Có thể là xuất phát từ việc ghét nữ thần Quang Minh, pháp sư vong linh thích đi lại ban đêm, bởi vậy phần lớn thời gian ban ngày thành Mael đều an toàn.
Hansen nhanh chóng quay lại, đi theo còn có George.
“Rebecca và Conrad không đến cổng thành”. George lo lắng phun nước miếng tứ tung, đám râu mép tựa đám cỏ dại giống như được tắm ướt sương sớm, lấp lánh ánh sáng.
Hayden quay qua nói: “Ta muốn ra ngoài thành xem”
George nói: “Tôi đi với cậu”
Hayden nói: “Ông ở lại bảo vệ thành Mael”
“Không! Họ là đồng bạn của tôi, tôi nhất định phải tận mắt nhìn thấy họ không làm sao!” George thấy Hayden còn muốn phản đối, lớn giọng, “Nếu cậu vẫn muốn thuyết phục tôi, tôi sẽ giả bộ đồng ý, chờ cậu đi rồi sẽ lén ra ngoài”
Hayden nhìn ông ta bất đắc dĩ. Dù sao ông ta cũng không phải thuộc hạ của hắn, ràng buộc rất hữu hạn. “Hansen, ngươi ở lại thủ cổng thành”
Hansen nghiêm mặt nói: “Rõ”
“Còn nữa, đưa Monica về”. Hayden đẩy Mundra về phía Hansen, nhưng giây tiếp theo Mundra đã nhảy về bên.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Hayden, Mundra không nói gì, chỉ chìa tay nắm chặt áo hắn.
George nói: “Cô ấy muốn cùng đi”
Cái này còn cần phải nói sao?
Hansen tặng ông ta một cái nhìn khinh thường. Tư cách tùy tùng bên người nguyên soái bị soán mất, hắn khá là để bụng.
Hayden gạt mái tóc Mundra, dịu dàng nói: “Chờ tôi ở quán trọ, tôi sẽ trở về sớm”
“Tôi có thể giúp”. Mundra nói, “Mundra sẽ giúp anh”
Ánh mắt Hayden chăm chú, “Em muốn thuyết phục gã?”
Mundra gật đầu.
Hansen nói: “Nếu Mundra đồng ý về phe chúng ta, Audis có thể được cứu rồi”
George nói: “Chúng ta đừng đứng đây phí lời nữa. Rebecca và Conrad có thể đang gặp nguy hiểm!”
Ngón tay Hayden nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, đặt lên môi cậu một nụ hôn, thừa dịp Mundra ngơ ngác nháy mắt ra hiệu với Hansen, xoay người nhảy qua tường thành.
Mặc dù pháp sư vong linh đã đem thi thể và bộ xương đi sạch, nhưng nhìn gần, có thể thấy rõ dấu vết giẫm đạp trên mặt đất. Mà những dấu chân đó hướng về phía bắc —— đó là hướng đi Tây Côi Mạc.
Hayden dùng ma pháp hệ phong cuốn theo George ở phía sau, cùng lướt về phương bắc.
Phong cảnh dọc đường ngày càng hoang vắng.
Thành Mael là thành thị ở cực tây bắc của Đế Quốc Kanding, cũng là trạm cuối cùng từ Đế Quốc tới Tây Côi Mạc, từ đây trở đi, phía trước vô cùng hoang vu. Càng đi về trước, khí tức vong linh càng đậm, dường như không khí hô hấp đã hòa làm một với khí tức vong linh.
George cảm thấy rất khó chịu.
Nguyên tố ở đây không hề thân thiện, giống như bị khí tức vong linh lây nhiễm, trở nên lạnh lùng thụ động.
Hayden đột ngột giảm tốc độ.
Không lâu sau, đã thấy tận cùng con đường —— bờ vực.
Bên dưới vực là đất cát khô ráo, kéo dài ngút ngát đến chân trời, mênh mang lộng lẫy.
George kinh ngạc hô lên: “Tây Côi Mạc?”
Là một trong tứ đại cấm địa, Tây Côi Mạc không quá nổi bật. Nó không giống Mộng Yểm lâm, nằm ngay cạnh học viện ma pháp đệ nhất đại lục, cũng không giống Đông Côi Mạc, vừa xảy ra chuyện lớn mà thiếu chút nữa hủy diệt cả một quốc gia. Nó và những người sống nhờ nó giống nhau, bao năm qua vẫn thầm lặng như thế, thỉnh thoảng mới có người nhớ tới. Phần lớn thời gian, nó đều bị người quên lãng, ngay cả đội lính đánh thuê và người thám hiểu đều rất ít đặt chân đến, cho nên địa hình Tây Côi Mạc còn huyền bí hơn cả Mộng Yểm lâm.
(*) Mộng Yểm lâm: rừng Ác mộng.
Ngoại trừ pháp sư vong linh, không ai biết bên trong nó ẩn chứa bảo tàng cùng nguy hiểm gì.
“Không lẽ Rebecca và Conrad…” Giọng nói George run lên không tự nhiên.
Từ khi Hayden biết ông ta, ông ta vẫn luôn lạc quan thẳng thắn. Cho dù pháp sư vong linh vây hãm thành Mael cũng không làm ông ủ rũ tuyệt vọng. Nhưng lúc này, ông đã không còn khống chế được bản thân, trải qua nhiều trận chiến như vậy, Rebecca và Conrad không chỉ là đồng nghiệp bình thường, bọn họ là chiến hữu —— chiến hữu sống chết có nhau, không bỏ không rời.
Nghĩ đến bọn họ có thể đã táng mạng ở Tây Côi Mạc, thậm chí trở thành con rối trong tay pháp sư vong linh, phẫn nộ trong ông giống như núi lửa trào dâng không gì cản nổi!
“Chúng ta đi cứu bọn họ! Có lẽ họ chưa chết, không, họ nhất định chưa chết!” George đột nhiên giống như lên cơn lao về trước!
Trước mặt ông, lửa bốc ngút trời.
Liền đó màng nước lấp lánh quây xung quanh ngọn lửa, tựa thủy triều phá đê!
Biến cố bất ngờ khiến George và Hayden đều kinh ngạc.
George tỉnh táo khỏi cơn uất, vừa ngạc nhiên vừa ngờ vực quay đầu lại nói: “Chuyện gì vậy?”
Hayden chợt nhớ đến hai người hẳn là đang ở Tây Côi Mạc, trên mặt lộ nét mừng rỡ, “Chúng ta có người giúp”
Xung quanh nước lửa, có thể thấy vô số bộ xương chui ra khỏi cát, tiến vào chính giữa. Vu thi bồng bềnh trong không trung, bắn tới tấp thủy cầu và hỏa cầu vào giữa, kỵ sĩ vong linh ở trong vòng chiến nhảy lên nhảy xuống. Nhưng không thấy bóng dáng pháp sư vong linh lẽ ra phải xuất hiện ở chỗ này.
George lẩm bẩm: “Chẳng nhẽ pháp sư vong linh tự mình xông lên trước tiên?” Ông cảm thấy rất vô lý. So với ma pháp sư nguyên tố, năng lực tự vệ của pháp sư vong linh càng yếu, bọn họ cực kỳ ỷ lại vu thi và kỵ sĩ vong linh. Nếu không phải có trong tay con rối tử linh cực mạnh, hơn nữa tinh thần lực cũng phải mạnh hơn đối phương, pháp sư vong linh sẽ không dám nhảy vào hiểm cảnh như lúc này. Nhưng pháp sư vong linh lại không thể cách quá xa con rối của mình, bởi vì lực khống chế chúng sẽ suy yếu, rất dễ làm chúng mất kiểm soát, cũng vô pháp phát huy toàn bộ sức mạnh của chúng. Nhìn động tác của kỵ sĩ vong linh và vu thi trước mặt, pháp sư vong linh của chúng hẳn phải ở ngay đây.
Hayden nhớ đến “Mundra”, không ngừng soi xét mặt đất, “Cũng có thể trốn dưới đất”
George nói: “Sao có thể? Chẳng nhẽ chúng biết ma pháp hệ thổ?”
Hayden nói: “Ta đích thực từng gặp pháp sư vong linh biết dùng ma pháp hệ thổ”
George kinh hãi, sau đó xoa tay nói: “Như vậy càng tốt”
Hayden nhướn mày.
“Chưa nói với cậu à?” George lấy ma pháp trượng ra, lầm rầm nói, “Tôi là ma pháp sư hệ thổ cấp bảy!”. Theo cử động vung vẩy của ma pháp trượng cát chậm rãi bay lên, bao bọc nước lửa ở giữa.
Bộ xương quá nhẹ rơi xuống thành đống, không rõ đâu là xương chân xương tay.
Hayden rút kiếm, nhắm chuẩn đống xương, đường kiếm quét qua, đám xương vốn lẫn lộn khó phân càng thêm lẫn lộn khó phân.
“Nhìn kìa!” George chỉ vào góc nhọn màu cát chìm dưới đất, “Đó là gì?”
Hayden không đáp, dùng đấu khí giáng thẳng xuống đó.
Choang một tiếng, phần góc bay mất, để lộ một lỗ tối đen.
“Bọn chúng trốn trong đó!” Nước bọt George lại nhịn không được mà tung bay.
Hayden đã vọt tới.
Tuy nhiên bên trong bức tường nước cát, chợt xuất hiện một bóng người, chắn trước mặt hắn phất tay về phía lỗ đen. Một dòng nước mỏng mảnh ngưng tụ trong không trung, sau đó chảy vào trong lỗ.
“A!”
Bên trong vang lên hét.
“Đã lâu không gặp”. Bóng người kia quay lại, khuôn mặt lộ ra không tính trẻ tuổi, nhưng cực kỳ cá tính, “Ta tưởng ngươi sẽ dẫn theo đội quân Tulip đến giúp chúng ta cơ đấy”
Hayden cười nói: “Có ngài Vincent và cô Olivia ở đây, ta chỉ cần làm khán giả”
Vincent nói: “Có ngươi làm khán giả thật kích thích”
Hayden lùi về sau hai bước, thuận tiện cản George đang hằm hè choảng nhau qua một bên.
George bất mãn nói: “Cậu làm cái gì thế hả?”
Hayden mỉm cười nói: “Tin ta. Có họ ở đây, chúng ta chỉ cần vỗ tay”
Hắn vừa dứt lời, hạt cát cấu thành bức tường cát đã bị liệt hỏa rừng rực thiêu rụi! Bên trong ánh lửa bốc cao vụt, có một bóng hình thon thả đứng thẳng kiêu ngạo, chầm chậm hạ xuống từ trên không. Kỵ sĩ vong linh và vu thi còn lơ lửng trên không đều bị diệt không chừa một mống. Lúc này chỉ còn có ——
Vincent, Hayden, George và Olivia vừa xuất hiện từ trong ánh lửa đương nhìn chăm chăm vào chiếc hộp kim loại vừa lộ ra.
Mặt trên hộp khảm hạt lồi lõm, khiến nó nhìn qua rất giống một chiếp hộp cát do cát sỏi tụ thành. Chiếc hộp đại khái rộng năm mét dài năm mét cao năm mét, chuẩn một hình lập phương.
Từ khi nó bị đào ra, trong hộp không có lấy một động tĩnh.
Vincent cười âm hiểm nói: “Trang bị lặn của bọn họ không tệ à”
Olivia lấy gậy ma pháp gõ lên chiếc hộp, “Chi bằng dùng lửa ninh thành canh”
.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
14 chương
102 chương
14 chương
123 chương