng quẻ ý vương tận 3 lần? Ngu Tương quả nhiên là được ông trời ưu ái. Người xuất gia không thể nói dối, Khổ Hải càng không thể, chỉ đành đi thu thập một tay nải đồ đạc, dẫn vài hòa thượng võ nghệ cao cường đưa nàng lên đường. Ngu tương kể lại tình cảnh bị trúng tên đầy nguy nan của huynh trưởng, khuyên can mãi mới có thể khiến Khổ Tuệ giấu diếm giúp mình. Khổ Hải xưa nay là người thích dạo chơi tứ hải, chính vì thế hắn cũng là tăng y dẫn đường tốt nhất ở Trấn Quốc Tự, Ngu Tương và hai nha đầu hoá trang thành những đệ tử tục gia dung mạo bình thường lẫn trong một đám tăng nhân, cũng không quá gây chú ý. Nàng cũng viết một phong thư cho Trầm Nguyên Kỳ, nói rõ từ đầu đến cuối mọi việc, vốn cũng muốn viết một phong thư cho lão thái thái, lại lo tuổi bà đã lớn không thể chịu nổi đả kích, đành phải từ bỏ. Năm ngày sau khi Ngu Tương rời đi, một tiểu sa di mới cầm bức thư đưa đến Trầm phủ. Sau khi xem xong, Trầm Nguyên Kỳ tức giận đến phát run, lúc này mới hiểu được muội muội của mình yêu Ngu Phẩm Ngôn đến mức nào. Nếu không phải yêu hơn cả tính mạng, làm sao nàng có thể chỉ vì một giấc mơ ù ù cạc cạc mà bất chấp cả nguy hiểm tự mình đi đến Tây Cương xa xôi? Xem ra lá gan của nàng còn lớn hơn Ngu Diệu Kỳ gấp trăm lần! “Vớ vẩn, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi!” Dù thế nào Trầm Nguyên Kỳ cũng không chịu tin tưởng câu chuyện mà muội muội kể ra. Làm sao lại có người đoán được tương lai chỉ nhờ một giấc mộng chứ? Nhất định là nhớ hắn đến bệnh rồi làm mấy chuyện điên rồ thì có. Tức giận một hồi, hắn lập tức sai người đuổi theo. Nhưng mà người đã đi năm ngày rồi, lại còn ra roi thúc ngựa, lúc này có muốn đuổi theo cũng đã muộn. ————————- Ngu phủ, từ khi Ngu Tương đi rồi, lão thái thái liền bị một trận bệnh nặng, nhưng vẫn cứng rắn chống bệnh thể thu xếp hôn sự cho Ngu Tư Vũ. Mỗi khi Ngu Tương đến thăm, đều bị bà đuổi đi, lại còn nói ra rất nhiều lời tuyệt tình đoạn nghĩa. Mã ma ma nấu thuốc xong liền hầu hạ chủ tử uống hết, thấy mấy ngày gần đây bà có vẻ càng ngày càng mệt mỏi già úa đi, không khỏi khuyên nhủ: “Lão phu nhân, hay là người thành toàn cho Hầu gia và tiểu thư đi. Dù sao hai người bọn họ cũng không phải là huynh muội ruột thị, lại lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm hết sức thâm hậu……” “Ngươi câm miệng!” Lão thái thái ném vỡ chiếc bát trống không, vừa ho khan vừa gian nan mở miệng: “Chính vì hai đứa bọn chúng lớn lên bên nhau từ nhỏ nên mới càng không thể sống với nhau. Không phải huynh muội ruột thịt thì thế nào, ở trong mắt người ngoài, bọn họ từng là huynh muội ruột, đấy là điều không thể gạt bỏ. Huynh muội ruột thịt sống chung một nhà lại muốn lấy nhau rồi sống bên nhau, kinh thành nhiều người như vậy, mỗi người một ngụm nước miếng nhỏ cũng có thể dìm chết Vĩnh Nhạc Hầu phủ chúng ta.” “Người bên ngoài muốn nói gì thì cứ mặc cho bọn họ nói đi, phủ Vĩnh Nhạc Hầu chúng ta vốn đã không có thanh danh gì đáng nói, chút nước bẩn này đã là gì.” Mã ma ma cũng lo lắng nhưng lại nói lời rất thật, thấy chủ tử hung tợn trừng mình mới vội vàng che miệng cúi đầu. Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng thu dọn mảnh vỡ bát thuốc của Vãn Thu, loảng xoảng….loảng xoảng…. từng tiếng lại từng tiếng càng khiến người ta phiền lòng. Chờ Vãn Thu đi rồi, Mã ma ma trái lo phải nghĩ, vẫn kiên trì nói: “Lão phu nhân, chẳng lẽ người đã quên rồi sao? Khổ Hải đại sư từng nói, Hầu gia có tướng tráng niên sớm thệ (còn trẻ mà sớm chết vì lao lực quá độ), mà tiểu thư Tương Nhi lại chính là Thái Ất quý nhân của ngài ấy, có thể giúp ngài ấy sửa thiên đổi mệnh. Hai người bọn họ ở cùng nhau chính là trời sinh một đôi, giai đại vui mừng. Trước mắt người lại đuổi tiểu thư Tương Nhi ra ngoài, có thể gây trở ngại đến vận số của Hầu gia hay không? Hiện giờ Hầu gia đang ở chiến trường Tây Cương vật lộn với số mệnh đấy……” Nói đến đây, bà có chừng có mực. Vốn lão thái thái còn không chấp nhận, nhưng đến lúc nghe được câu cuối cùng lại bất ngờ run sợ cả người. Mấy năm nay Hầu phủ phát triển không ngừng, tôn tử cũng bình an, bà cũng dần dần liền quên luôn những lời nói của Khổ Hải, lúc này Mã ma ma nhắc lại chẳng khác nào một đạo thiên lôi giáng vào đầu bà, đánh cho thần hồn của bà cũng chia năm xẻ bảy. Nhưng tốt xấu gì bà cũng đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, dần dần cũng ổn định lại tâm tình, cắn răng xua tay: “Sẽ không đâu, nhiều năm như vậy mà Ngôn Nhi đều vô sự, có lẽ tử kiếp kia đã qua rồi. Trên đời này làm gì có đạo lý huynh muội ruột lại kết làm vợ chồng, ta tuyệt đối không đồng ý.” Chỉ cần nghĩ đến việc cháu trai và cháu gái mình từ huynh muội trở thành vợ chồng, bà liền như bị nghẹn ở cổ, cuối cùng lại thấy ghê tởm, chung quy vẫn không thể vượt qua ngưỡng cửa đạo đức luân lý. Về phần mệnh số vừa nói, chỉ là những điều hư vô mờ mịt không ai có thể nắm chắc, có khi Khổ Hải tính sai rồi cũng nên? Mã ma ma thấy bà nhắm mắt bắt đầu niệm kinh, trong lòng biết tâm ý bà đã quyết, chỉ đành lui ra. Ngu Tương gấp gáp đi cả ngày lẫn đêm, chỉ tốn một tháng sau đã đến Tây Cương, còn chưa bước vào địa giới của Ô Lan Sát Bố đã nghe đồn rằng quân Hán đại bại, liên tục mất hai tòa thành, mà chủ soái Ngu Phẩm Ngôn quả quân Hán lại bị Nhị hoàng tử Tra Kiến Ba Lạp của Tây Di bắn một tên tử trận, thi thể rơi xuống sông Ô không thể tìm được tung tích. Bị một đám đại hòa thượng dùng ánh mắt đồng tình tẩy lễ nhìn mình, trong nháy mắt đầu óc của Ngu Tương trống rỗng, buông lỏng tay làm rơi cả chén trà. Đào Hồng cùng Liễu Lục vội vàng cúi người chà lau nước trà nóng giúp nàng, vừa lau mà khóe mắt cũng đỏ lên nhưng vẫn cắn răng cố nhịn xúc động muốn khóc òa lên. “Khóc cái gì? Ca ca còn chưa chết, các ngươi khóc cái gì? Mau thu lại nước mắt cho ta.” Ngu Tương chậm rãi nắm chặt bàn tay, nói như chém đinh chặt sắt. “Khổ Hải, không phải ngươi rất giỏi xem tướng số sao? Xem giúp ca ca ta một chút đi.” “A di đà Phật, Ngu thí chủ phúc thiên mệnh lớn, tất nhiên có thể gặp dữ hóa lành.” “Tốt, nói rất hay, không hổ là Khổ Hải đại sư liệu sự như thần. Nhất định ca ca ta không có chuyện gì, nhanh chóng thu thập đồ đạc xuất phát, chúng ta đến cánh rừng có con sông đó.” Nàng nhấc tay nải đồ lên, tay nải màu lam nhạt lập tức dính vài giọt máu, cũng vì nàng đã bấm lòng bàn tay mình quá chặt. Khổ Tuệ khó hiểu hỏi: “Đến cánh rừng có con sông đó làm gì?” Cánh rừng ấy ở thượng du sông Ô, là một mảnh rừng rậm nguyên thủy trông không thấy cuối, đi vào nơi đó chẳng khác nào đi vào mê cung, còn có mãnh thú ngủ đông luôn rình mò ở một nơi bí mật gần đó luôn chớp thời cơ lao ra, ngay cả những người hàng năm ăn tươi nuốt sống đốt rẫy gieo hạt ở Tây Di cũng không dám đặt chân đến, có thể nói là một mảnh rừng chết. “Đi tìm ta ca.” Ngu Tương cũng không quay đầu lại mà trả lời. Trong lòng đang có một giọng nói chỉ dẫn nàng, bảo nàng phải đi theo phương hướng ấy. “Nếu Ngu thí chủ muốn đến sống Ô, nên đi xuống đoạn bờ ấy mà tìm, vì sao ngươi lại muốn đi lên phía trên ấy? Tuy rằng ven bờ sông có rất nhiều người của bộ lạc Tây Di, nhưng bọn họ sẽ không giết hòa thượng của Trấn Quốc Tự, ngươi chỉ cần cạo trọc đầu rồi mặc áo cà sa vào là lập tức có thể đi lại tự nhiên.” Khổ Tuệ chỉ điểm. Ngu Tương quay đầu nhìn hắn, thành thật trả lời: “Không phải ta luyến tiếc mái tóc đen này, cũng không phải sợ bị người Tây Di đuổi giết, chỉ là ta tin tưởng rằng ca ca ta sẽ trốn vào cánh rừng thượng du sông ấy, lại còn đang sống rất tốt. Loại cảm giác này giống như đang được Phật tổ chỉ đường sáng giữa chốn u tối, ngươi có thể hiểu chứ?” Nhắc tới Phật tổ, vẻ mặt của Khổ Tuệ đầy nghiêm túc, thành tâm cầu nguyện, những đại hòa thượng còn lại cũng không nói gì thêm, Ngu Tương chỉ chỗ nào bọn họ bước đi chỗ ấy, vô cùng tim theo. Này ngày, bọn họ tá túc ở một trấn nhỏ rất gần biên cương, cách đó không xa chính là cánh rừng đen nghìn nghịt lại bao la, giống như một con mãnh thú rất lớn đang lăm le cắn xé rồi nuốt chửng tất cả những ai muốn đặt chân vào. Nhưng mà những người này lạ không bao gồm hòa thượng của Trấn Quốc Tự, nhất là Khổ Hải và Khổ Tuệ. Hai người này đều thích dạo chơi, từng xa độ trùng dương, đi ngang qua sa mạc, vượt qua núi cao, dấu chân trải rộng tất cả các đại lục, năng lực sinh tồn nơi hoang dã mạnh mẽ đến mức không ai bì kịp. Nơi bao la như cánh rừng này có lẽ sẽ rất nguy hiểm đối với những người ngoài, nhưng với bọn họ mà nói thì chỉ cần mười ngày nửa tháng là có thể hiểu thấu. Hai người chuẩn bị tốt kim chỉ nam, lương khô, thuốc trị vết thương, chủy thủ…lại nói cho Ngu Tương rất nhiều kĩ năng sinh tồn nơi hoang dã, sau đó mới trở về phòng nghỉ ngơi. Ngu Tương và Đào Hồng Liễu Lục chen chúc trên một chiếc giường nhỏ, vì quá mức mệt mỏi, vừa nhắm mắt một cái liền ngủ say, sau đó lại rơi vào một giấc mộng kì quái. Lần này nàng đứng giữa một sân viện rất lớn, xung quanh đó có rất nhiều quan binh cầm kiếm đi tới đi lui. Nàng đưa mắt nhìn lại xung quanh, sau đó mới giật mình nhận ra nơi này là phủ Vính nhạc hầu đã lâu chưa trở về…… hết chương 118