Thiếu niên nhìn bánh mì trong tay cậu, nuốt nước miếng ừng ực, cuối cùng không thể không dùng ý chí mạnh mẽ, cưỡng ép bản thân dời đường nhìn. “Không, cảm ơn, tôi không đói bụng”
Ùng ục ùng ục…
Đủ loại tiếng bụng réo sôi trào, như sấm bên tai.
Tiểu ma pháp sư bị dọa phát khiếp, tay cầm bánh mì không biết phải làm sao.
Hansen vươn tay lấy bánh mì, hai ba miếng nhét hết vào miệng, vừa nhai vừa lúng búng nói: “Vừa hay tôi đang đói”
Tất cả ánh mắt đói khát đều chĩa thẳng vào mặt hắn, như lang như hổ.
Hansen làm như không thấy, ăn xong còn phủi tay.
Đại khái xác định chiếc bánh mì kia đã rơi vào bụng hắn, không có chuyện nó nhảy ra từ trong cổ họng hắn, đám người đó từ từ thu hồi ánh mắt, lại khôi phục vẻ mặt ơ hờ lúc đầu.
Trải qua chuyện vừa rồi, thiếu niên và tiểu ma pháp sư cũng không dám nói chuyện nữa.
Thiếu niên chậm rãi lùi về chỗ cũ, lại không biết bị ai đạp ra. Cậu sấp mặt trên đất, vừa sợ vừa hoảng, hai mắt hoang mang nhìn phía sau. Ở đó có một đám người, mới vài phút trước, mình là một thành viên thuộc về bọn họ, nhưng lúc này rất hiển nhiên, cậu đã bị vứt bỏ. Đám người ấy đang dùng ánh mắt căm thù nhìn cậu.
“Tôi…” Cậu muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết nên giải thích cái gì. Cậu từ chối chiếc bánh mì kia không phải bởi vì làm cao, mà bởi vì ích kỉ. Cậu biết, một khi cậu nhận bánh mì, nhất định không nhịn được mà ăn. Nhưng cậu càng biết, một khi cậu nhận bánh mì, cậu tuyệt đối không có cơ hội bỏ nó vào miệng. Cậu quá hiểu những người này, có lẽ bọn họ không có gan ra tay với nhóm người mới tới nhìn qua rất khỏe mạnh rất cường tráng này, nhưng đối với mình, bọn họ tuyệt đối sẽ không khách khí.
Cậu chỉ không muốn sau khi bị đánh bầm dập, lại trơ mắt nhìn đồ ăn trong tay bị cướp đi, cho nên thà rằng ngăn chặn ngay từ đầu cái khả năng ấy.
Nhưng hiện tại cậu đã phải trả giá cho sự hẹp hòi của chính mình.
Thiếu niên lại nỗ lực nhích tới gần bọn họ vài lần, lần nào cũng bị đá trở ra.
Số lần bị đá nhiều tới mức, ngay cả Hansen cũng nhìn không nổi. Khi cậu ta lại nỗ lực chen vào bọn họ, liền vươn tay túm mắt cá chân cậu, dùng sức kéo đến bên mình.
Thiếu niên giật mình nhìn hắn, trong mắt còn mang theo vẻ sợ sệt.
“Ở đó rất thơm à?” Hansen nói.
Thiếu niên cúi đầu nhìn bàn tay nắm mắt cá chân mình của hắn, chầm chậm rụt chân.
Hansen buông tay, “Ta ngủ một lúc, ngươi đừng làm ồn”
Thiếu niên co chân lại, quay đầu dè dặt nhìn đồng bọn lúc trước, ngồi yên không động đậy, dường như đã nhận thức được vị trí hiện tại của mình.
Gregory nhìn thiếu niên và Hansen, hàng mày hơi nhíu lại tưởng chừng không thể nhìn ra. Xem xét tình hình hiện tại, pháp sư vong linh hẳn là không định công khai thân phận, nói cách khác trong đội ngũ bỏ trốn đã có một gánh nặng. Mà chính mình hiện tại còn trong giai đoạn “mất trí nhớ”, mặc dù thời điểm mấu chốt, y có thể để bản năng phát huy tác dụng, nhưng nhất định không được tỏ ra quá mạnh. Tiểu ma pháp sư chỉ ở cấp ba, tự chiếu cố bản thân dường như đã không dễ, không thể trông cậy cậu ta giúp đỡ người khác. Như vậy có thể trông cậy được chỉ còn Hayden và Hansen. Đội ngũ như vậy muốn chạy trốn đã không dễ dàng, lại còn thêm một thiếu niên đói lả tới đi cũng không nổi? Hành động của Hansen quả thực là rất thiếu suy nghĩ.
Kỳ thực Hansen cũng biết không nên nhét thêm thiếu niên dưới cánh mình, nhưng nghĩ đến cậu ta bởi vì mình và tiểu ma pháp sư mới bị đồng bọn ghét bỏ, trong lòng nhịn không được thấy áy náy, nhất là thấy cậu ta cố gắng hết lần này tới lần khác để rồi thất bại hết lần này tới lần khác.
Hắn nhìn về phía Hayden, im lặng chờ đợi ánh mắt trách cứ.
Nhưng Hayden chỉ cười cười, sau đó tiếp tục vỗ nhẹ lưng Mundra, dỗ dành Mundra đang nằm trên đùi hắn chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài chợt có tiếng bước chân nặng nề của hơn một người.
Cửa bị mở ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào. Hiện tại là giữa trưa, là thời gian ánh nắng gay gắt nhất.
Người tới là một lão già lưng gù, tay cầm một thùng gỗ đen sì, bên trong có gì đó hơi phản quang. Ông ta đặt thùng gỗ xuống đất, nhóm người Hayden liền cảm thấy không khí trong phòng thay đổi.
Những người kia đều đứng dậy, dùng ánh mắt đói khát giống như lúc nãy nhìn bánh mì mà nhìn thùng gỗ trước mặt ông lão.
Ông lão nói: “Các ngươi nhanh lên một chút”
Trong đám người kia có người hô: “Hôm nay đến lượt ai? Đừng cướp”
Những lời này tựa như chú niệm ma thuật, dẹp yên hơn nửa đám người, chỉ còn gần nửa đám người còn lại cuống cuồng lao lên, trong đó bao gồm cả thiếu niên.
Nhưng bàn tay thiếu niên vừa vục vào thùng gỗ, đã bị một người tát văng ra.
Người tát văng đói tới ngực dính vào lưng, không còn sức lực, cho nên thiếu niên lồm cồm bò dậy được ngay, đang định xông tiếp về trước, chợt nghe trong đám người kia có tiếng la: “Bọn chúng muốn chạy trốn! Bọn chúng muốn chạy trốn!”
Hai chữ chạy trốn như cây kim châm vào thần kinh lính canh.
Lính canh đứng trước cửa lập tức vọt vào, lạnh lùng nói: “Ai muốn chạy trốn?!”
Mặc dù rất nhiều người không đồng ý loại hành vi bán đứng này, nhưng trong loại thời điểm thế này, đều rất ăn ý mà đồng thời chỉ tay về phía nhóm người Hayden.
Thiếu niên sợ tới mức run bần bật, tứ chi đồng thời quơ cào bò qua bên, lại bị đá trở về bên cạnh Hansen.
Lính canh nhìn nhóm người Hayden, tay cầm chuôi kiếm, toàn thân tràn ngập sát khí, “Các ngươi muốn bỏ trốn?”
“Đúng vậy, bọn họ còn định để cái người cao cao kia dẫn dụ các ngài, thuận tiện cho chúng bỏ trốn”. Người tố cáo lúc trước dùng giọng nói the thé gào lên.
Lính canh nhìn Hansen, hung dữ hỏi: “Có chuyện này không?”
“Đương nhiên không có”. Hansen thề thốt phủ nhận.
Lính canh mím môi, đột nhiên chỉ vào hắn và Mundra đang gối trên đùi Hayden nói: “Hai người các ngươi đứng dậy! Đi theo ta!”
Bàn tay Hayden đặt trên lưng Mundra dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu.
Trong một đám người đầu bù tóc rối, Hayden rất thu hút chú ý. Mái tóc vàng còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời, đôi con ngươi màu xanh lam còn sâu thẳm hơn biển khơi, còn có dung mạo anh tuấn được toàn bộ đại lục công nhận.
Lính canh sửng sốt, chợt mỉm cười hèn mọn nói: “Ngươi cùng người trên đùi ngươi đều đứng dậy”
Mundra bực bội mở mắt, chậm chạp ngồi dậy.
Hayden ôn nhu gạt tóc mái trên trán cậu nói: “Đánh thức em?”
Mundra dụi mắt, “Đi thôi?”
Hayden cười nói: “Được”
Bọn họ nói xong, thực sự đứng dậy, đi ra ngoài.
Nhóm người Hansen vội vàng đi theo phía sau.
Lính canh chỉ vào Gregory và tiểu ma pháp sư quát: “Ta chỉ kêu ba người đi! Các ngươi ở lại!”
Gregory nói: “Chúng tôi đi cùng nhau”
Lính canh nói: “Vậy thì sao?”
“Chẳng sao cả”. Trong tay Hayden đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, nhẹ nhàng xoẹt qua cổ hai tên lính, sau đó cười mỉm nhìn bọn họ ngã ngửa xuống vũng máu do cổ họng mình bắn ra.
Biến cố bất ngờ khiến tất cả những người đang tranh nhau nước cháo trong thùng gỗ đều ngây ra.
Ông lão đưa thùng gỗ hét một tiếng, lộn nhào xông ra ngoài.
Hayden một tay ôm lấy Mundra, một tay cầm kiếm, tựa như mũi tên lao ra ngoài.
Hansen kéo thiếu niên chạy theo sau bọn họ.
Gregory và tiểu ma pháp sư là nhóm cuối cùng.
Lính gác căn nhà có lẽ đã nhàn hạ quá lâu, bởi vậy cho đến tận khi Hayden chạy ra phố mới kịp phản ứng, từng tên quát tháo đuổi theo.
Hayden dừng lại trên phố một giây, xoay người chạy như bay về phía tây.
Gregory đuổi theo, gọi to: “Ngài đi ngược rồi”
Hayden không quay đầu, nói: “Ở đó nhiều lính canh”
Gregory nói: “Ngài định đi đâu?”
Hayden nói: “Nơi an toàn”
Gregory ngẩng đầu nhìn con đường trước mặt.
Một tòa thành màu xanh dần dần phóng lớn trong tầm mắt.
…
Y hoàn toàn không cho rằng tự mình nạp mạng là ý kiến hay. Nghĩ thì nghĩ vậy, Gregory vẫn tiếp tục chạy về trước.
Tiểu ma pháp sư đột nhiên dừng lại, ném về sau mấy thủy cầu.
Uy lực của thủy cầu còn yếu hơn so với tưởng tượng, một đạo kim quang chém tới, suýt chút nữa chẻ tiểu ma pháp sư thành hai nửa!
Tiểu ma pháp sư sợ tới bủn rủn chân tay, mở trừng mắt nhìn mình bị kim quang bao phủ, lập tức, một thanh trường kiếm chắn trước mặt cậu, ngăn cản uy hiếp của kim quang chỉ cách cậu có ba cm.
Giáp vàng cầm thương, lạnh lùng nhìn Hansen.
Hansen nói với tiểu ma pháp sư: “Cậu đi trước”
Tiểu ma pháp sư thở hổn hển, phát hiện chân đã có cảm giác, lập tức loạng choạng đuổi theo hướng Hayden chạy.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
14 chương
102 chương
14 chương
123 chương