Mộng Tu Tiên

Chương 25 : Tu ma giả

Tiếng cười này cất lên lanh lảnh cao vút,mang theo một phần âm lệ khiến người nghe không khỏi lạnh gáy.Vũ Nham cùng Như Như vội bước ra sân,ngửa mặt nhìn lên.Chỉ thấy phía trên cao có một cặp nam nữ đang đứng trên một cây phi hành màu ngọc bích,nam nhân nọ mặc một bộ y phục màu đen,y mang mạng che mặt nên không rõ mục diện.Chỉ thấy đôi mắt tỏa ra một luồng hàn khí kinh dị,nữ nhân thì mặc một bộ quần áo màu đỏ rực,thân hình quyến rũ,khuôn mặt trái xoan cùng cặp mắt tròn khiến cho nàng ta có một mị lực kì lạ.Như Như cũng cảm thấy bị mê hoặc,vội né tránh ánh mắt nàng ta.Nữ nhân này so sánh với vị tỷ tỷ phía dưới kia cũng một chín một mười. Vũ Nham nhanh nhẹn chắp tay bái lễ,cúi đầu nói. - Không biết hai vị tiền bối tới gia trang của ta có việc gì chỉ giáo? - Gia trang của ngươi?Ta chưa từng thấy mặt ngươi,ngươi mới tới nơi này sao? Nam nhân che mặt nhàn nhạt hỏi,mắt ý vẫn chăm chú về phía nam nhân đang đả tọa. - Tiền bối quả thật tinh tường,tại hạ vừa mới tới đây không lâu! - Ồ,vậy ngươi biết chúng ta là ai chứ? Nữ nhân áo đỏ cất lời,nàng cũng cảm thấy hơi bất ngờ về lão già có tu vi Luyện Khí sơ kỳ này.Phàm là người ở Độ Khẩu,có ai không biết tới danh tiếng của họ kia chứ? Hắc Hồng song quỷ là danh hiệu của cặp nam nữ này,họ vốn là một cặp song tu đạo lữ tu luyện ma công.Hai người vốn là cô nhi từ nhỏ,được một vị tu ma thương tình mà thu nhận,lại thấy cả hai có dị linh căn hắc ám nên chân truyền lại cho cả hai công pháp tu ma.Sau khi sư phụ qua đời,hai người phiêu bạt chốn tu tiên giới,trải qua vô số lần hung hiểm,cuối cùng họ tìm tới Độ Khẩu trấn này định cư tu tập.Thi thoảng cũng ra ngoài tìm kiếm huyết linh và hồn phách tu tiên giả cấp thấp về tu luyện,cũng có đôi khi thu cả huyết tinh và hồn phách phàm nhân,điều này khiến cho cư dân Độ Khẩu vô cùng úy kị hai người. - Quả thật chưa hề được ai kể qua,xin hai vị tiền bối thứ tội! Nam nhân che mặt nghe vậy thì liếc mắt qua hai người một chút,sau đó lại chăm chú tới nam nhân đang đả tọa kia.Nữ nhân thấy vậy thì khúc khích,lát sau mới nói. - Vậy thì không thể trách phạt hai ngươi,xong phải phạt hai ngươi mới được! - Vị tiền bối này,chúng ta là người mới tới.Cớ sao lại trách phạt chúng ta,cho dù hai vị là tu ma giả,cấp bậc cũng cao hơn chúng ta.Nhưng hai vị đừng cho rằng cứ cấp cao là có thể ỷ thế mà tùy ý làm càn! Như Như khẳng khái lên tiếng,nam nhân che mặt hô hô cười lên.Còn nữ nhân thì khóe mắt hơi cau lại,trên mặt đã có chút sát khí. - Ha ha ha,tiểu cô nương này nói rất hay,rất hay.Ta từ ngày tu tập tới nay,đây là lần đầu có kẻ cấp thấp dám nói thế trước mặt chúng ta đấy.Giỏi,rất có dũng khí! Nam nhân khẽ giơ một ngón tay lên tán thưởng,nữ nhân áo đỏ thì phụng phịu nói. - Chàng là đồ đáng ghét,ta bị người ta khinh khi mà chàng lại tán dương nó là sao? - Vậy nàng tính sao đây? - Diệt sát cả hai,dù sao có thêm hai cái hồn phách tu sĩ vào Âm Ma Phiên cũng tốt chứ sao? Nữ nhân áo đỏ nói,cái lưỡi hồng khẽ lè ra,liếm liếm môi.Nam nhân không nói thêm gì,lặng lẽ lôi ra từ túi trữ vật một cái thiết hoàn màu trắng bạch,nữ nhân thấy vậy trong mắt không khỏi ánh lên vẻ vui thích,cũng lấy ra một cặp loan đao màu trắng.Phía dưới Như Như và Vũ Nham cũng đã lôi vài tấm phù chú cùng vũ khí ra,Như Như đang cầm trên tay một cái Ngọc Phiến,đây chính là cây quạt mà Minh Tiến vẫn hay cầm.Vũ Nham thì vẫn cầm sợi dây đen Phọc Tiên Tác mà thủ thế. -Ừm,có chút thú vị.Một kẻ mang âm linh căn,một người mang hỏa linh căn,cả hai lại đã đạt tới Luyện Khí.Tốt,mau tới đây! Nam nhân che mặt nói,sau đó khẽ niệm chú.Lập tức trên thiết hoàn nọ nổi lên một màn sương trắng,lờ mờ ẩn hiện những cái mặt quỷ ghê rợn.Nữ nhân áo đỏ cũng không chịu kém chút nào,cặp loan đao cũng đang tỏa ra mọt luồng hắc khí,trong đó cũng ẩn chứa vô số âm hồn.Hai bên lập tức động thủ,Vũ Nham khẽ vung tay tế ra bốn năm tấm trung cấp phù,Như Như thì khẽ dồn pháp lực lên Ngọc Phiến,Ngọc Phiến hơi rung lên rồi mở ra,từ đó xuất hiện cả trăm con tiểu hỏa điểu lao về phía cặp nam nữ nọ.Nam nhân nét mặt lộ vẻ kinh ngạc. - Hoàng Yến phiến!Nàng mau thu hồi Song Nguyệt đao! Hoàng Yến Phiến này là Minh Tiến mua từ một cửa tiệm trong Tam Môn trấn.Đây vốn là một kiện cực phẩm linh khí hỏa hệ,công kích không hề tầm thường,bên trong còn khảm nạm cả linh hồn của tiên thú Hoàng Yến.Tiên thú vốn là khắc tinh với ma thú,Hoàng yến này tuy chỉ là tiên thú cấp thấp nhưng với ma thú Ngưu quỷ trong Song Nguyệt đao của nữ nhân áo đỏ cũng còn hơn mấy bậc.Nam nhân che mặt tuy sớm phát hiện nhưng lúc nói ra thì không kịp,Song Nguyệt đạo đã lao tới.Chỉ thấy nữ nhân áo đỏ khẽ rú lên thảm thiết,Song Nguyệt đao bị đám tiểu hỏa điểu lao vào cắn xé,chẳng mấy chốc hắc khi tan biến mà rơi xuống.Song đao này là thông tâm pháp bảo với nữ nhân áo đỏ,liên thông thần thức bị cắt đứt khiến cho nàng ta cảm thấy suy yếu cùng đau đớn vô cùng. Nam nhân che mặt vội vã khu động thiết hoàn liên tiếp bay tới hộ thân,khẽ quay sang nữ nhân với ánh mắt quan hoài. - Nàng không sao chứ? - Chàng…chàng nhất định…phải báo thù… Sau đó ngất đi,tu vi của hai người đều đã đạt tới Kết Đan sơ kỳ.Lại nữa song đao kia nàng ta tốn công luyện chế thành bổn mạng pháp bảo,vừa rồi lại dồn lực xuất chiêu mà bị đối phương một phen phá hủy pháp bảo khiến tâm thần đại chấn động,sau khi khám qua thấy không nguy hiểm tới tính mạng thì khẽ thở phào.Nét mặt y biến đổi,âm lệ gằn giọng. - Vốn ta chỉ định lấy mạng gã kia,còn tha cho các ngươi nhưng không ngờ các ngươi lại có bản lãnh phá hủy cả pháp bảo của nương tử ta,đã vậy thì đừng trách ta vô tình! Lập tức thiết hoàn nọ bạch khí ánh lên,ù ù lao tới hai cha con Vũ Nham.Như Như vừa rồi một chiêu may mắn đắc thủ khiến nàng hơi bất ngờ,sau lại nghe thấy câu y muốn lấy mạng Minh Tiến thì lông mày nhíu lại,Vũ Nham cũng cùng một ý nghĩ.Vội dốc sức tiếp chiến.Luyện Khí cùng Kết Đan chênh lệch đẳng cấp quá xa,chừng độ một nén hương thì cán cân đã lệch về phía nam nhân che mặt.Chỉ thấy y vẫn ung dung bế nữ nhân áo đỏ trên phi hành,còn hai cha con Vũ Nham mặt mày đã nhượt nhạt,trán đã ra mồ hôi lấm tấm,vất vả đối đầu với thiết hoàn. Việc hai người thủ tới lúc này cũng không có gì ngoài dự đoán của nam nhân che mặt.Y cũng chưa hề dùng hết sức,chỉ là úy kị nếu hai kẻ này có pháp bảo khắc chế Hắc Cốt Hoàn của y như với Song Nguyệt đao của nữ nhân áo đỏ thì quả thật tu vi có chút sụt giảm.Hồi lâu vẫn chưa thấy hai người tung ra thêm pháp bảo nào nữa thì cười nhạt,khẽ thu thiết hòan về. - Thế nào?Hai ngươi tự xử hay để ta ra tay? Thiết hoàn bay về khiến cho hai cha con Vũ Nham cảm thấy áp lực giảm bớt,nhất thời thở ra một hơi,Lại nghe nam nhân che mặt nói vậy thì có chút lo lắng.Vũ Nham thầm biết cả hai cha con lão dù có cố sức cũng khó lòng chống cự lâu hơn,lão khẽ liếc mắt nhìn Như Như rồi quay ra nói. - Tiền bối,ta nguyện tự giao hồn phách mình.Chỉ mong tiền bối khai ân cho tế tử và nữ nhi của ta! - Phụ thân,đừng! Như Như hô lên thất thanh.Nam nhân che mặt thì vẫn không mở lời,cái y cần là hồn phách tên tiểu tử phật tu,còn hai cái hồn tu sĩ này,có cũng được mà không có cũng vẫn vậy.Bèn lắc đầu. - Các ngươi đã nghe nương tử ta nói rồi đấy,chúng ta cần hồn phách tên phật tu kia để tu luyện Âm Ma Phiên.Tốt nhất ta thành toàn cho cả ba ngươi chung một chỗ,vậy là tốt nhất.Ha ha ha… Y cười lớn,vẻ mặt trào lên sát khí áp bức khiến Như Như và Vũ Nham nhất thời không nói thêm được câu nào.Cả hai chỉ cảm thấy uy áp qua sức kinh hãi,chân tay bủn rủn vô lực.Chợt có một luồng khí thanh mát,trầm ấm lan tới khiến cả hai ngạc nhiên,lại nghe tiếng người nói,giọng điệu quen thuộc. - Âm Ma Phiên của ngươi đã thu dung bao nhiêu hồn phách? Như Như quay mặt lại,chỉ thấy trước mặt là một nam nhân bán thân lõa thể đang đi tới thì mặt hơi ửng hồng,nhu thuận gọi. - Ca ca! Minh Tiến khẽ gật gật đầu,nam nhân che mặt thì ngạc nhiên.Cho dù cả ba người đang quyết chiến hắn cũng vẫn thả ra thần thức mà không hề phát hiện ra phật tu này đang tới gần.Nhưng sau khi nhìn ra tu vi thì cười nhạt mà nói. - Chỉ là một tên Luyện Khí Hậu kỳ đỉnh phong mà cũng lớn gan đấy.Thôi,đằng nào mi cũng sắp gia nhập vào Âm Ma Phiên của ta nên ta chiếu cố,đã có chín trăm chín mươi tám cái hồn phách rồi.Ngươi chính là cái cuối cùng! Nghe vậy thì tất cả người trong sảnh ngoại trừ cặp nam nữ nọ đều giật mình.Thúy Loan tuy tạm thời bị phong bế đi linh lực nhưng nghe vậy cũng không khỏi lạnh gáy,toát mồ hôi. “Ma công thật sự quả là tà ác.” Minh Tiến lắc đầu,khẽ nói với Như Như và Vũ Nham. - Hai người lui ra đi,bảo hộ cho cả vị cô nương kia nữa.Nơi này để ta! - Ca ca,huynh …huynh vừa mới hồi phục…liệu có ổn… Minh Tiến chỉ mỉm cười,khẽ phất tay lấy ra từ túi trữ vật thanh hắc kiếm.Hắn vừa chạm vào chuôi kiếm,lập tức nó biến đổi thành một màu trong suốt,tỏa ra hàn khí mãnh liệt.Nam nhân che mặt có chút thoáng ngẩn người,sau đó cười mà nói. - Hừ,chỉ là một tên phật tu có dị linh căn băng hệ.Ngươi xem ra không biết trời cao đất dày là gì,hôm nay để ta giáo huấn ngươi một phen!