Mộng
Chương 23
Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Huynh đệ Đinh gia đi tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, nghi hoặc hỏi: “Đường… Không, Bạch Ngọc Đường, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Hai huynh đệ bọn họ vốn muốn cùng những người khác đến Tương Dương vương phủ thu hút sự chú ý của thủ vệ, sau đó để cho nhóm người Triển Chiêu tiến vào phủ từ phía sau, kỳ vọng tìm được minh thư. Nhưng họ vừa mới rời khỏi công quán không bao lâu thì bị Lô đại tẩu ngăn lại, sau đó, một đám người bị Hãm Không đảo Lô đại phu nhân mời trở về công quán. Bạch Ngọc Đường vốn dĩ phải mang gương mặt của Đường Nhật Minh liền cứ như vậy tháo lớp mặt giả của mình ra trước mặt mọi người, rồi nói là muốn bắt gian tế ẩn náu trong công quán. Xong cứ thế đem người đến đây.
Huynh đệ Đinh gia nghe được lời của tiểu muội mình, mặc dù không muốn tin tưởng người đó chính là tiểu muội nhà mình. Nhưng sự thật phơi bày trước mắt, không thể không tin. Hơn nữa Đinh gia cũng là danh môn giang hồ, tiểu muội mình làm vậy không thể nghi ngờ chính là hủy hoại danh tiếng của Đinh gia chỉ trong chốc lát. Cũng bởi vậy, mặt mũi huynh đệ Đinh gia thật sự trông rất khó coi, lúc mở miệng hỏi Bạch Ngọc Đường, nghi ngờ lại càng thêm nặng.
“Chuyện này trở về rồi hãy nói!” Bạch Ngọc Đường cẩn thận ôm Triển Chiêu, cũng không thèm để ý đến giọng điệu nói chuyện với huynh đệ Đinh gia. Lúc trước hai người này dám có ý đồ với mèo của mình, Bạch Ngọc Đường hắn bất quá chỉ để Đinh gia bồi thường một chút danh tiếng mà thôi, vốn dĩ hắn còn đang cảm thấy không đủ đây! Nếu lại đắc tội với ta, vậy thì đợi tới khi chuyện này kết thúc rồi gom lại tính một thể cũng được. Bạch Ngọc Đường vừa nghĩ vừa ôm Triển Chiêu quay về.
Mọi người tuy bởi sự tình chuyển biến quá nhanh, đến bây giờ vẫn còn có chút sững sờ, nhưng vẫn theo bản năng đi theo Bạch Ngọc Đường trở về. Vì vậy, đợi đến khi một đám người trở lại công quán, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu, phía sau là ba người Lô Phương, phía sau nữa, là một đám “chính nghĩa chi sĩ” còn đang ngây ngốc. Lô đại tẩu cùng Công Tôn Sách ra đón, thấy một cảnh tượng như vậy thì không khỏi bật cười. Thấy Bạch Ngọc Đường líếc mắt cảnh cáo, lại vội vàng thu hồi nụ cười. Chỉ là vẻ mặt biến hoá quá nhanh làm cho da mặt có chút co giật.
Bạch Ngọc Đường đi vào công quán, cũng không vào đại sảnh mà ôm Triển Chiêu đi thẳng về viện tử mình đang ở. Lô Phương thấy vậy, cũng không nói nhiều liền trực tiếp tiến vào đại sảnh. Chờ sau khi mọi người yên vị, Bạch Ngọc Đường cũng an trí tốt cho Triển Chiêu rồi quay lại, thấy mọi người có vẻ như đang đợi hắn, cũng không thèm để ý, đi thẳng tới vị trí Lô Phương chừa lại cho mình mà ngồi xuống.
“Bạch Ngọc Đường, chuyện này rốt cuộc là như nào?” Đinh Triệu Huệ thấy Bạch Ngọc Đường vừa ngồi xuống thì vội lớn tiếng hỏi. Ngay cả Đinh Triệu Lan luôn bình tĩnh tao nhã cũng lộ ra vẻ nôn nóng.
“Cái người mà các ngươi vẫn gọi là Đinh gia Tam tiểu thư, kỳ thực vốn không phải là con ruột của lão phu nhân đúng không?” Bạch Ngọc Đường nhấp một hớp trà, nhàn nhạt mở miệng hỏi ngược lại.
“Quả thật là thế,” Đinh Triệu Lan trả lời, “Nguyệt Hoa là nữ nhi của thúc thúc bọn ta, năm xưa gia phụ và thúc thúc từ khi còn nhỏ đã bị ly tán, mỗi người một ngả! Mãi tới tận tám năm trước, gia mẫu nhận được tin cả nhà thúc thúc đều bị diệt vong, chỉ còn một ấu nữ. Cho nên mới nhận cô bé kia – cũng chính là Nguyệt Hoa về nhà, nuôi dưỡng coi như con gái. Vì gia phụ qua đời từ nhỏ, thế lực Đinh gia suy giảm. Nhà thúc thúc lại bị diệt môn, gia mẫu e sợ là do kẻ thù gây nên, mới giấu kín việc này. Người biết nó rất ít, không biết Bạch Ngũ đệ làm sao lại biết được?”
“Vốn dĩ là ta không biết,” Bạch Ngọc Đường trả lời, thần sắc có chút mỉa mai, “Chẳng qua là do Ngũ gia thiếu chút nữa chết trong Trùng Tiêu lâu, mà ở đó lại nghe được giọng nói của Đinh Nguyệt Hoa. Cuối cùng, Ngũ gia may mắn không chết, dĩ nhiên là sẽ đi tìm hiểu về chủ nhân của giọng nói kia. Chỉ là không ngờ tới, lại tra ra một chút chuyện cũ năm xưa!
“Con chuột trắng kia! Ngươi…” Đinh Triệu Huệ nhận thấy rõ ràng vẻ châm biếm của Bạch Ngọc Đường, không khỏi giận dữ.
“Huệ đệ!” Đinh Triệu Lan vội vàng đè đệ đệ tính tình nóng nảy của mình lại, nhưng thần sắc trên mặt cũng lạnh lùng thêm mấy phần, “Bạch thiếu hiệp, kính xin nói rõ chân tướng! Không biết chuyện đã qua này, có gì không ổn?!”
“Đó cũng chính là cực cực không ổn!” Tưởng Bình ở một bên thấy Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ chán ghét, liền tiếp lời, “Tương Dương vương muốn lên ngôi, tất nhiên là sẽ lão mưu thâm toán. Lão hồ ly kia vì muốn có được thế lực giang hồ, liền huấn luyện con gái lớn của mình từ nhỏ, để sau này có thể đủ sức trà trộn vào giang hồ. Đối với bên ngoài, lão nói rằng con gái lớn thân thể không tốt, cần tịnh dưỡng trên giường, không thích hợp gặp khách, ai còn dám cứng rắn mà tới chứ? Cũng vì vậy, Nguyệt Hoa quận chúa Triệu Tuệ rất ít khi ra khỏi cửa phòng, rất ít khi gặp người. Ngoại nhân ngay cả mặt mũi nàng như thế nào cũng không ai biết được.” Tưởng Bình nói một hơi thấy có chút mệt bèn uống hớp trà, rồi lại tiếp tục nói, “Sau đó, tám năm trước, cả nhà thúc thúc các ngươi bị diệt môn, chỉ còn một bé gái mười tuổi. Thật ra bé gái mười tuổi đó chính là đại nữ nhi của Tương Dương vương muốn cài vào giang hồ, mà một nhà thúc thúc các ngươi, cũng là do Tương Dương kia cho người giết chết, tin tức cũng là do Tương Dương vương tung ra, hòng khiến cho Đinh gia các ngươi mắc câu. Nếu không, ngươi cho rằng một bé gái chỉ mới mười tuổi đầu lại có thể trốn thoát khỏi đám sát thủ kia sao? Cũng chỉ vì Mạt Hoa thôn kể từ khi Đinh lão gia qua đời cũng không khởi sắc gì cho lắm, Đinh lão phu nhân lại là người thiện lương, cộng thêm lại là nhi nữ của huynh đệ, dĩ nhiên sẽ không tra xét tinh tường!” Tưởng Bình kể sơ lược qua mọi chuyện, mặc dù không quá kỹ càng nhưng những điểm mấu chốt đều nói rõ cả.
“Chuyện sau đó, mọi người hẳn cũng đều biết!” Bạch Ngọc Đường nói tiếp, “Chuyện Trùng Tiêu lâu, cũng là do cô ta bày kế mà thành. Đinh Triệu Lan các ngươi cũng thật là hồ đồ, thâm chí muội muội mình đi ra ngoài mấy ngày trời mà cũng không biết!” Lời Bạch Ngọc Đường, dĩ nhiên là chỉ chuyện mình bị nàng bày mưu lúc trước ở Tương Dương.
Bạch Ngọc Đường còn muốn giễu cợt thêm mấy câu, chợt thấy Công Tôn Sách vẫn một mực ở lại viện trông nom Triển Chiêu lo lắng chạy tới.
“Công Tôn tiên sinh, sao vậy?” Bạch Ngọc Đường vội vàng tiến lên đón, cũng không kịp nhớ tới giễu cợt cái gì nữa, túm lấy ông mà hỏi.
“Bạch thiếu hiệp, mau tới đây!” Công Tôn Sách kéo ngay lấy Bạch Ngọc Đường, vừa đi vừa nói, “Triển hộ vệ tỉnh lại không tìm thấy cậu, nôn nóng đến độ hộc máu, còn muốn đi Tương Dương phủ báo thù cho cậu, bây giờ Lô phu nhân đang dùng ngân châm kìm chế huyệt vị của y, nhưng cũng e là không khống chế được bao lâu!”
Bạch Ngọc Đường nghe vậy, hất Công Tôn Sách ra, thi triển khinh công bay thẳng tới viện tử. Vừa mới vào phòng đã thấy Triển Chiêu một tay ôm ngực, một tay cầm Cự Khuyết, cặp mắt đỏ rực nhìn chằm chằm ra bên ngoài. Bạch Ngọc Đường vội vàng tiến lên đỡ lấy Triển Chiêu đang lảo đảo, mà Lô đại tẩu sau lưng y thấy vậy, thở dài một cái, sau đó lui ra ngoài.
“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường nhẹ giọng gọi Triển Chiêu vừa thấy mình đã có chút ngốc lăng, vừa sửa sang lại mái tóc có chút rối loạn của y, sau đó dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi túa ra trên trán Triển Chiêu.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu phục hồi lại tinh thần vội ôm chầm lấy Bạch Ngọc Đường, chôn mặt vào hõm vai hắn, “Ngươi không sao, thật tốt quá!”
Bạch Ngọc Đường cảm giác bên vai mình có chút ướt, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng Triển Chiêu, an ủi tâm tình đang mất khống chế của y. Một hồi sau, cảm giác được tâm tình Triển Chiêu đã vững vàng, hắn mới mở miệng hỏi: “Miêu Nhi, ta không sao, ngươi đừng lo lắng!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trển Chiêu tựa vào đầu vai Bạch Ngọc Đường, rầu rĩ hỏi, “Ngọc Đường, có phải ngươi gạt ta chuyện gì hay không?”
“Miêu Nhi, thật xin lỗi!” Bạch Ngọc Đường nói, “Ta cũng không cố ý gạt ngươi, chỉ là, nếu ngươi biết thì sẽ lại lo lắng quá mức.”
“Ngươi, rốt cuộc, đã gạt ta cái gì?” Triển Chiêu vẫn cố chấp truy hỏi.
“Sau khi ta bị thương, mỗi lần chạy ra ngoài đều phát hiện có người theo dõi, ngay cả khi ở trong công quán, Đinh Nguyệt Hoa kia lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của ta. Cộng thêm Nhị ca tra ra được, Đinh Nguyệt Hoa kia thật sự là Tương Dương phủ Nguyệt Hoa quận chúa, vì vậy lúc nào cũng để mắt đến cô ta. Sau đó lại có tin tức về minh thư, ta liền sinh lòng nghi ngờ, Nhị ca cũng ngửi được mùi hoả dược ở bên trái viện tử, cho nên chúng ta mới tương kế tựu kế. Vốn không muốn gạt ngươi, nhưng chuyện này thật sự có nguy hiểm nhất định. Mặc dù Nhị ca đã chuyển thuốc nổ tới chỗ đất trống phía sau nhà nhưng không biết uy lực lớn bao nhiêu, dù đã dời đi, nhưng ta không thể rời phòng, để tránh bị người theo dõi ở phía xa phát hiện. Hơn nữa Đinh Nguyệt Hoa liên tiếp mấy ngày không thấy bóng dáng đâu, đến hôm nay mới xuất hiện, vô luận như thế nào, cô ta đều phải dụ ngươi dẫn ra ngoài. Nếu như ngươi biết, tất nhiên sẽ không cho ta mạo hiểm…”
“Cho nên, ngươi liền gạt ta, mạo hiểm hành sự!” Triển Chiêu đột nhiên nắm lấy y phục Bạch Ngọc Đường tức giận hỏi ngược lại. Chỉ là đôi tay khẽ run rẩy kia đã tiết lộ ra lo lắng cùng sợ hãi tột độ nơi đáy lòng.
“Xin lỗi, Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường ôm lấy Triển Chiêu, rối rít xin lỗi, “Nhưng nếu không làm vậy, chỉ sợ Nguyệt Hoa quận chúa kia sẽ vẫn trà trộn trong chúng ta. Ta không thể để một mối uy hiếp như vậy bên người dược! Khoảng thời gian gần đây tâm tình ngươi luôn bất ổn, nếu không giải quyết tận gốc vấn đề, ngày tháng ở Tương Dương ngươi vẫn sẽ như thế cho đến lúc chuyện này kết thúc. Ta thật sự không muốn thấy ngươi tiếp tục như vậy…”
“Ngọc Đường, tại sao ngươi vẫn cứ như vậy!” Triển Chiêu chôn mình vào lồng ngực Bạch Ngọc Đường, “Không cần tiếp tục chiếu cố ta nữa, có được không? Ta đã nói ta phải bảo vệ ngươi, thì nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!”
“Miêu Nhi,” Bạch Ngọc Đường ôm chặt người trong ngực mình, “Ta cũng muốn bảo vệ ngươi! Vậy nên, không cần để ý quá nhiều. Chúng ta còn phải cùng nhau trở về nhà, không phải sao?”
Triển Chiêu gật đầu một cái, tựa vào ngực Bạch Ngọc Đường, cũng không tiếp tục phản bác nữa. Nếu Bạch Ngọc Đường muốn bảo vệ mình, vậy thì mình sẽ để cho hắn che chở, tính mệnh của Bạch Ngọc Đường, sau này mình cũng nhất định sẽ bảo vệ thật tốt. Kẻ nào muốn động đến Bạch Ngọc Đường thì sẽ chính là vong hồn tiếp theo phải bỏ mạng dưới lưỡi kiếm Cự Khuyết!
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
85 chương
266 chương
59 chương
10 chương
95 chương
11 chương