Sau tiết đầu tiên của buổi sáng, nữ chính đã đến tìm Tô Nghiêu, có thể thấy được quyết tâm rất lớn. Chỉ là... Tô Nghiêu nghĩ, tại sao tôi phải trốn tiết với cô chứ? Đột nhiên cậu có loại cảm giác như lớp học trong tiều thuyết ngoại trừ để ngủ ra thì chẳng còn gì khác, tác giả thật không tôn sư trong đạo một chút nào hết. Tô Nghiêu bị cô ta hẹn đến một khu rừng cây nhỏ ở phía góc bên sân trường, có chút cảm giác âm trầm, nói với trình độ nào đó, thì bầu không khí tốt hết sức. Sắc mặt của nữ chính cũng không được tốt cho lắm, hơi tiều tụy, một chút cũng không còn khí chất của dương quang thiếu nữ xinh đẹp khi mình mới vừa xuyên qua nữa. Đột nhiên cảm thấy có chút đáng thương. Tình trạng như thế này mà còn có thể gọi là nữ chính nữa sao? Nữ chính cúi đầu, không nhìn Tô Nghiêu, tựa hồ như là đang điều chỉnh tâm tình, thế là bầu không khí trở nên yên lặng như vậy, chỉ nghe được tiếng gió phất qua cành lá trong rừng, phát ra tiếng vang sàn sạt. Tô Nghiêu bắt đầu thất thần -- buổi trưa hôm nay sẽ ăn cái gì đây? Giữa lúc Tô Nghiêu đang nghĩ đến lỗ thịt bò, cậu nghe thấy nữ chính nói chuyện, ngôn từ vô cùng khẩn thiết: "Trả Âu Dương Quân lại cho tôi có được hay không?" "..." Quá nhiều điều buồn nôn nên cậu không biết bắt đầu ói từ chỗ nào. "Nam sinh và nữ sinh cùng nhau mới là điều bình thường, cậu như vậy sẽ hại hắn!" "..." Tại sao không nói là hắn hại tôi? "Nếu các người cùng nhau, thì sẽ đối mặt với rất nhiều áp lực từ xã hội, còn có áp lực từ gia tộc, tôi đã đi tra tư liệu, có rất nhiều người như các cậu, cuối cùng đều không có gì tốt đẹp!" "À, cái này, hắn sẽ giải quyết." "Cậu! Cậu đúng là muốn hại chết hắn sao?!" "..." Nói giống như chỉ có cô mới có thể cứu được hắn ta vậy. "Nếu như không phải mày, Âu Dương Quân sẽ là của tao, tại sao mày lại xuất hiện cơ chứ!" "..." Tôi đây cũng rất muốn biết tại sao mình lại xuyên việt. "Chính là do mày! Nếu mày chết thì tốt rồi!" Nói xong, vai nữ chính cũng rất kích động đẩy Tô Nghiêu một cái, không hổ là nữ chính, quả nhiên có quái lực -- thân thể nhỏ bé của Tô Nghiêu cứ như vậy mà va lên gốc cây. Tựa hồ vẫn không cam tâm, liền chạy tới quạt cho Tô Nghiêu một cái tát. Bốp một tiếng, Tô Nghiêu quạt trả lại. Gương mặt nữ chính đầy khiếp sợ, cũng quên mất che lấy khuôn mặt, ánh mắt đang trợn to kia như muốn nói: Mày dám đánh tao! Ngay cả ba tao cũng chưa từng đánh tao! Tô Nghiêu bị cô nhìn có chút chột dạ, nói: "Xin lỗi, phản ứng theo bản năng..." Mặc kệ là thế nào, cũng không nên đánh nữ sinh chứ... Tô Nghiêu ở trong lòng yên lặng mà dự định... Quên mất chuyện này →_→. Nước mắt của nữ chính theo gò má chảy xuống, chảy còn nhanh hơn cả vòi nước gấp mấy lần. Cô cắn môi, dáng vẻ vô cùng ủy khuất, ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc lớn lên. Tô Nghiêu:... Một bên khóc một bên cô chất vấn: "Tại sao! Tại sao! Rõ ràng trong những quyển tiểu thuyết kia, đều là những cô bé như tôi cũng nam sinh như Âu Dương Quân ở cùng một chỗ, tại sao cậu lại xuất hiện kia chứ! Tại sao cậu lại cướp Âu Dương Quân của tôi!" ... Xin nhờ, là do hắn trước chứ không phải do tôi? Còn có, cô cũng thật là tự luyến. Thế là Tô Nghiêu hỏi: "Cô yêu thích hắn ta ở điểm nào?" "Hắn... hắn đẹp trai, còn có rất ôn nhu..." Hắn có đối xử ôn như với cô sao? = = "Còn có tiền nữa chứ gì." Như là nghe được đáp án gì đó quá bất ngờ, nữ chính ngẩng đầu lên, một mặt bất khả tư nghị nhìn Tô Nghiêu. "Nói trúng rồi? Nếu như không có tiền, chỉ đẹp trai với ôn nhu, cô sẽ chú ý đến hắn ta sao? Nói trắng ra chỉ là một người có nguyện vọng được gã vào hào môn mà thôi, lại còn giả vờ rụt rè ra vẻ gượng ép." "Tôi... Tại sao cậu lại có thể xỉ nhục tình yêu của tôi đối với hắn chứ!" Tô Nghiêu: = = "Được rồi, cô nói cô thích hắn, yêu hắn, vậy cô có hiểu rõ hắn không? Cô có biết hắn thích ăn bánh gato vị gì không, thích uống loại cà phê nào không?" "Anh...anh thích ăn... socola Anh Quốc, thích... thích uống Blue Mountains..." Nữ chính nói chuyện có chút đứt quãng, bộ dạng không chắc chắn lắm bộ, nhưng cô khẳng định đã từng nghe thấy nam chính quân sai người đi mua socola Anh Quốc với hạt cà phê Blue Mountains. Tô Nghiêu nghe xong nở nụ cười, nói: "Anh ta không thích thức ăn ngọt, ghét nhất sôcôla, không thích cà phê, thích nhất là hồng trà." "Tôi..." Nữ chủ còn muốn nói cái gì đó, lại bị Tô Nghiêu đánh gãy. "Còn có, cô có biết hắn thích ăn bít tết chín mấy phần không? Cô có biết hắn dùng sữa tắm hiệu nào không? Cô biết nhãn hiệu quần lót mà hắn đang mặc không? Có biết đồng hồ hắn đeo trên tay là gì không? Cô có biết quần áo hắn mặc size bao nhiều không, giày hắn mang số mấy không?..." Nữ chính không đáp được, gào thét nói: "Được rồi! Những cái này đương nhiên là cậu biết rõ, nếu như tôi vẫn luôn ở bên cạnh hắn, tôi cũng sẽ biết!" "Há, vậy để tôi hỏi cô một câu đơn giản, sinh nhật của hắn là ngày nào?" Tô Nghiêu có thể kết luận cô ta không trả lời được, bởi vì dựa vào ký ức còn sót lại không nhiều đối với bộ truyện này, hình như là có một đoạn nữ chính không biết sinh nhật của nam chính, sau đó phát sinh ra tình tiết hiểu lầm đầy cẩu huyết. "..." Nữ chính quả nhiên trầm mặc không nói gì. "Cái này những nữ sinh hoa si Âu Dương Thuấn mà cô vẫn khinh thường đều biết rõ, tại sao cô lại không biết? Cô nói yêu thích, cũng chỉ là rẻ mạt như vậy mà thôi!" "...Những đứa con gái kia biết sinh nhật thì sao, lẽ nào cũng... rất cao quý sao? Bất quá cũng chỉ là dựa vào cái sinh nhật để đi lấy lòng mà thôi." "Ít nhất các cô ấy cũng có tấm lòng, còn cô thì luôn tự cho mình là đúng." "Tôi sẽ không bỏ qua, tôi sẽ đoạt hắn về!" Nữ chính vẫn cứ không buông tha. "Đoạt ra sao? Lại lan truyền tin đồn như lần trước hả? Hay là tiếp tục sắc dụ? Cô cảm thấy đối với một người đồng tính luyến ái, dùng nữ sắc...có thích hợp sao? Nếu quả thật cô muốn nỗ lực, tôi đề nghị cô nên đi giải phẩu đổi giới tính trước đi." "Hắn sẽ biến thành... Còn không phải là do cậu dụ dỗ hắn sao? Nếu không phải là bởi vì cậu, sao hắn sẽ biến thành như vậy?!" "Cô cũng thật là cố chấp. Vậy nói thật cho cô biết cũng được, từ đầu tới đuôi, đều là hắn dẫn dụ tôi, dùng đồ ăn, dùng ghế salon, còn có...thân thể (nhiệt độ). Coi như là cô nói tôi dẫn dụ hắn cũng được, vậy thì trước tiên hắn cũng phải yêu thích mới có thể bị dụ dỗ. Hắn không thích cô, cô làm sao có thể dụ dỗ được hắn, hắn còn không có phản ứng với cô nữa là...!" Tô Nghiêu cảm thấy cổ có chút khô rát - là do nói nhiều như vậy. Đột nhiên đặc biệt nhớ, muốn nhanh chóng nhìn thấy nam chính quân một chút, sau đó uống một ngụm hồng trà trong tay hắn. Vai nữ chính nói không ra lời, ngọ nguậy môi, vẫn còn muốn tìm ra cái gì đó để phản bác. Lúc này có một âm thanh từ xa truyền tới: "Này! Các người đang làm gì đó?!" Là nam hai. Rất nhanh, nam hai liền chạy tới, gã thấy nữ chính khóc như mưa (...), vươn tay muốn nắm lấy cổ áo Tô Nghiêu, lại bị Tô Nghiêu tránh thoát. Nam hai tối sầm mặt lại, chất vấn: "Tại sao mày lại làm cho cô ấy khóc?! Không phải tao đã cảnh cáo mày không được tiếp cận cô ấy rồi sao?!" Tô Nghiêu liếc mắt nhìn nữ chính một cái, quyết định nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện -- nếu như nói cho gã biết nữ chính là do bị mình đánh nên mới khóc, không biết bữa cơm ngày hôm này ăn có còn ngon hay không, thế là nói: "Cô ấy thất tình." "Cái gì?!" Nam hai thoạt nhìn như khó có thể tin được, mà nữ chính nghe xong, nước mắt chảy càng thêm mãnh liệt. "Cô ấy hẹn tôi ra, tuyên bố rằng cô ấy thích tôi, thế nhưng tôi đã có người mình thích, hơn nữa còn là nam, cho nên cô ấy không thể chấp nhận được đả kích bởi vì mình bị một thằng con trai đánh bại, nên mới khóc." Tô Nghiêu nói giống như đó là sự thật. Mà sau khi nam hai nghe xong, gương mặt đầy khiếp sợ -- gã nghe thấy cái gì kia chứ? Tuyết Nhi yêu thích Tô Nghiêu?! Mà nữ chính nghe Tô Nghiêu nói xong, cũng một mặt khiếp sợ nhìn Tô Nghiêu. Tô Nghiêu vỗ vỗ vai nam hai, ghé bên tai gã nhỏ giọng nói: "Hảo hảo mà an ủi cô ấy, vào lúc thấy tình vừa vặn có thể thấy trống mà nhảy vào." Sau đó, tại trước khi hai người kịp phản ứng lại, rời đi thẳng. Khí trời thật tốt, chỉ là gió hơi lớn một tẹo. Tô Nghiêu bình luận. Lúc này, tâm tình của Tô Nghiêu rất tốt, đặc biệt là đã đem nữ chính thoạt nhìn đã bị hắc hóa thành nữ phụ ác độc giao cho nam hai. Kỳ thực vừa này, những vấn đề mà Tô Nghiêu hỏi nữ chính, cậu cũng không biết đáp án, tỷ như, nam chính mặc quần lót của nhãn hiệu nào. Không bằng lúc trở về hỏi một chút, xem phản ứng của hắn thử? Tô Nghiêu có chút nhàm chán nghĩ thầm. Tô Nghiêu không biết trải qua chuyện này nữ chính còn chạy đi tìm hắn không, còn có thể lại làm một số chuyện "câu dẫn" nam chính quân nữa hay không, bất quá, nếu như người nam chính quân vẫn luôn thích là mình, vậy thì cái gì cũng không sợ. Nghĩ tới đây, Tô Nghiêu bước nhanh hơn -- trở lại xác nhận một chút mới được. Đẩy cửa phòng làm việc của hội học sinh ra, Tô Nghiêu phát hiện quả nhiên nam chính đã ở bên trong. Hơi có chút không thể nói nỗi -- bộ bán văn bằng là có thể rãnh rỗi như thế sao? Đến cuối cùng thì anh là hội trưởng hội học sinh hay là ban giám độc của trường học vậy! Nam chính quân thấy Tô Nghiêu đến, nhìn thời gian, hỏi: "Ngày hôm nay sao lại đến sớm như thế? Trốn tiết?" "À, chuyện này sau này sẽ nói cho anh biết. Đúng rồi, Âu Dương?" "Hả?" "Anh có từng thích...Lam Tuyết Nhi hay không?" "Không có." "Lần trước lúc bị cô ta bỏ thuốc, có động tâm hay không?" "Không có." "Vậy sao này anh sẽ thích cô ta sao?" "Không." "Ồ." Tô Nghiêu thoáng yên tâm, trong lòng thậm chí có một chút đắc ý, có một chút cười trên sự đau khổ của người khác. "Tại sao em lại nhắc đến cô ta?" "Uầy... Cô ta nói với tôi là cô ta thích anh, tôi sợ anh...?" Nam chính quân tựa hồ nở nụ cười, nói: "Tôi chỉ đối xử với một mình em như vậy, sẽ không thay đổi." ... Thật giống như đã biến thành người xấu rồi. "= = Không phải anh cũng cuồng shotacon đó chứ?" Tô Nghiêu đột nhiên não bổ, sau đó có chút không xác định hỏi thử, vốn là có hơi nghi hoặc tại sao nam chính quân lại coi trọng mình -- bản thân ngoại trừ bề ngoài ra, tựa hồ không có gì đặc biệt đáng để chú ý, hơn nữa còn là một tên mễ trùng. Nam chính quân không hề trả lời, bất quá lại nhìn Tô Nghiêu khẽ cười một cái. ... Nè, nụ cười kia là có ý gì?! "Sẽ không phải là như vậy đó chứ?..." Có khí phách...cảm giác như đã gặp gỡ một tên biến thái, mặc dù bản thân cũng là một tên cuồng shota không có tư cách gì để nói nam chính quân. Nam chính quân kéo Tô Nghiêu qua, để cho cậu ngồi lên đùi của mình, ôm lấy cậu, nói: "Tôi rất thích trẻ con, đặc biệt là bé trai, bất quá lại yêu thích như kiểu..." Nam chủ quân suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: "Như kiểu người thích cún nên lại càng thích cún, yêu thích mèo đối với mèo lại càng thích đó. Không liên quan đến dục vọng, nói như vậy em có hiểu không?" (Không!!!) Tô Nghiêu gật gật đầu, kỳ thực bản thân cũng gần như vậy. Bằng không đã sớm làm chuyện kỳ quái với thân thể này rồi... A, vừa nghĩ như thế cảm giác có chút không được tốt cho lắm = =. "Cho nên anh xem tôi như là thú cưng?" Tô Nghiêu đột nhiên có chút hắc hóa. "Không. Có lẽ lúc ban đầu khi tôi chú ý đến em, quan tâm em là xuất phát từ tâm lý kia, nhưng về sau, liền biến chất. Cho nên mới nói, em là đặc biệt." ... Thật giống, như nghe thấy lời tỏ tình. Trên mặt Tô Nghiêu đột nhiên có chút nóng. "Tôi sẽ chờ em, mãi cho đến khi em chấp nhận." ... Bị cảm động rồi, làm sao đây? Tô Nghiêu đột nhiên cảm thấy mình vẫn có một chút thuộc tính ngạo kiều, bằng không tại sao lại không thể nói ra được cậu "em cũng thích anh"? Rõ ràng chỉ cần nghĩ đến câu đó, đã hồi hộp một cách lợi hại. Hai người cứ giữ yên tư thế ngồi đầy xấu hổ như vậy, không nói gì thêm, bầu không khí trở nên vô cùng ám muội. Nếu như mặt đối mặt, e rằng cũng đã sớm hôn môi. Sau đó, anh chàng "bảo mẫu" đúng giờ đưa cơm đến đánh gãy giây phút ấm áp này -- thời điểm nói chuyện yêu thương thời gian trôi qua đặc nhiệt nhanh, đã đến giờ cơm rồi. Tô Nghiêu đột nhiên rất muốn để cho anh chàng "bảo mẫu" đưa cơm đến muộn một chút. Gã đặt hộp cơm xuống rồi nhanh chóng ra ngoài, trả lại khoảng khắc vẫn còn tràn ngập màu hồng phấn này lại cho hai người. Mặc dù dùng từ "hồng phấn" này lên người nam chính quân có chút không phù hợp. Tô Nghiêu đột nhiên có chút không muốn ăn ở chỗ này, cậu nhìn trời xanh mấy trắng ngoài cửa sổ, đề nghị: "Âu Dương, chúng ta đi lên sân thượng ăn đi." Âu Dương Thuấn nói: "Được." Gió vẫn có chút lớn, hai người quan sát chiều gió, tìm nơi khuất gió, ngồi xuống. Hôm nay rất sáng sủa, mặt trời rất ấm áp, tâm tình rất tốt. "Đây là lần đầu tiên anh ăn cơm ở chỗ này đúng không?" Lúc tâm tình tốt, Tô Nghiêu sẽ nói nhiều hơn. "Ừm." "Sau này chúng ta có thể thường xuyên lên đây." "Được." "Âu Dương, quần lót anh mặc là của nhãn hiệu nào thế?" "... Chế định." "... Quả nhiên là người có tiền." Không hổ là nam chính quân được đặt ra rất nghịch thiên. ... "Âu Dương, tôi nghĩ tôi đã quên nói với anh một chuyện --" Tô Nghiêu đến gần, hôn lên môi Âu Dương Thuấn giống như chuồn chuồn nước lướt qua (vô cùng hời hợt): "Có thể gặp được anh ở thế giới này, thật sự là quá tốt." -- Tôi cũng vậy, Tô Nghiêu. Xa xa, lá cây trong rừng vang lên sào sạt -- Hôm nay, gió có chút hưng phấn đây. Chính Văn Hoàn.