Rhodes đột nhiên xoay người, cho dù hắn đã quen nhìn xác chết, nhưng nhìn thấy một cái đầu mờ ảo như vậy vẫn cảm thấy có chút bỡ ngỡ, sau khi khẳng định phần trên không có bất cứ ngũ quan gì, mới hỏi: “Ngươi mất mặt à?”
Made nói: “Thần không biết xấu hổ.”
Rhodes: “…” Trách không được thần đều vô sỉ như vậy!
Hayden nói: “Đúng là có pháp sư vong linh đã tuyên bố từng thu được mệnh lệnh công kích thành Mael của tử thần.”
Made hỏi: “Ờ, lúc nào?”
Hayden đáp: “Đại khái hai tháng trước.”
“Không thể nào.” Made phủ định dứt khoát, “Nếu mấy trăm năm trước thì còn có khả năng, khi đó ta còn chưa lên làm chủ. Từ sau khi lên làm chủ, ta chưa từng bước chân ra khỏi vong linh giới một bước.”
Rhodes hỏi: “Ngươi không thể sử dụng phân thân sao?” Hắn thấy giáo hoàng của Quang Minh thần hội sử dụng đến thực lưu loát, nếu Made xưng là tử thần, không lý nào không bằng cả giáo hoàng.
Made lẩm bẩm: “Nếu ta có thể thì làm sao còn bị nhốt đến mốc meo ở trong này chứ?”
Rhodes vểnh tai, “Bị nhốt trong này á?”
Made oán giận: “Sớm biết nếu làm tử thần sẽ bị vây ở đây, lúc ấy ta sẽ không tham ăn như vậy, một hơi ăn luôn tử thần.”
…
Đây đại khái là kiểu chết độc nhất vô nhị trong đám thần tiên, tin tưởng trước kia hoặc về sau không có loại thần nào bị tiêu diệt bởi lý do ấm ớ như vậy cả.
Rhodes hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm thế nào ăn được tử thần?”
Made hắc hắc cười rộ, “Không phải ngươi đang cân nhắc làm thế nào ăn ta đấy chứ?”
“Đương nhiên không có.” Chuyện như thế sao hắn có thể thừa nhận được?
Made trả lời: “Kỳ thật không phải quá khó. Tử thần là vong linh, ta cũng là vong linh, khi đó nó vừa mới bị nữ thần Quang Minh đánh cho một trận, rất yếu ớt, ta liền thừa dịp xử lý nó luôn.”
Rhodes nghe thấy thế trợn mắt há mồm, “Ngươi cũng là vong linh á?”
Made đáp: “Ta là sứ giả tử thần, đương nhiên là vong linh.”
Rhodes cuối cùng cũng nắm được đầu mối, “Ngươi chính là pháp sư vong linh tiến vào vong linh giới được tử thần ưu ái trở thành sứ giả tử thần trong truyền thuyết sao? Vậy sao ngươi lại phản bội tử thần?”
Made nghĩ nghĩ: “Đại khái là bản năng của vong linh, giống như trẻ sơ sinh sẽ bú sữa, vong linh từ nhỏ đã cắn nuốt vong linh khác để nuôi sống chính mình. Kỳ thật ta trong lúc vô ý mà có được chú ngữ mở ra vong linh giới, nhất thời tò mò tiến vào xem có món hời hay ho nào không, ai ngờ ta anh tuấn uy vũ ngất trời nên bị tử thần theo dõi. Hắn vừa lúc đang cần một thằng hầu, vong linh bình thường nếu thông qua con đường bất thường tiến vào vong linh giới đều bị tạm thời phong ấn ký ức và ý thức, bị vây trong trạng thái mông lung, vì vậy một thanh niên tốt đầu óc sáng láng, thông minh lanh lợi như ta liền bị hắn vừa ý, tuổi thanh xuân như hoa của ta cứ thế mà tan tành, trở thành một thằng hầu đê tiện.”
Không ngờ chân tướng của câu chuyện truyền kỳ khiến cho hàng nghìn hàng vạn pháp sư vong linh cực kỳ hâm mộ lại kinh khủng như vậy.
Rhodes bắt đầu thông cảm với hắn.
Mundra nói: “Giọng nói của ngươi thực già nua.”
Made trầm mặc trong giây lát, giọng đột nhiên cất cao, “Cái gì mà giọng nói của ta thực già nua, tám mươi mốt tuổi còn có giọng nói trong trẻo như vầy đã là kỳ tích của tạo hóa rồi biết không?”
Thanh niên tốt tám mươi mốt tuổi?
Rhodes thu hồi đồng cảm, ngược lại bắt đầu hoài nghi liệu có phải hắn tuổi cao lẫn cẫn nhớ lầm, kỳ thật không phải tử thần giết hắn mà là tự hắn đi đứng run rẩy ngã chết thì có.
Frank trước đó vẫn cố nén không chen vào vì biết nhìn thấy tử thần là vinh hạn cỡ nào với pháp sư vong linh, nhường cho Rhodes và Mundra cơ hội mở miệng, nhưng nghe bọn họ nói đông nói tây mãi vẫn lẩn quẩn ở xuất thân của tử thần, không khỏi ngắt lời: “Nếu ngài là tử thần, vậy nhất định có cách tìm được vong linh đúng không?”
Đầu Made giật giật, tuy không thấy mắt hắn, nhưng từ hướng đầu của hắn có thể nhận ra hắn đang nói chuyện với Frank, “Anh bạn nhỏ này trí nhớ không tốt lắm, ta vừa nói mà, cầu ta đi.”
“Cầu rồi.”
“Cầu ngài.”
Mundra và Frank cùng mở miệng.
Made nói: “Ta thích người khác cầu ta nhiều lần.”
Mundra hỏi: “Cầu xong, ngươi không làm được thì sao?”
Made cười ha hả, “Đã nói ta là tử thần, có gì mà không làm được?”
Mundra hỏi: “Ngươi có thể biến cho tử thần trước kia sống lại được không?”
Made theo bản năng hồi đáp: “Ăn rồi sao mà sống lại được?”
Mundra lại hỏi: “Vậy nhỡ Audis cũng bị ăn luôn rồi thì thế nào?”
“…” Made chần chờ, “È, hắn xui xẻo.”
Frank vội nói: ” Cầu xin tử thần đại nhân hỗ trợ!”
Một câu tử thần đại nhân khiến cho tâm tình của Made tốt hẳn. Hắn hắc hắc cười: “Được rồi, làm tử thần, đương nhiên tránh không khỏi trở thành đối tượng chờ mong của nhân loại. Các ngươi muốn tìm ai?
“Audis Dana…” Frank ra sức miêu tả đặc thù của Audis. Kỳ thật cậu cũng không biết Made sẽ dùng phương thức nào để tìm kiếm, chỉ có thể cố gắng cung cấp tư liệu.
Made yên lặng nghe xong mới nói: “Thực ra ta cóc thèm quan tâm hắn thích ăn táo hay ăn dâu tây, ta chỉ muốn biết ấn ký linh hồn của hắn khắc sâu nhất cái gì?”
Frank sửng sốt, mờ mịt nhìn về phía Mundra và Rhodes.
Rhodes phi thường phối hợp mà hỏi: “Ấn ký linh hồn là cái gì?”
Made nói: “… Ngay cả ấn ký linh hồn mà các ngươi cũng không biết? Ngươi không phải pháp sư vong linh à?”
Hayden đoán: “Là chỉ hình ảnh khắc sâu nhất trong linh hồn sao?”
Made đáp: “Có thể nói như vậy. Trên cơ bản linh hồn mỗi người đều có ấn ký. Nói thí dụ như, ấn ký của tên pháp sư vong linh ngu ngốc kia là một bộ xương khô vàng cắm trong đống đất.”
…
Đó là cái quái gì vậy?
Khóe miệng Rhodes co giật.
Bởi vì miệng hắn lộ ra ngoài, cho nên Made thu được hết động tác của hắn vào mắt, “Không nên hỏi ta cái thứ kỳ quái ấy là cái gì, đó là đồ của ngươi.”
Rhodes: “…” Tên tử thần già kia sao lại không cẩn thận như vậy! Không có đề phòng gì cả! Nó không biết sau khi nó bị ăn, thần cách tử thần sẽ do tên quái đản này thừa kế sao?
Made lại nhìn về phía Mundra, “Ô, của ngươi không tồi này, là trạng thái vu yêu của thanh niên ma vũ song tu bên cạnh.”
Ma pháp sư và hai kỵ sĩ đều kinh hãi nhìn Mundra, cũng sâu sắc lo lắng giùm nguyên soái. Chẳng lẽ mục đích tên vong linh pháp sư này tiếp cận với nguyên soái căn bản là vì muốn biến ngài thành vu yêu sao? Rất khó mà tha thứ được.
Nhưng vì cái quái gì nguyên soái nghe xong chẳng những không phẫn nộ hoảng sợ, ngược lại còn cười hớn hở trông rất hài lòng thế kia.
… Không lẽ vu yêu mà bọn họ nói tới không giống với vu yêu mà họ nghĩ sao?
Ma pháp sư và kỵ sĩ thật hoang mang.
Made rất có cảm tình với Mundra, thuận tiện nhìn luôn sang Hayden, “Kết cấu ấn ký linh hồn của ngươi thật phức tạp. Ô, sao có cả hình ảnh cậu bạn nhỏ mặc đồ con gái nữa này?”
Hayden cười xấu hổ lảng đi: “Ta nghĩ chúng ta nên nghiên cứu về ấn ký linh hồn của Audis trước đã.”
Frank chờ chính là câu này, “Hẳn là có liên quan đến đất.”
“Có liên quan đến đất á?” Made nói xong im lặng.
Biết rõ hắn không có mặt cho nên không thể nhận ra biểu tình, nhưng mọi người vẫn ngừng thở nhìn hắn.
Không biết qua bao lâu, Made đột nhiên kêu lên, “Có thể tỉ mỉ hơn chút được không? Ta tìm được ít nhất hơn mười vạn cái có liên quan đến đất!”
Những vong linh may mắn còn tồn tại trong hoàn cảnh vong linh cắn nuốt lẫn nhau đều là những linh hồn có tinh thần lực cường đại, ma pháp sư chiếm kha khá. Mà tỉ lệ ma pháp sư thổ hệ trong bốn hệ lại không nhỏ, cho nên tìm được hơn mười vạn vong linh có liên quan đến đất cũng không kỳ quái.
Frank cố gắng nghĩ, nghĩ đến bạc cả mặt, mới nói: “Vậy, có thể tìm thử hình ảnh của ta không?”
Trong ấn ký linh hồn của Audis có mình không?
Tựa như trong ấn ký linh hồn của Hayden có Mundra, trong ấn ký linh hồn của Mundra có Hayden vậy.
Cậu khẩn trương nắm chặt tay.
“Như vậy còn tìm được. Nhìn tuổi của ngươi, người khắc ngươi vào linh hồn hẳn sẽ không nhiều lắm.” Made nói xong, lại bắt đầu im lặng.
Lần này thời gian im lặng rất dài.
Khoảng năm phút sau, hắn mở miệng: “Có, nhưng mà… A.”
Frank kích động: “Cậu ấy ở đâu?”
Trong giọng nói của Made mang theo buồn bực rõ rệt, “Trong tay một lão bất tử. A không, kỳ thật lão đã chết.”
Frank truy hỏi: “Đến cùng là ai?”
“Lão nói lão tên là, Mundra.”
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
14 chương
102 chương
14 chương
123 chương