Mộng
Chương 13
Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Đêm khuya, công quán khâm sai lặng ngắt như tờ. Dường như mọi người đều đã đi nghỉ ngơi. Cũng phải, căn bản đều là người đã bận rộn cả một ngày trời, ai cũng chỉ muốn có thể ngủ một giấc thật ngon lành. Triển Chiêu đang ngủ say đột nhiên cảm thấy hơi lành lạnh, liền theo thói quen tìm kiếm cái ôm vẫn luôn làm mình ấm áp.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu đột nhiên hoảng sợ bật dậy, khẽ kêu lên một tiếng. Sau đó liền đưa mắt khắp nơi tìm kiếm bóng người quen thuộc kia. Thế nhưng đập vào mắt lại chỉ là một gian phòng trống rỗng. Như thể tất cả những gì trước đây đều chưa từng xảy ra vậy.
Triển Chiêu vội vàng trèo xuống giường, run rẩy khoác áo ngoài. Đúng lúc chân tay đang luống cuống thì cửa phòng “két” một tiếng, sau đó có một người hết sức cẩn thận đẩy cửa đi vào. Triển Chiêu sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn đầy mong chờ, thì thấy Bạch Ngọc Đường vẫn mặc hắc y mang gương mặt của “Đường Nhật Minh” xách theo hộp thức ăn đi vào, còn thuận tay đóng cửa lại.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu không kịp mặc chỉnh tề, cứ vậy mà chạy đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, ôm chặt lấy hắn. Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu nhào tới làm lui về phia sau hai bước mới đứng vững, một tay ôm lấy y.
“Miêu Nhi, sao vậy?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy thân thể người trong lòng có chút run rẩy, tựa như đang tận lực kiền chế điều gì. Hắn biết Triển Chiêu rất bất an, nhưng lại không ngờ rằng hắn chỉ mới rời đi một lát, Triển Chiêu đã tỉnh giấc.
Hồi lâu sau Triển Chiêu mới ép được nước mắt chảy ngược về, ngẩng đầu lên chầm chậm mở miệng: “Ngươi, sẽ không biến mất, có đúng không? Hiện tại ta đang ở Tương Dương chứ không phải ở rừng đào tiểu trúc, có đúng không? Ngươi còn sống, có đúng không?” Triển Chiêu thực sự sợ hãi, sợ rằng hết thảy chẳng qua chỉ là một giấc mộng của mình, tỉnh mộng, mình vẫn còn ở rừng trúc trên Hãm Không Đảo, chờ mùa hoa trôi qua, chờ Ngọc Đường trở về.
Bạch Ngọc Đường nghe thấy câu hỏi của Triển Chiêu, lòng liền đau nhói. Hắn cúi đầu trao cho Triển Chiêu một nụ hôn dịu dàng, xoa dịu nỗi bất an của y. Sau đó, hắn thấy Triển Chiêu đã hơi bình tĩnh lại, bắt đầu nói: “Miêu Nhi, ta sẽ không biến mất, ta sẽ mãi mãi ở bên ngươi! Bây giờ ngươi đang ở Tương Dương, mà Bạch Ngọc Đường ta, cũng còn sống! Chỉ là người ngoài đều cho rằng ta đã chết mà thôi!”
Thấy vẻ mặt kiên định của Bạch Ngọc Đường, rốt cuộc Triển Chiêu cũng hoàn toàn an tâm. Đối với y mà nói, chỉ cần Bạch Ngọc Đường còn sống, y có thể không cần gì cả, trên thế gian này, không còn tồn tại bất cứ điều gì quan trọng hơn Bạch Ngọc Đường. Dẫu cho giang sơn này có đổi chủ, y cũng sẽ không chút do dự lựa chọn Bạch Ngọc Đường. Cho nên, Triển Chiêu sau khi đã an tâm lại, từ tốn buông Bạch Ngọc Đường ra, sau đó nghiêm túc nói: “Ngọc Đường, ngươi không được biến mất! Bất luận kẻ nào dám làm hại đến ngươi, ta sẽ giết kẻ đó! Thần chặn giết thần, Phật cản giết phật!” Trong lúc nói, sát khí trong mắt phát ra càng lúc càng đậm, đợi đến lúc y nói xong thì cặp mắt đã bị sát khí bức đỏ rực.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đằng đằng sát khí, có chút cảm động, cũng có chút kinh ngạc. Hắn chưa từng nghĩ tới, một Miêu Nhi tỏa sát khí bốn phía như thế này lại tồn tại vì mình. Có lẽ, những người khác nếu nhìn thấy Triển Chiêu như vậy sẽ không tin, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi. Nhưng Bạch Ngọc Đường không hề sợ. Hắn chỉ kiên định ôm lấy Triển Chiêu, từ từ hôn y thật dịu dàng, trong nháy mắt, sát khí trong không gian đã không cánh mà bay, chỉ còn dư lại ấm áp tràn đầy.
Hồi lâu, Bạch Ngọc Đường đẩy Triển Chiêu ra. Hắn rất muốn cứ tiếp tục như vậy, nhưng mèo này ngay cả bữa tối cũng chưa ăn đã ngủ thẳng tới tận bây giờ, hắn thật sự rất lo lắng. Bạch Ngọc Đường nhặt lên hộp thức ăn không biết bị hắn vứt xuống chân từ lúc nào, kéo Triển Chiêu đến bên bàn rồi ấn y ngồi xuống. “Miêu Nhi, ngươi còn chưa ăn tối. Ta vừa xuống bếp làm một ít thức ăn, ngươi ăn một chút đi!” vừa nói vừa hào hứng mở hộp, lấy từ bên trong ra mấy cái đĩa, cuối cùng còn bưng ra một bát bánh trôi thơm mùi rượu.
“Ngọc Đường, những thứ này là ngươi làm?” Triển Chiêu kinh ngạc nhìn hắn. Thật không thể nào tưởng tượng được, Bạch Ngọc Đường phong lưu thiên hạ lại có ngày xuống bếp.
“Đúng vậy!” Bạch Ngọc Đường vui vẻ trả lời, “Lúc trước ta dưỡng thương hơn nửa tháng. Sau đó thương tích tốt hơn rồi nhưng mỗi ngày đều rất nhàm chán! Cho nên ta mới bảo đại tẩu dạy ta làm mấy món này. Nèo, ngươi nếm thử đi! Bánh trôi này không ngọt đâu.” Bạch Ngọc Đường đưa bát và thìa cho Triển Chiêu.
“Cảm ơn ngươi!” Triển Chiêu cảm động nói khẽ. Triển Chiêu biết, nếu như không phải vì chính mình, Bạch Ngọc Đường cũng sẽ không xuống bếp. Nhận lấy bát cùng thìa Bạch Ngọc Đường đưa cho, cắn một miếng. Hương rượu nhàn nhạt kia tan ra trong miệng, bánh trôi ngọt mà không ngán. Nhìn Bạch Ngọc Đường đầy vẻ mong đợi, nở một nụ cười ấm áp: “Thật sự rất ngon!”
Ánh mắt Bạch Ngọc Đường hiện lên niềm vui sướng, hiển nhiên rất hài lòng với tay nghề của mình. “Vậy ngươi nếm thử tiếp mấy món này xem, ta biết ngươi thích ăn thanh đạm, nên cũng làm nhạt hơn một chút.”
Triển Chiêu từ từ ăn hết những món còn lại trong sự thúc giục của Bạch Ngọc Đường. Sau đó ợ một cái rất thoả mãn, hệt như một con mèo nhỏ được ăn no: “Ngọc Đường, ăn rất ngon!” Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt đã hoàn toàn bình tâm lại của Triển Chiêu, cười hài lòng. Suốt khoảng thời gian qua, nhìn Triển Chiêu luôn luôn tiều tụy, hắn thật sự rất đau lòng.
“Còn cách trời sáng rất lâu, Miêu Nhi ngươi ngủ tiếp đi!” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu tới mép giường, ấn y ngồi xuống, “Ta trở về phòng trước để tránh sáng mai làm người khác nghi ngờ. Cũng may hôm nay Nhị ca đi dò la tin tức, đêm không về.”
“Vậy ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi!” Triển Chiêu có chút đau lòng cho Bạch Ngọc Đường.
“Ta biết rồi!” Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “Ta đi cất mấy thứ này rồi sẽ trở về phòng nghỉ ngơi!” Bạch Ngọc Đường nhanh tay nhanh chân thu dọn xong, lại dặn dò mấy câu mới mở cửa phòng, xem xét xong, lại đảo mắt nhìn Triển Chiêu, thấy y nghe lời chuẩn bị nghỉ ngơi mới đi ra khỏi cửa. Triển Chiêu bất đắc dĩ cười cười, Ngọc Đường thật hồ đồ, nếu mình không đóng cửa tử tế, đợi khi ngủ thiếp đi, cửa lại mở ra thì biết làm sao? Xuống giường, đóng kín cửa, sau đó trở vào trong chăn, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bạch Ngọc Đường đã về, Triển Chiêu cảm giác được một loại yên tâm trước đây chưa từng có.
Rất nhanh, Triển Chiêu lại ngủ thiếp đi. Trên gương mặt là một nụ cười rất đỗi bình yên.
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
85 chương
266 chương
59 chương
10 chương
95 chương
11 chương