Thân thể hừng hực thoáng chốc đã giống như rơi vào sông băng, Hayden ngồi dậy, bàng hoàng nhìn chiếc lều cao vống lên ở giữa hai chân Mundra.
Hình dạng này…
Vị trí này…
Thời điểm này…
Một loại phẫn nộ bị lừa dối ập vào tâm trí.
Hắn vươn tay, chầm chậm sờ lên mái lều.
Mundra lúng túng trước dục vọng xa lạ bất giác nghẹn ngào thành tiếng, cơ thể theo bản năng nhướn lên, ham muốn nhiều hơn thế nữa.
Hayden cuống quýt buông tay đứng dậy.
Mundra nâng mắt, nhìn hắn mờ mịt lại nghi ngờ.
“Ngươi…” Hayden đối diện khuôn mặt quen thuộc của “Monica”, khuôn mặt xinh đẹp ân ẩn tức giận mà ửng hồng, khiến cậu càng thêm xinh đẹp, đôi môi hé mở như đang mời gọi không tiếng động, khơi gợi dục vọng tiếp tục kiếm tìm. Nghĩ đến mình vừa mới hôn lên hai cánh môi ấy, trong lòng Hayden như có lọ gia vị đổ ụp, đủ loại mùi vị ngổn ngang, nhưng đọng lại cuối cùng là vị đắng chát vô hạn.
Mundra nhìn hắn, bàn tay chạm lên vị trí hắn vừa mới chạm qua, mơ hồ cảm giác được vui sướng lúc trước.
Nhưng động tác của cậu khiến Hayden đang chìm trong lưỡng lự lập tức tỉnh táo lại. Hắn dứt khoát đẩy cửa đi ra ngoài.
Mundra ngơ ngẩn ngồi dậy, vén váy lên nhìn cậu em nhỏ bên dưới đương hừng hực từ từ xìu xuống, lúc này mới thả váy, xuống giường mở cửa vội vã đuổi theo.
Hayden chưa đi xa. Hắn vừa ra khỏi cửa đã nghĩ mảnh đất dưới chân mình là Tây Côi Mạc, người nằm trong phòng kia vì mình mới kẹt ở đây, bước chân đang bỏ đi chợt dừng lại.
Hắn nhìn phía xa ngút ngàn, tức giận cuồn cuộn dần lắng xuống, trong lòng miên man đủ loại nghi vấn.
Tiểu thư nhà Gulaba vì sao lại trở thành một cậu bé?
Rốt cuộc cậu ta là ai?
Vì sao phải đi theo mình?
Phản ứng của cậu ta đối với mình…
Màu mắt Hayden trầm xuống.
“Hayden?” Mundra đi tới, muốn kéo tay hắn, lại bị hắn vô thức né tránh.
Hayden hít một hơi thật sâu, đột nhiên mất hứng thú truy cứu. Hắn đến Tây Côi Mạc để tìm kiếm phụ thân, cho nên việc tiếp theo cần làm là tìm được thành Dans trong truyền thuyết, cứu thoát phụ thân, sau đó đưa “Monica” trở lại thành Mael bình an. Còn những vấn đề khác, không cần quá vặn xoắn, bởi vì đâu liên quan đến hắn.
“Nghỉ ngơi sớm một chút”. Hayden nói xong, không nhìn cậu xoay người trở về căn nhà.
Mundra cúi đầu nhìn bàn tay mình, sau đó im lặng theo sát phía sau.
Hayden vốn lo lắng Mundra không buồn để ý mọi chuyện sẽ tiếp tục xán lại gần, nhưng không biết có phải sự từ chối của hắn rất hiệu quả hay không, cả một đêm Mundra đều không lại gần hắn.
Sáng ngày hôm sau, hai người súc miệng rửa mặt xong xuôi, vội vã ăn chút lương khô, tiếp tục lên đường.
Vẫn là một con đường hai con người như trước, nhưng khoảng cách đôi bên dường như còn rộng lớn hơn cả miền đất Tây Côi Mạc.
Hayden mấy lần dừng bước ngoảnh lại nhìn Mundra lề rề theo sau hắn. Sau câu gọi tên hắn đêm qua, cậu không mở miệng nói thêm một chữ, ngay cả tiếng “bế” trước mỗi lần chuẩn bị lên đường cũng mất tăm, chỉ biết có một mình cúi đầu lê chân theo hắn đi về trước.
“Cẩn thận”
Hayden thấy một con bọ cạp chui ra từ trong cát, vô thức chạy ngay đến bế Mundra sang bên cạnh.
Mundra ngẩng đầu nhìn hắn, không sợ hãi, không ngượng ngùng, không chột dạ, chỉ có sự nghi ngờ thảng nhạt.
Ngón tay Hayden siết chặt, rồi lại nhanh chóng buông lỏng, hắn nói nhỏ: “Cẩn thận”
Mundra quan sát sắc mặt hắn, sau đó vươn tay, “Bế”
“…”
Hayden xoay người khom lưng.
Lần này Mundra không từ chối, cực kỳ phối hợp nhoài người lên lưng hắn, cánh tay tự giác ôm choàng cổ hắn, mặt áp sát chiếc cổ mảnh khảnh của hắn, an tâm đánh một giấc.
Đối với sự tín nhiệm của cậu, Hayden không biết mình nên vui vẻ hay là nên bất lực. Hắn nhanh chóng gạt bỏ tâm trạng rối rắm, dùng ma pháp hệ phong gấp rút chạy theo con đường phụ nhân vẽ lúc trước
Mặc dù phụ nhân nói từ nhà bà ta đến thành Dans cần hơn nửa tháng, nhưng Hayden sử dụng ma pháp hệ phong đi suốt ngày đêm, cưỡng chế thời gian đi đường chỉ còn một phần tư, chỉ mất bốn ngày rưỡi đã nhìn thấy tòa thành đổ nát kia —— nếu như hơn một trăm căn nhà chen chúc cùng một chỗ, ở giữa có hai con đường chạy ngang dọc đắp từ bùn đất, được coi là một tòa thành.
Hayden thả Mundra xuống, lấy áo choàng ma pháp sư ra khỏi túi không gian.
Đây là món quà Olivia tặng cho hắn khi hắn rời khỏi học viện ma pháp hoàng gia, ý muốn nhắc nhở hắn vĩnh viễn không được quên thân phận ma pháp sư, lúc đó hắn mới mười bốn tuổi, chiếc áo choàng ma pháp sư này đối với hắn hiện tại mà nói quả thực hơi nhỏ, vạt áo chỉ có thể che hết đầu gối hắn, hai chân hồn nhiên lồ lộ bên ngoài.
Hayden cười khổ nói: “Có lẽ ta cần đến một chiếc xe lăn để giấu chân mình”
Mundra lấy ra một bộ áo choàng pháp sư mới tinh từ trong túi không gian.
Hayden nhìn cậu ngỡ ngàng. Hắn ngạc nhiên không chỉ bởi cậu lấy ra một bộ áo choàng pháp sư, mà còn bởi đó là một bộ áo choàng pháp sư của pháp sư vong linh!
“Của bạn” Mundra nói. Thầy từng nói, ông ấy là thầy tốt bạn hiền trọn đời của cậu.
Hayden lập tức đem danh hiệu bạn bè gán cho “Mundra”, vẫn nhớ gã thấp hơn hắn một cái đầu. Nhưng sau khi mặc áo choàng pháp sư vong linh vào, hắn mới hay hóa ra lại rất vừa vặn.
Nghi vấn trong lòng đã áp xuống lại trào lên, giống như cuộn len vậy, càng lăn sợi len càng dài. Hắn biết, đó là bởi vì lúc bắt đầu chỗ nào đó đã sai rồi, cho nên càng ngày càng sai lầm thêm.
“Hayden?” Mundra đi hai bước, quay lại nhìn hắn.
Hayden vô thức cong khóe môi.
Mấy ngày nay, quan hệ hai người đã dịu đi chút ít. Hoàn cảnh sớm chiều gần gũi da thịt khiến hắn khó mà giận lâu được, nhất là cảm mến đối với “tiểu thư Monica” trong lòng hắn còn chưa kịp tiêu tan hoàn toàn. Chí ít lúc đối mặt với Mundra, Hayden không còn cứng nhắc như trước, dù trong lòng vẫn còn không thoải mái, hắn đang cố thử chuyển đổi “tiểu thư Monica” thành “cậu bé Monica”, một cậu bé bao quanh bởi đủ loại bí mật, nhưng đối với hắn không tệ.
Không phải Hayden chưa từng suy đoán động cơ của cậu, nhưng đây là hành trình chỉ có hai người, hắn không muốn sự việc trở nên phức tạp hơn nữa, đầy ắp nghi kỵ, hơn nữa trực giác nói cho hắn biết, đối phương không có ý hại hắn. Có thể là vì ánh mắt cậu nhìn hắn quá thẳng thắn, thẳng thắn đến mức… làm kẻ khác phải nghiến răng nghiến lợi.
Hắn nhớ lại lúc mình phát hiện mái lều, ánh mắt cậu trong sáng vô tội, trong ngực bừng lên một đốm lửa nhỏ —— giận dữ, lại vô lực.
Hai người một trước một sau đi vào thành Dans.
Không có trạm gác, không có bính lính, không có tra hỏi, chỉ có người đi đường ơ hờ cùng những căn nhà càng nhìn gần càng thấy đổ nát.
Đột nhiên, một người đàn ông trần truồng thét chói tai chạy ra khỏi con hẻm len giữa những những ngôi nhà, trợn mắt nhe răng lao về phía Mundra.
Bóng Hayden nhoáng lên, hắn đã ôm Mundra vào lòng, tiện tay che mắt cậu lại.
Người đàn ông kia chụp vào không khí, té rầm trên mặt đất, thân thể trần truồng bốc lửa xanh lè. Người đàn ông lăn lộn trên mặt đất, tiếng gào thảm thiết chỉ kéo dài vài giây đã tắt lịm.
“Lại thất bại”. Đứng ở lối ra của con hẻm là một thằng nhóc gầy đét, chỉ cao khoảng mét tư. Nó nhìn cái xác đầy khinh thường, khua pháp trượng niệm một câu chú ngữ, thi thể liền tự mình đứng dậy, chậm chạp đi về phía bãi vứt bỏ thi thể. Nơi đó vất vưởng đủ loại thi thể bị vứt bỏ do thất bại, không lâu sau, sẽ có người phụ trách thiêu hủy thi thể, để bảo đảm vệ sinh sạch sẽ —— pháp sư vong linh rất coi trọng vệ sinh môi trường.
Thằng nhóc gầy đét kia đang định xoay người bỏ đi, chợt cảm thấy hoa mắt, một thanh niên tóc vàng cao ráo anh tuấn với nụ cười hiền lành trên khuôn mặt xuất hiện trước mặt nó. “Xin chào, ta muốn…”
“Ngươi muốn chết không?” Thằng nhóc hỏi.
Hayden lập tức trả lời: “Không muốn”
Ánh mắt thằng nhóc hiện rõ mất mát, “Ngươi có thể suy nghĩ từ từ, không cần trả lời gấp. Ngươi có thân thể khỏe mạnh, nếu làm thành vu thi, nhất định rất tuyệt”
Mundra bấu chặt tay áo Hayden, hai mắt tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm đối phương. Cho dù làm thành vu thi, Hayden cũng chỉ có thể làm vu thi của cậu!
Hayden tưởng rằng cậu lo cho an nguy của mình, trong lòng cảm động, vỗ nhẹ lưng cậu, nói với thằng nhóc: “Ta đến tìm người”
Thằng nhóc nói: “Tên gì?”
“Claire, Claire Navister”. Hayden căng thẳng nhìn thằng nhóc, rất sợ cậu ta sẽ thốt ra tin dữ.
Thằng nhóc nghĩ một lúc, “Chưa nghe bao giờ. Nhất định là pháp sư vong linh không tên tuổi”
Hayden nói: “Ông ấy không phải pháp sư vong linh”
Thằng nhóc cười nhạo nói: “Thành Dans chỉ có một loại người”
Trái tim Hayden lạnh băng.
Mundra đột nhiên xen vào nói: “Điểm giao dịch ở đâu?”
Thằng nhóc nhìn cậu đầy cảnh giác, “Vì sao ta phải nói cho các ngươi?”
Mundra lấy ra từ túi không gian một chiếc xương đùi, “Này. Trao đổi”
Hayden: “…”
Thằng nhóc nhận lấy chiếc xương, nhìn ngắm cẩn thận nói: “Tính chất không tồi”. Nó lại há mồm cắn cắn, “Ừm. Xem ra còn mới”
Hayden: “…”
“Ta đang muốn làm một cây pháp trượng mới. Được rồi, thành giao”. Thằng nhóc buông chiếc xương, chỉ vào căn nhà lớn nhất cao nhất trong thành nói: “Đó là điểm giao dịch. Nếu các ngươi còn thứ gì tốt, có thể trao đổi với ta, biết đâu ta có thứ gì đó ngươi cảm thấy hứng thú”
“Cảm ơn”. Hayden kéo Mundra đi. Người đàn ông trần truồng quằn quại trên đất giống như một lưỡi dao bén ngọt, đâm xuyên qua mộng tưởng ôm ấp may mắn của hắn, vạch trần một hiện thực đầm đìa máu tươi —— phụ thân hắn đang chịu giày vò.
Mundra bị hắn kéo đi, ban đầu còn có thể bắt kịp bước chân người trước, sau đuối dần, cuối cùng, cậu bấu lấy vai Hayden để nửa người dựa luôn lên người hắn. Động tác này rất tốn sức, mới duy trì được vài giây cậu đã muốn bỏ cuộc, nhưng trước khi kịp buông tay, Hayden đã dừng bước, bế cậu lên.
Tư thế quen thuộc khiến Mundra hoài niệm dụi vai hắn, sau đó cuộn tròn người lại, thản nhiên lăn ra ngủ.
Hayden ôm cậu thật chặt.
Sức nặng và hơi ấm nơi cánh tay khiến hắn bình tĩnh lại, vẻ mặt bình thản của Mundra luôn đem đến tác dụng trấn an tinh thần, gạt bỏ mọi buồn bực.
Đến phía trước điểm giao dịch, Hayden thả cậu xuống, nắm tay cậu, nói khẽ: “Đừng chạy loạn”
Mundra nói: “Anh nói rồi, không được rời khỏi anh”
Lúc nói câu đó, ngoại trừ ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, còn có vài phần ý tứ tán tỉnh. Dù sao, một cô gái tay trói gà không chặt không sợ nguy hiểm vất vả, theo chân ngàn dặm, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ cảm động, nhưng hiện tại nghe lại câu này, hắn có đến hai loại tâm trạng.
Có điều suy nghĩ này chỉ lóe qua đầu Hayden, hiện nay điều cần quan tâm trước nhất là phụ thân hắn ở đâu.
Hai người lại gần điểm giao dịch, phát hiện bên trong yên tĩnh gần như cung điện của Quang Minh thần điện, chỉ nghe thấy một vài giọng trao đổi rất khẽ.
Hayden nhìn lướt qua toàn bộ căn phòng, lập tức loại bỏ những người giao dịch đơn lẻ, hướng sự chú ý về phía nhóm người giao dịch tập trung. Hắn kéo Mundra đi về phía đám người đứng gần cửa nhất.
Bị vây ở giữa là một nữ pháp sư vong linh, đánh son màu xanh lá đậm, mỉm cười lạnh lẽo như độc xà. Khi Hayden lại gần, cô nàng liền ngẩng đầu nhìn, nhiệt tình lóe lên bên trong đôi mắt lạnh giá. Cô nàng đẩy gã pháp sư vong linh ục ịch đang giao dịch ra, uốn éo đi đến, thi triển ánh mắt quyến rũ nói: “Ngươi muốn giao dịch cái gì? Người bên ngoài?”
Cho dù lòng nóng như lửa đốt, Hayden vẫn mỉm cười như thường lệ, “Ta muốn tìm một người”
“Nga, hóa ra thứ ngươi muốn là người”. Nữ pháp sư vong linh cười càng mê hoặc, “Vậy phải xem ngươi ra giá thế nào”
Vẻ mặt tươi cười của Hayden thêm vài phần chân thật, “Chỉ cần ra giá, người nào cũng có thể?”
Nữ pháp sư vong linh nhấc ngón tay, từ cằm chầm chậm lướt xuống cổ họng, dừng lại trên bộ ngực vĩ đại, “Đương nhiên”
“Ngươi ra giá”. Hayden nói, “Chỉ cần có thể tìm được người ta muốn tìm, giá nào cũng được”
“Vậy ngươi muốn… tìm ai hở?” Ngón tay nữ pháp sư vong linh luồn vào trong y phục, nhẹ nhàng xoa bóp bộ ngực, chỉ thiếu dính chặt luôn trên người hắn.
Hayden làm như không thấy nhìn vào mặt cô nàng, “Claire Navister”
Ngón tay nữ pháp sư vong linh cứng đờ, lạnh lùng nói: “Ngươi tìm nhầm quầy hàng rồi!”
Hayden nhướn mày nghi ngờ.
Gã béo đứng bên cạnh đột nhiên chỉ vào một cô gái tóc đỏ đứng im lìm nói: “Là cái này”
Nữ pháp sư vong linh bỏ lại Hayden quay sang tiếp chuyện làm ăn, giọng điệu xa cách, “Đổi lấy một kỵ sĩ vong linh cấp năm, nhớ mỗi tháng đều phải bảo dưỡng”
Gã béo lập tức triệu hồi ra một kỵ sĩ vong linh cấp năm.
Nữ pháp sư vong linh kiểm tra cẩn thận, sau khi xác định không có vấn đề liền khống chế cô gái tóc đỏ đi đến trước mặt gã béo.
Song phương giải trừ không chế tinh thần lực của mình, sau đó thành lập liên hệ tinh thần lực với sủng vật mới của mình.
Giao dịch hoàn thành.
Hayden lập tức hiểu ra vị nữ pháp sư vong linh này buôn bán cái gì, trong tay có cảm giác lay động. Hắn cúi đầu thấy Mundra đang nhíu mày nhìn mình.
“Anh thích thế này à?” Mundra ngửa đầu, lấy ngón tay nhéo nhéo ngực mình, nhìn hình dạng, nơi đó hẳn là… vị trí nhô lên.
Hayden: “…”
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
14 chương
102 chương
14 chương
123 chương