Vào ngày họ thá neo xuống vùng nước sâu quanh vịnh Caribbean nơi quê nhà của Nora, Sara đã phát hiện ra việc chồng cô có hơn hai danh phận. Anh không chỉ là Hầu tước của nhà St. Jame và Bá tước của Wakersfield. Mà anh còn là Pagan. Cô bị chấn động trước tin tức đó, người đổ sập lên giường theo đúng nghĩa. Cô không cố tình nghe lén nhưng cửa sập trên trần phòng cô đang mở, còn hai thủy thủ đã nói chuyện khá to. Tuy nhiên, chỉ đến khi giọng họ hạ thấp xuống thành tiếng thì thầm Sara mới bắt đầu chú ý đến những gì họ đang nói. Cô không muốn tin vào những điều mình nghe được cho đến khi Matthew tham gia vào cuộc hội thoại và nói ra sự thật hiển nhiên về những chiến lợi phẩm họ đã chia chác với nhau trong cuộc đột kích cuối cùng của mình. Sau đó, cô phải ngồi xuống. Sự thật là, cô cảm thấy kinh hoàng nhiều hơn là khiếp sợ trước phát hiện đó. Dù thế thì nỗi sợ của cô chỉ là dành cho Nathan và mỗi khi cô nghĩ về những rủi ro anh gặp phải khi bắt đầu đi cướp một con tàu khác, cô cảm thấy dạ dày mình cuộn lên. Suy nghĩ đen tối này dẫn đến một suy nghĩ đen tối khác. Cô hình dung cảnh anh tiến về phía giá treo cổ, nhưng cô chỉ cho phép bản thân tưởng tượng ra khả năng kinh khủng đó một lần duy nhất. Khi mật đắng trào dâng lên tận cổ, cô biết rằng mình lại sắp ói ra toàn bộ bữa sáng nên buộc bản thân phải dừng những suy nghĩ khủng khiếp đó lại. Sara có thể đã hoàn toàn tuyệt vọng nếu không có những nhận xét cuối cùng mà cô nghe được từ Chester. Người thủy thủ thừa nhận gã vô cùng vui sướng khi thoát khỏi cuộc sống cướp biển. Hầu hết mọi người, gã thêm vào, đều đã sẵn sàng để bắt đầu một cuộc sống gia đình, và những của cải tích cóp phi pháp có thể sẽ cho họ một khởi đầu tốt đẹp. Cô cảm thấy nhẹ nhõm và bắt đầu khóc. Sau cùng, cô sẽ không cần phải cứu Nathan khỏi chính bản thân anh nữa. Anh rõ ràng đã nhận ra lỗi lầm trên con đường của mình. Lạy Chúa tôi, cô cầu nguyện rằng anh đã nhận ra điều đó. Cô không thể chịu đựng được ý nghĩ sẽ mất anh. Cô đã yêu anh từ rất lâu và thật quá tàn nhẫn để có thể nghĩ đến một cuộc sống không có anh gầm gừ với cô, hét lên với cô. Sara mất gần trọn buổi sáng để lo lắng về Nathan. Cô dường như không thể xua đi nỗi sợ hãi của chính mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu như những người đàn ông kia phản bội chồng cô? Những món tiền thưởng treo trên đầu Nathan trong lần thông cáo cuối cùng thật sự là một số tiền khổng lồ. Không, không, đừng nghĩ đến điều đó, cô nói với chính mình. Những người thủy thủ đó cực kỳ trung thành. Đúng thế, cô đã nghĩ theo đúng hướng. Tại sao lại phải chuốc rắc rối vào người? Điều gì đến rồi sẽ đến cho dù cô có lo trước bao nhiêu đi chăng nữa. Dù là chuyện gì, cô cũng sẽ đứng cạnh chồng và bảo vệ anh bằng bất cứ cách nào cô có thể. Liệu Matthew đã tâm sự quá khứ đen tối của ông với Nora? Và nếu như ông ta đã làm vậy, thì liệu ông có nói cho dì cô biết rằng Nathan là Pagan hay không? Sara đi đến quyết định sẽ không bao giờ tìm hiểu ngọn ngành mọi chuyện. Cô sẽ không kể cho bất cứ ai - kể cả là người dì yêu quý của mình - những gì cô vừa biết. Bí mật này sẽ chôn xuống mồ cùng cô. Khi xuống ca bin đón vợ, Nathan thấy cô đang ngồi ở mép giường, nhìn vô định vào không gian. Không khí bên trong nóng như lò đốt nhưng Sara lại đang run rẩy. Anh cho rằng cô đang cảm thấy không được khỏe. Khuôn mặt cô nhợt nhạt nhưng chính sự im lặng của cô trước anh mới là triệu chứng đáng lo ngại hơn tất cả. Sự quan tâm của anh tăng lên khi cô cứ ngồi lặng lẽ trên chiếc thuyền nhỏ đưa họ đến bến tàu. Tay cô xếp lại trên đùi, ánh mắt chán nản, dường như chẳng có chút hứng thú với những thứ quanh mình. Nora ngồi bên cạnh Sara, duy trì cuộc nói chuyện được diễn ra liền mạch. Người phụ nữ lớn tuổi dùng khăn tay lau trán và sử dụng quạt để giảm bớt cái nóng cho mình. “Chúng ta sẽ tốn khoảng một đến hai ngày để làm quen với cái nóng”, bà nói. “Nhân tiện, Nathan”, bà thêm vào. “Cách nhà ta khoảng nửa dặm có một thác nước tuyệt đẹp. Nước chảy từ trên núi xuống, trong lành như nụ cười trẻ thơ và tụ thành một cái hồ ở ngay phía dưới, cậu nhất định phải dành thời gian đưa Sara đến đó để đi bơi.” Nora quay sang nhìn cháu gái. “Sara, có lẽ đây chính là lúc con có thể học bơi.” Sara không trả lời. Nora đẩy nhẹ người Sara để lấy sự chú ý từ cô. “Con xin lỗi”, Sara nói. “Dì vừa nói gì?” “Sara, con đang mơ mộng chuyện gì?”, Nora hỏi. “Con không mơ mộng.” Cô nhìn Nathan chăm chú khi đưa ra câu nói đó. Cô cũng nhíu mày. Nathan không biết điều gì đã khiến cô nhăn mặt. “Cô ấy không được khỏe”, anh nói với Nora. “Em hoàn toàn khỏe mạnh”, Sara phản bác. Thái độ của Nora thể hiện rõ sự quan tâm. “Điều gì khiến con lo lắng đến mức như thế”, bà nói. “Cái nóng đã khiến con cảm thấy khó chịu ư?” “Không phải”, cô trả lời. Buông một tiếng thở dài nho nhỏ. “Con chỉ đang nghĩ về... mọi thứ.” “Có điều gì đặc biệt?”, Nora hối thúc. Sara tiếp tục nhìn Nathan chăm chú. Anh nhướng một bên mày khi cô không lập tức trả lời bà. Nora phá vỡ cuộc thi nhìn chằm chằm của họ khi bà lặp lại câu hỏi. “Ta đang gợi ý rằng giờ đây con có thể sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời để học bơi.” “Ta sẽ dạy em.” Nathan tình nguyện thực hiện nhiệm vụ đó. Sara mỉm cười. “Cảm ơn chàng đã đề nghị, nhưng em không tin mình muốn học bơi. Điều đó không cần thiết.” “Dĩ nhiên là có”, anh trả lời. “Em sẽ học bơi trước khi chúng ta quay về Anh.” “Em không muốn học”, cô nhắc lại. “Em không cần phải biết bơi.” “Ý em là gì, em không cần phải biết bơi ư?” Nathan hỏi. “Chắc chắn là em cần phải biết bơi.” “Vì sao?” Vì trông cô rất lúng túng nên sự giận dữ của Nathan tan đi một chút. “Sara, em sẽ không lo chết đuối nếu như biết bơi.” “Hiện giờ em không lo lắng chuyện đó”, cô phản đối. “Khỉ thật, em nên lo lắng về nó.” Cô không thể hiểu tại sao anh lại trở nên giận dữ. “Nathan, em sẽ không chết đuối được.” Câu tuyên bố khiến anh khựng lại. “Tại sao lại không?” “Chàng sẽ không để em bị chết đuối.” Cô cười. Nathan tì tay lên đầu gối và nghiêng về phía trước. “Em nói đúng”, anh bắt đầu nói với giọng điệu vô cùng hợp lý. “Ta sẽ không để em chết đuối.” Sara gật đầu rồi quay sang Nora. “Đó, dì có thấy không, dì Nora? Rõ ràng là chẳng cần...” Nathan cắt ngang lời cô. “Tuy nhiên”, anh tuyên bố dõng dạc, “những lúc ta không bên cạnh em thì sao?”. Cô quăng cho anh cái nhìn bực tức. “Vậy em sẽ không lại gần những chỗ có nước.” Anh hít một hơi thật sâu. “Điều gì sẽ xảy ra nếu em vô tình ngã xuống nước?” “Nathan, chuyện này rõ ràng giống như chàng đang đẩy em vào một cuộc tranh cãi về việc tự bảo vệ bản thân”, cô nói với giọng ngờ vực. Đây chính xác là một cuộc tranh cãi, anh phản bác, “Ta không muốn phải lo lắng cho em. Em sẽ học bơi và cuộc thảo luận này đến đây là kết thúc”. “Nora, dì có thấy Nathan lúc nào cũng hét vào con không?”, Sara hỏi. “Đừng cố kéo ta vào cuộc tranh luận này”, dì cô trả lời. “Ta không về phe ai cả.” Hai vợ chồng rơi vào im lặng. Họ không trao đổi với nhau thêm một lời cho đến khi tàu cập bến. Sara cuối cùng cũng dành chút thời gian để chú ý xung quanh cô. “Ôi, Nora”, cô thì thầm. “Mọi thứ thậm chí còn xanh và tươi tốt hơn những gì con nhớ.” Thiên đường nhiệt đới đầy sôi động với bảy màu sắc cầu vồng. Sara đứng trên bến tàu nhìn về những ngọn đồi phía xa. Mặt trời xuyên qua những hàng cây cọ, chiếu sáng lên vô số những bông hoa đỏ xinh xắn nhiều màu sắc trải dài theo con đường dẫn lên đỉnh núi. Mái che của ngôi nhà được sơn hồng và xanh lá, mái nhà lát gạch đỏ, đứng lộng lẫy trong khung cảnh của những ngọn đồi nhìn ra bến cảng. Sara ước gì mình có thời gian cũng như than chì và giấy vẽ trong tay để có thể ghi lại bức tranh mà Thượng Đế đã vẽ ra này. Cô cũng gần như ngay lập tức nhận ra mình chẳng có đủ khả năng để vẽ lại tuyệt tác đó nên buông một tiếng thở dài. Nathan bước đến đứng cạnh. Sự ngây thơ kỳ diệu trên khuôn mặt Sara khiến anh nín thở. “Sara?”, anh khỏi khi thấy những giọt nước mắt đọng trên mi cô. “Có chuyện gì sao?” Cô không rời mắt khỏi những ngọn đồi trong lúc trả lời anh. “Thật lộng lẫy, phải không Nathan?” “Cái gì lộng lẫy cơ?” “Bức tranh mà Thượng Đế đã trao cho chúng ta”, cô thì thầm. “Nhìn lên những ngọn đồi kia. Chàng có thấy mặt trời đẹp như một bức tranh không? Ôi, Nathan, nó thật là lộng lẫy.” Anh không nhìn lên mà nhìn xuống vợ mình, ngắm nhìn những thứ tưởng chừng như tồn tại vĩnh cửu. Dường như có một sự ấm áp đang chậm rãi tràn ngập con tim cũng như tâm hồn anh. Nathan không thể kiềm chế lại bản thân đưa tay chạm vào cô. Những ngón tay anh vuốt một đường lên má cô. “Em mới thật lộng lẫy”, anh nghe thấy chính mình đang thì thầm. “Em là điều duy nhất xinh đẹp trên đời này.” Sara choáng váng bởi những cảm xúc trong giọng nói của anh. Cô quay lại và mỉm cười. “Em ư?”, cô thì thầm. Khoảnh khắc đáng giá đó vụt qua. Thậm chí trước khi cô có thể chớp mắt, thái độ của Nathan đã thay đổi. Anh trở nên lanh lẹ khi ra lệnh cho cô ngừng đùa giỡn. Sara tự hỏi liệu mình có bao giờ sẽ hiểu nổi anh. Sara bước cạnh Nora, men theo những tấm ván gỗ dẫn lên con đường mòn trong khi suy nghĩ về tính cách khó hiểu của chồng. “Sara yêu quý, con đang nhăn mặt. Có phải cái nóng bắt đầu khiến con khó chịu không?” “Không”, cô trả lời. “Con chỉ đang nghĩ chồng mình là người khó hiểu đến thế nào”, cô giải thích. “Nora, chàng thật sự muốn con trở nên hoàn toàn độc lập”, cô thú nhận. “Nathan đã khiến con nhận ra rằng con đang cố làm cho mình trở nên phụ thuộc như thế nào. Con chỉ nghĩ rằng con nên như vậy”, cô thêm vào với cái nhún vai. “Con mong chờ chàng sẽ chăm sóc cho con, nhưng có lẽ con đã sai. Con tin là chàng vẫn sẽ yêu con ngay cả khi con có thể tự bảo vệ bản thân.” “Ta tin cậu ta sẽ rất tự hào về những nỗ lực của con”, Nora trả lời. “Con thực sự muốn sống trong sự thương hại của một người đàn ông ư? Hãy nghĩ đến mẹ con, Sara. Chị ấy đã không được kết hôn với một người biết quan tâm như Nathan.” Dì Nora đã khiến cô phải bận tâm suy nghĩ. Sara đã không hề cân nhắc đến khả năng Nathan có thể trở thành một người đàn ông tàn nhẫn. Điều gì sẽ xảy ra nếu anh là người như thế? “Con sẽ phải suy nghĩ về những điều dì vừa nói”, cô nói khẽ khàng. Nora vỗ nhẹ lên tay Sara. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi, con yêu. Đừng cau mày như thế. Nó sẽ khiến cho con đau đầu. Bé con của ta, hôm nay không phải là một ngày đẹp trời, đúng không?” Dọc lối đi có vài gã đàn ông đang lảng vảng xung quanh. Đọn họ đều nhìn Sara chằm chằm khi cô đi ngang qua. Nathan nhíu mày trước những ánh mắt ngang nhiên đầy dâm đãng của chúng, và khi một tên quá khích buông tiếng huýt sáo nhỏ, Nathan như bốc hỏa. Khi đi ngang qua gã, anh làm như vô tình đập mu bàn tay đang nắm lại thành hình nắm đấm thẳng vào mặt tên con hoang đó. Cái đập khiến gã đàn ông ngã xuống nước. Sara liếc lại qua vai khi nghe thấy tiếng ngã đó. Tuy nhiên, đó chỉ là một hành động lơ đãng khi cô đang cố tập trung vào những điều dì Nora đang nói. Cô bắt được ánh mắt Nathan. Anh mỉm cười với cô. Sara cười đáp trả trước khi xoay người trở lại. Tất cả những gã còn lại đều tránh đường cho anh, trừ một gã. Tên thiếu thận trọng đó sở hữu cái mũi trông như cành cây và một bên mắt lác. “Cô ta ngon lành nhỉ?”, hắn nhận xét. “Cô ấy là người của tao”, Nathan tuyên bố trong tiếng gầm nhỏ. Thay vì đánh cho gã láo xược một trận, anh chỉ đơn giản đẩy hắn ra bến tàu. “Cậu bé, cậu đang biến thành thằng nhóc bảo kê đấy, cậu có nghĩ thế không?”, Jimbo kéo dài giọng. Gã cười toe và nói thêm. “Cô ấy chỉ là một người vợ thôi mà.” “Phụ nữ không tự nhận ra sức hấp dẫn của mình”, Nathan lầm bầm. “Sara chắc chắn sẽ không đi cái kiểu như thế nếu biết cái cách mà những tên khốn này liếc mắt đểu cáng nhìn mình.” “Chính xác là cô ấy đi như thế nào?”, Jimbo hỏi. “Cậu rõ ràng hiểu những gì tôi đang nói. Cái cách hông cô ấy...”, anh không giải thích tiếp mà chuyển sự chú ý sang câu nói cuối cùng của Jimbo. “Và cô ấy không phải chỉ là một người vợ, Jimbo. Cô ấy là vợ tôi.” Jimbo quyết định gã đã trêu chọc Nathan đủ lâu. Chàng trai đang tự đẩy bản thân rơi vào cơn giận dữ. “Khung cảnh nơi đây cho tôi thấy rằng chúng ta chẳng thể có được những gì mình cần để sửa chữa những cột buồm.” Lời nhận xét cau có đó đã đúng. Sau khi để Sara cho Nora và Matthew dẫn về nghỉ ngơi trong nhà của Nora, Nathan và Jimbo bắt đầu đi vòng quanh khám phá ngôi làng nhỏ bé. Nathan không tốn nhiều thời gian để đồng ý với Jimbo là họ sẽ phải đưa con tàu tới một bến cảng lớn hơn. Theo bản đồ, bến cảng gần đây nhất cũng cách xa ngôi làng khoảng hai ngày đường. Nathan biết Sara sẽ không thích nghe về chuyến khởi hành sắp tới của mình. Trên đường lên đồi, anh quyết định sẽ thông báo ngay chuyện này với cô, chấp nhận đối mặt với tình huống không thể tránh khỏi và kết thúc mọi chuyện. Anh có chút ngạc nhiên khi đến nhà Nora. Anh đã mong chờ được thấy một ngôi nhà nhỏ bé, nhưng nơi cư trú của Nora có kích thước to gấp ba lần ngôi nhà bình thường. Đó là một ngôi nhà lớn hai tầng, bên ngoài sơn màu hồng nhạt với mái hiên vòng quanh phía trước, mỗi bên đều được sơn màu trắng. Sara đang ngồi trên ghế đá gần phía cửa trước. Nathan leo lên bậc thềm và thông báo. “Ngày mai ta sẽ rời đi cùng với một nửa số thủy thủ.” “Em biết.” Sara cố kiểm soát biểu hiện của mình. Cô bỗng nhiên tràn đầy hoảng loạn. Chúa lòng lành ơi, chàng định rời đi cho một cuộc tấn công khác? Nora đã chỉ cho cô thấy hòn đảo nhà dì nằm gần với những hang ổ cướp biển được bố trí hơi xa một chút phía dưới bờ biển. Nathan sẽ đáp ứng mong muốn của các cộng sự và thực hiện cuộc phiêu lưu cuối cùng của anh chăng? Cô hít một hơi thật sâu và trầm tĩnh. Dù biết mình đang kết luận vội vã, nhưng Sara dường như không thể kiềm chế bản thân. “Chúng ta phải tìm một bến cảng lớn hơn, Sara, để có được những vật liệu cần thiết cho việc sửa chữa Seahawk.” Cô chẳng tin lấy một từ trong lời nói của anh. Nora sống trong một ngôi làng đánh cá, và vì Chúa, những thủy thủ chắc chắn sẽ có đủ những thứ họ cần. Dù thế, Sara cũng sẽ không để cho Nathan biết được những điều cô đang phỏng đoán. Một khi sẵn sàng, anh sẽ cho cô biết mình chính là Pagan. Cho đến lúc đó cô sẽ vờ tin tưởng anh. “Em hiểu”, cô lại thì thầm. Nathan ngạc nhiên trước sự chấp nhận dễ dãi của cô. Anh đã quen với việc cùng cô tranh cãi trong mỗi vấn đề nhỏ nhặt. Sự thay đổi trong tính cách của Sara làm anh lo lắng. Cô cư xử một cách kỳ lạ suốt cả ngày hôm nay. Anh dựa vào lan can và chờ cô nói thêm điều gì đó. Sara đứng dậy và quay trở vào nhà. Nathan bắt kịp cô ở tiền sảnh. “Ta sẽ không đi lâu”, anh nói. Sara vẫn đi tiếp và tiến đến tầng hai khi bị anh tóm lấy vai. “Sara, em bị cái quái gì nhập đấy?” “Nora đã sắp xếp cho chúng ta căn buồng thứ hai từ bên trái, Nathan. Em chỉ đóng gói một vài thứ, nhưng có thể chàng nên có thêm vài người khác để mang rương đựng đồ của em lên.” “Sara, em sẽ không ở đây lâu”, Nathan phản đối. “Em biết.” Cô muốn hét vào mặt anh rằng điều gì sẽ xảy ra nếu như chàng bị giết giữa đại dương. Sau đó sẽ thế nào, Nathan? Liệu có ai đó sẽ quay trở lại đây báo cho em tin đó? Chúa ơi, một điều quá kinh khủng để có thể nghĩ tới. Sara nhún vai vùng thoát khỏi tay anh và đi tiếp. Nathan lại một lần nữa đuổi theo cô. Phòng ngủ được bố trí nhìn ra biển. Những cánh cửa kép đang mở, tiếng sóng vỗ vào đá vang vọng khắp căn phòng rộng rãi. Một chiếc giường bốn cọc nằm giữa những cánh cửa sổ với một tấm chăn sặc sỡ đáng yêu phủ lên nó. Một chiếc ghế nhung lớn màu xanh lá đặt trong góc gần tủ quần áo bên cạnh cửa. Màu sắc của rèm cửa hoàn toàn hợp tông với màu của chiếc ghế. Sara đi nhanh về phía tủ quần áo và bắt đầu treo những bộ váy của mình vào trong. Nathan dựa người vào cửa nhìn vợ một lúc. “Được rồi, Sara. Em đang có vấn đề gì đó và ta muốn biết nó là gì? “Mọi chuyện đều ổn”, cô nói, giọng run rẩy và không quay đầu lại. Chết tiệt, Nathan nghĩ, chính xác là có điều gì đó không ổn nên anh sẽ không rời khỏi căn phòng cho đến khi biết điều đó là gì. “Chúc chàng có một chuyến đi an toàn, chồng. Tạm... biệt.” Anh cảm thấy muốn gầm gừ. “Ta sẽ không rời đi cho đến ngày mai.” “Em biết.” “Em có thể ngừng nói ‘em biết’ hay không?”, anh gầm lên. “Quỷ thật, Sara, ta muốn em ngừng cư xử lạnh lùng một cách chết tiệt như thế với ta. Ta không thích điều đó.” Cô quay lại để anh có thể nhìn thấy mình đang nhăn nhó. “Nathan, em đã yêu cầu chàng không biết bao nhiêu lần rằng hãy thôi sử dụng những từ ngữ xúc phạm khi có mặt em vì em không thích, nhưng nó cũng chẳng khiến chàng ngừng lại, đúng không?” “Hai điều này không giống nhau”, anh làu bàu. Nathan không hề nổi giận với cái giọng gần như hét lên của cô. Sự thật rằng cô đang quay trở lại tính khí thường ngày của mình khiến Nathan vui vẻ. Cô đang không cư xử lạnh lùng hoặc thờ ơ với anh. Sara không hiểu tại sao Nathan lại đang cười với mình. Anh trông rất nhẹ nhõm. Người đàn ông này chẳng có ý nghĩa gì với cô cả. Nathan rõ ràng đã dành quá nhiều ngày dưới nắng nóng. Một kế hoạch hình thành trong tâm trí cô. “Vì chàng thích dùng những lời lẽ thô lỗ, em sẽ đoán rằng chàng cảm thấy thỏa mãn sau khi sử dụng những từ ngữ thô tục đó.” Cô ngừng lại và cười. “Em quyết định cũng sẽ dùng những từ ngữ đầy tội lỗi đó, chỉ là để kiểm tra lý thuyết này. Em cũng sẽ tìm ra liệu chàng có thích nghe vợ mình nói điều này thường xuyên không.” Tiếng cười của Nathan không khiến cô phiền lòng. “Những từ tục tĩu duy nhất mà em biết là chết tiệt và quỷ thật, Sara, bởi vì đó là những từ thô thiển duy nhất ta đã từng dùng khi có mặt em. Ta đã rất thận trọng”, anh thêm vào với một cái gật đầu. Cô lắc đầu. “Em đã nghe thấy chàng sử dụng những từ khác khi chàng không biết em ở trên boong. Em cũng nghe được vốn từ vựng phong phú của những thủy thủ.” Anh lại bắt đầu cười lớn. Ý nghĩ cô vợ bé nhỏ yếu ớt của chàng sử những ngôn ngữ tục tĩu khiến anh khá vui vẻ. Cô thực sự đầy nữ tính, một phụ nữ mềm mại và ngọt ngào, thậm chí anh không thể bắt đầu tưởng tượng nổi hình ảnh cô sử dụng những từ ngữ thô lỗ. Chỉ là điều này không thuộc bản chất tự nhiên của Sara. Tiếng hét của Matthew chấm dứt cuộc thảo luận giữa họ. “Nora muốn gặp các vị trong phòng khách”, tiếng gầm của Matthew vọng lên tầng trên. “Chàng xuống đi”, Sara yêu cầu. “Em chỉ còn hai chiếc váy nữa là xong. Nói với bà, em sẽ có mặt ngay lập tức.” Nathan ghét bị làm phiền, anh đã có một khoảng thời gian khá vui vẻ. Anh thở dài và bước ra khỏi cửa. Sara nói lời cuối cùng. Giọng cô vui vẻ một cách đáng ngạc nhiên khi với theo anh, “Nathan, chiều nay thật nóng chết tiệt, đúng không?”. “Chết tiệt là đúng”, anh trả lời vọng lại. Anh không định để Sara biết rằng mình hoàn toàn không thích nghe cô ăn nói giống như những ả gái điếm tầm thường. Những điều Sara nói với anh khi họ ở riêng với nhau là một chuyện, nhưng anh biết rõ là cô sẽ không bao giờ sử dụng những ngôn từ xấu xa đó ở chốn công cộng. Anh có cơ hội kiểm tra cô sớm hơn rất nhiều so với dự đoán. Một vị khách ngồi cạnh Nora trên chiếc trường kỷ bọc thổ cẩm trong phòng khách. Matthew đứng trước cửa sổ. Nathan gật đầu với bạn, rồi sải bước về phía Nora. “Nathan thân mến, ta xin hân hạnh giới thiệu đây là cha xứ Oscar Pickering”, bà quay sang vị khách và thêm vào. “Cháu trai tôi là Hầu tước nhà St. Jame.” Nathan phải cố gắng để nín cười. Cơ hội này đơn giản là quá tốt để anh có thể bỏ qua. “Ngài là linh mục?”, anh hỏi và toét miệng cười. Nora chưa bao giờ thấy Nathan dễ gần đến thế. Tại sao ư, anh đã thật sự bắt tay với cha xứ. Bà từng nghĩ Nathan có thể trở nên phát ốm một cách dễ dàng như Matthew. Trông người đàn ông đáng yêu tội nghiệp kia như thể đang phải chịu dằn vặt từ một cơn phát ban đau đớn. Sara bước vào phòng khách khi Nathan đã trườn người vào một trong hai chiếc ghế đối diện với chiếc trường kỷ. Anh duỗi chân và cười như một gã ngốc. “Oscar là quan nhiếp chính mới được bổ nhiệm trong làng.” Nora nói với Nathan. “Bà quen Oscar lâu chưa?”, Nathan hỏi trước khi phát hiện ra Sara đang đứng ở ngưỡng cửa. “Không, chúng tôi mới chỉ gặp nhau, nhưng tôi đã khăng khăng yêu cầu dì của ngài dùng tên riêng của tôi để xưng hô.” Sara bước vào, nhún gối chào trang nhã trước vị khách. Vị quan nhiếp chính của chính phủ là một người đàn ông gầy gò với cặp kính tròn trên sống mũi. Ông ta thắt một chiếc cà vạt cứng cáp màu trắng cùng áo khoác đen và quần ống túm, cử chỉ của ông ta trông vô cùng khắc khổ. Ông ta dường như có chút trịch thượng trước Sara, vì đầu ông ta ngả ra sau và nhìn Sara qua gọng kính của mình. Ông ta tiếp tục liếc nhanh Nathan với thái độ khinh thị trên mặt. Sara không thích người này một chút nào. “Con yêu”, Nora bắt đầu, “Ta hân hạnh giới thiệu...”. Nathan ngắt lời, “Tên ngài đây là Oscar, Sara, và ông ta là quan nhiếp chính mới trong làng.” Anh cố ý không đề cập với cô rằng người này đồng thời cũng là một cha xứ. “Ngài Oscar, cô gái trẻ tuổi dễ thương này là cháu gái tôi và là vợ của Nathan, dĩ nhiên. Phu nhân Sara.” Pickering gật đầu và ra hiệu về phía chiếc ghế bên cạnh Nathan. “Tôi rất vui khi được gặp cô, phu nhân Sara.” Sara mỉm cười nghiêm túc. Cặp kính của người đàn ông này ắt hẳn đã kẹp chặt lấy mũi, cô nghĩ, vì ông ta sở hữu một giọng mũi cao đến bất thường. “Lẽ ra tôi nên gửi đến một lá thư yêu cầu được gặp mặt”, Pickering nói, “Nhưng lúc đó tôi đang trên đường đi dạo như thường nhật và không thể kiềm chế nổi bản thân khi trông thấy toàn bộ những thứ lộn xộn đã diễn ra ở đây. Sự tò mò, như các vị thấy đấy, đã chiếm lấy tôi. Vài người đàn ông với bề ngoài đầy khó chịu đang ngồi trước hiên nhà cô, phu nhân Sara, và tôi khuyên là cô nên ra lệnh cho những người hầu của mình đuổi họ đi. Không được sống lẫn với những kẻ thấp kém, cô thấy đó. Điều đó không đúng mực chút nào”. Pickering cau mày nhìn Matthew khi ông ta đưa ra những nhận xét cuối cùng. Sara cực kỳ ngạc nhiên trước sự khiếm nhã của ông ta. Cô biết rằng Pickering không được dạy dỗ theo cách chính thống, vì ông ta còn chẳng buồn đứng dậy khi cô vào phòng. Người này - là một kẻ giả tạo. Trong cơn kích động, cô cầm lấy chiếc quạt trên bàn, hất nhẹ từ cổ tay để bung quạt và bắt đầu phe phẩy trước mặt một cách sốt sắng. “Không ai được quyền đuổi những người đó đi”, Nathan tuyên bố. “Bọn họ là một phần trong đội thủy thủ của ngài Hầu tước”, Nora chen vào. Sara đi về phía đối diện và đứng cạnh Matthew. Một hành động biểu thị sự đồng ý của cô và cái nháy mắt chậm rãi của Matthew cho cô biết rằng ông hiểu trò chơi của cô. Cô mỉm cười đáp lại. Sau đó, Nathan kéo lại sự chú ý của cô. “Vợ tôi chỉ đang đề cập đến cái nóng”, anh kéo dài giọng. Ánh mắt hướng thẳng vào cô. Cô để ý thấy nụ cười của anh đầy mùi nham hiểm. “Em đã nói nó là gì nhỉ, vợ yêu?”, anh giả vờ hỏi một cách ngây thơ. “Em không nhớ”, cô buột miệng. Vẻ thỏa mãn của chồng đã khiến cô thay đổi ý định, “Ôi, vâng, giờ thì em nhớ rồi. Em đã nói thời tiết thật nóng chết tiệt. Ngài không đồng ý sao, ngài Pickering?” Chiếc kính rơi xuống đỉnh mũi ngài nhiếp chính. Matthew giật mình. Sara để ý thấy Nathan đã ngừng cười. Sara tạo cho mình một nụ cười ngọt ngào. “Cái nóng luôn mang lại cho tôi những cơn đau đầu quái quỷ”, cô nói. Cô đã đổ thêm dầu vào lửa. Matthew nhìn Sara như thể ông thấy cô có nhiều hơn một cái mũi trên mặt. Người chồng yêu quý chằm chằm nhìn cô. Vẫn chưa đủ. Cô sẽ thua cuộc hoàn toàn, nếu thế thì lời hứa không bao giờ dùng lời lẽ thô lỗ nữa của anh cũng sẽ tiêu tan. Sara mong Nora sẽ hiểu khi cô giải thích cho bà hành vi đáng xấu hổ của mình. Sau đó cô thở dài thườn thượt, dựa người vào gờ cửa cổ. “Đúng thế, thời tiết thật khó chịu một cách chết tiệt.” Nathan nhoài hẳn người khỏi ghế. Giống như một người vừa nghe được những đề nghị bẩn thỉu và không thể tin nổi vào điều đó, anh yêu cầu cô lặp lại những lời vừa nói. “Em mới nói gì?”, anh gầm lên. Cô vui vẻ đáp ứng anh. “Em nói thời tiết thật khó chịu một cách chết tiệt.” “Đủ rồi!”, Nathan quát lên. Matthew buộc phải ngồi xuống. Nora bắt đầu ho với nỗ lực át đi tiếng cười của mình. Ngài Pickering rời khỏi chỗ ngồi và vội vã bước ra khỏi phòng, ông ta nắm chặt cuốn sách trong tay. “Ngài phải rời đi sớm thế sao, ngài Pickering?”, Sara gọi với theo. Mặt cô giấu sau quạt vì thế anh không thể nhìn thấy điệu cười của cô. “Tôi thật sự phải...”, vị khách lắp bắp. “Ôi, ngài có việc gì vội sao”, Sara nói rồi đặt chiếc quạt xuống và bắt đầu bước ra ngoài tiền sảnh. “Tại sao, ngài đang cư xử như thể có ai đó vừa mới đá vào...” Sara không có cơ hội nói hết những từ cuối cùng, tay Nathan đã bịt lấy miệng cô. Cô kéo tay anh ra. “Em chỉ định nói là đằng sau lưng.” “Ôi, ôi, em sẽ không nói thế”, Nathan phản bác. “Sara, điều gì đã xảy ra với con thế?”, Nora nói với theo. Sara vội vã bước lại bên dì mình. “Hãy tha thứ cho con. Con hy vọng mình đã không làm dì thất vọng nhiều, Nora, nhưng vì Nathan rất thích sử dụng những từ ngữ thô tục, con cho là mình cũng nên thử. Dù sao thì con cũng không đặc biệt quan tâm đến vị quan chức chính phủ mới này.” Cô thú nhận. “Nhưng nếu dì muốn, con dĩ nhiên sẽ đuổi theo và xin lỗi ông ta.” Nora lắc đầu. “Ta cũng không hề thích ông ta”, bà thú nhận. Cả hai người phụ nữ đều vờ như không thấy Nathan đang đứng trước họ. Sara lỉnh lại gần Nora hơn một chút. Cô cảm thấy như thể mình sẽ bị vồ lấy bất cứ lúc nào. Sara cũng không chút bận tâm đến cảm giác đó. Cô hắng giọng trong lo lắng, nhưng vẫn dũng cảm giữ nụ cười trên môi. “Con để ý thấy trong tay ngài Pickering có một cuốn sách, nó là gì? Dì đã cho ông ta mượn một trong số những cuốn tiểu thuyết của dì ư, Nora? Con không tin ông ta sẽ trả lại nó cho dì. Dường như ông ta không phải loại người đáng tin cậy.” “Ông ta không mang theo tiểu thuyết”, Nora trả lời, nụ cười của bà dịu dàng. “Đó là cuốn Kinh Thánh của ông ấy. Ôi, Chúa ơi, ta thật sự nên giải thích sớm hơn.” “Giải thích cái gì?”, Sara hỏi. “Dì định nói với con rằng người đó mang theo một quyển Kinh Thánh bên người ư? Nếu điều này không phải là đạo đức giả thì thực lòng con không biết phải gọi nó là gì nữa.” “Sara, đa số các linh mục đều mang theo Kinh Thánh.” Cô chậm lại để bắt kịp ý của bà. “Linh mục? Nora, dì vừa nói ông ấy là quan nhiếp chính mới trong làng.” “Đúng thế, con yêu, ông ta là người tiếp quản chính thức, nhưng cũng là linh mục của nhà thờ duy nhất trong làng, ông ta dừng lại để mời chúng ta tham dự buổi lễ Chủ nhật của ông ấy.” “Ôi, Chúa ơi”, sau khi kêu lên những từ đó, Sara nhắm mắt lại. Trong một lúc lâu, chẳng ai nói một lời. Nathan tiếp tục nhìn vợ mình chăm chú. Sara tiếp tục đỏ mặt và Nora thì tiếp tục đấu tranh để không cười to. Sau đó âm thanh trầm đục của Matthew rơi vào yên lặng. “Giờ thì, phu nhân Sara, thật là chết tiệt.” “Cẩn thận cái mồm của ông, Matthew”, Nathan ra lệnh. Anh nắm lấy tay Sara và kéo cô khỏi trường kỷ. “Ta không thể tưởng tượng nổi bài giảng mà ông ta nói trong Chủ nhật này sẽ là về chủ đề gì”, Nora nói. Bà bắt đầu cười to, trong chớp mắt đã lau sạch những giọt nước mắt khỏi má. “Ôi, Chúa ơi, ta nghĩ mình sẽ chết khi con nói một cách quá tình cờ rằng...” “Điều này không hề buồn cười”, Nathan xen vào. “Chàng đã biết?”, Sara hỏi cùng lúc. Nathan giả vờ lờ đi. “Biết cái gì?” “Rằng Pickering là linh mục?” Anh chậm rãi gật đầu. “Tất cả là lỗi của chàng”, Sara kêu lên. “Em sẽ không bao giờ phải hổ thẹn với bản thân nếu chàng không thúc giục em. Giờ thì chàng hiểu quan điểm của em rồi chứ? Chàng sẽ ngừng sử dụng những từ ngữ thô thiển?” Nathan giơ tay ôm lấy vai vợ và kéo cô lại bên cạnh. “Nora, xin lỗi bà vì những ngôn từ xấu xa của vợ tôi. Giờ thì hãy chỉ cho tôi đường lên thác nước.” Anh liếc xuống Sara. “Em sẽ có buổi học bơi đầu tiên, Sara, nhưng nếu em sử dụng thêm một từ tục tĩu nào nữa, ta thề là sẽ để cho em chết đuối.” Nora dẫn hai người ra phía sau nhà và chỉ đường cho họ. Khi bà đề nghị sẽ cho đầu bếp chuẩn bị giúp họ một bữa ăn trưa dã ngoại ngon lành, Nathan từ chối. Anh lấy hai quả táo, đưa cho Sara một quả, rồi kéo cô về phía cửa sau. “Thời tiết quá nóng để đi bơi”, cô phản đối. Nathan im lặng. “Em đang mặc đồ không phù hợp để xuống nước”, cô tiếp tục. “Quá tồi tệ.” “Em sẽ khiến tóc mình bị ướt.” “Đúng thế.” Sara từ bỏ. Cô đoán anh đã quyết tâm phải thực hiện điều này và thật lãng phí nỗ lực khi nói lý lẽ với anh. Con đường mòn hẹp đã bị phá hỏng. Sara giữ chặt phía sau áo sơ mi Nathan khi con đường trở nên dốc hơn. Khi bắt đầu trở nên mệt mỏi với chuyến đi bộ của họ thì những âm thanh của thác nước thu hút sự chú ý của cô. Háo hức nhìn thấy thiên đường như Nora đã nói, cô nhanh chân vượt lên trước. Những tán cây dày đặc bao quanh họ, mùi hương ngọt ngào của hoa dại tràn ngập không gian. Sara cảm thấy mình đang ở giữa một chiếc kính vạn hoa đầy màu sắc. Màu xanh của lá cây là thứ màu sắc sống động nhất cô từng thấy, trừ đôi mắt tuyệt đẹp của Nathan và những bông hoa màu hồng, màu cam, màu đỏ tươi điểm xuyết bởi Mẹ Thiên Nhiên như đang đua nở trước mắt. Đây thật sự là một thiên đường. Nhưng điều này cũng khiến cô lo lắng về những con rắn. Nathan đã dỡ bỏ một nhánh cây to khỏi đường và ra hiệu cho Sara tiến về phía trước. “Em có nên lo lắng về những con rắn không?”, cô thì thầm hỏi. “Không.” “Tại sao lại không?”, cô hỏi, hy vọng anh sẽ nói với cô rằng trên đảo này không có những loại bò sát hung dữ. “Ta sẽ lo lắng thay em”, thay vì thế anh nói. Nỗi sợ hãi của cô tăng lên. “Chàng sẽ làm gì nếu bị một con rắn cắn?”, cô hỏi trong lúc vượt qua anh. “Cắn lại nó”, Nathan kéo dài giọng. Câu trả lời hài hước khiến cô mỉm cười. “Chàng sẽ làm thế ư?”, cô đột ngột dừng lại và buông tiếng thở hổn hển đầy thích thú. “Ôi, Nathan, nơi đây thật xinh đẹp.” Anh lặng lẽ đồng ý với cô. Thác nước đổ xuống những tảng đá trơn tuột và tung bọt trắng xóa rơi xuống mặt hồ ở phía dưới. Nathan lại nắm tay Sara và đưa cô đến mỏm đá phía sau thác. Khu vực này giống như một hang động bí mật, khi họ vào đến giữa, nước trở thành bức màn che chắn họ khỏi thế giới. “Cởi quần áo ra, Sara, trong lúc đó ta sẽ xem nước ở đây sâu thế nào.” Anh không cho cô thời gian tranh cãi với mệnh lệnh đó, mà quay người dựa vào tảng đá và cởi giày. Sara cầm lấy quả táo của anh, thêm vào quả của cô, và đặt cả hai lên tảng đá phía sau. Cô vươn tay chạm vào những giọt nước đang rơi xuống, ngạc nhiên rằng nó không quá lạnh khi chạm vào. “Em sẽ chỉ ngồi đây và đong đưa chân dưới nước.” Cô thông báo. “Cởi quần áo ra, Sara.” Cô quay sang tranh luận với chồng và phát hiện ra anh đã lột bỏ toàn bộ quần áo trên người. Thậm chí trước khi cô có thể đỏ mặt, anh biến mất trong lòng hồ phía dưới qua bức màn nước. Sara gấp quần áo của chồng lại và đặt chúng sát vào bờ đá. Sau đó cô cởi thân váy, giày, tất và chân váy của mình. Chỉ để lại áo lót trên người. Sau đó cô ngồi gần mép nước, để cho nước đổ lên chân mình. Cô đang định thư giãn thì Nathan tóm lấy chân và kéo xuống nước. Cảm giác đó quá tuyệt vời để có thể phản đối. Mặt trời rực rỡ, những giọt nước rơi xuống như đang lấp lánh trên đôi vai màu đồng của Nathan. Nước dâng đến giữa ngực Nathan trong veo đến mức cô có thể nhìn thấy tận đáy. Bắp đùi Nathan lập tức thu hút sự chú ý của cô. Người anh thật cân đối, cô nghĩ thầm. Anh vô cùng nhẹ nhàng khi kéo cô vào vòng tay. Cô bao phủ lên anh và đặt má nghỉ ngơi trên vai anh. “Em đang rất tin tưởng”, anh nói khẽ. “Đứng lên. Nhìn xem liệu nước có phủ qua đầu em không.” Cô làm như anh yêu cầu. Nước chạm đến miệng cô, nhưng khi nghiêng đầu theo mọi hướng cô đều có thể thở dễ dàng. “Thế này được chứ?”, cô hỏi. Nathan cố tập trung vào bài học anh định dạy cho cô, nhưng thân thể mềm mại của cô tiếp tục khiến anh phân tâm. Chiếc áo sơ mi mỏng hơn không khí dính chặt vào ngực Sara và những gì anh thật sự muốn lúc này là có một cuộc làm tình ngọt ngào với cô. Quỷ thật, anh nghĩ, kỷ luật của anh chỉ bằng một con muỗi mỗi khi gần cô. “Được rồi”, anh bắt đầu với giọng nhanh nhạy và rõ ràng. “Điều đầu tiên em phải học là làm cách nào để nổi.” Sara tự hỏi tại sao Nathan lại nhăn mặt, sau đó cô cho rằng anh phải nói nhanh để cô không cố tranh luận với mình được. “Nếu chàng nói thế, Nathan.” “Em sẽ phải buông ta ra, Sara.” Cô lập tức làm theo lời anh. Cô trượt xuống nước khi mất chỗ dựa và thăng bằng, rồi cô bắt đầu nhún. Nathan nâng cô lên bằng cách giữ quanh eo, sau đó yêu cầu cô thẳng lưng ra. Chỉ trong một thời gian ngắn, Sara đã có thể nổi mà không cần sự giúp đỡ của anh. Anh còn hài lòng với thành tích này hơn cả cô. “Hôm nay thế là đủ rồi”, cô nói rồi ôm lấy cánh tay anh để tự giữ thăng bằng và thử cằn nhằn anh mang cô quay trở lại mỏm đá. Nathan kéo cô vào vòng tay. Sự đụng chạm của anh rất nhẹ nhàng khi gạt tóc cô khỏi mặt. Bộ ngực mềm mại của cô cọ xát vào ngực anh. Anh chậm rãi hạ thấp dây đai áo. Sara không nhận ra ý định của Nathan cho đến khi áo cô rơi xuống quanh eo. Cô mở miệng phản đối. Anh bắt cô im lặng bằng một nụ hôn ướt át kéo dài. Âm thanh của thác nước át đi tiếng gầm gừ nho nhỏ đầy khao khát. Đầu gối cô trở nên yếu ớt khi lưỡi anh lùa vào trong miệng cô. Anh đã quét sạch toàn bộ sự kháng cự của Sara. Cô vòng tay quanh cổ anh và bắt đầu giữ anh thật chặt. Nathan kéo chiếc áo xuống dưới chân cô, rồi nhấc lên cao hơn cho đến khi anh ép chặt mình vào khu vực thầm kín giữa hai đùi cô. Anh nhận ra cô thật hoàn mỹ đến không thể tin nổi. Chỉ hôn thôi không đủ. Nathan kéo cô trở lại và nhìn vào mắt cô. “Ta muốn em.” “Em luôn luôn muốn chàng, Nathan”, cô thì thầm. “Bây giờ, Sara”, anh nói. “Ta muốn em bây giờ.” Mắt cô mở lớn. “Ở đây ư?” Anh gật đầu. “Ở đây”, anh bật một tiếng rên nhỏ. “Và bây giờ, Sara. Ta không muốn phải chờ nữa.” Ngay khi cho cô biết ý định của mình, anh kéo chân cô ôm quanh eo mình. Anh hôn cô một cách hoang dại, đòi hỏi sự đáp ứng của cô. Ôi, cô nghĩ rằng anh có thể khiến cô muốn anh một cách dễ dàng. Sara run rẩy với nhu cầu nguyên thủy của mình khi anh hỏi liệu cô đã sẵn sàng. Cô thậm chí không thể thốt nên lời. Móng tay Sara bập vào vai anh như một câu trả lời, rồi thờ dài thỏa mãn khi Nathan bắt đầu giải phóng mình trong cô. Nathan đoạt lấy miệng cô trong một cái hôn dài, khi lưỡi cô chạm vào lưỡi anh, anh đẩy thật sâu vào trong. Cả hai gần như đang đắm chìm trong khoái cảm, không màng đến xung quanh. Và khi cả hai tìm thấy sự thăng hoa, họ như kiệt sức trong niềm hạnh phúc vừa cùng nhau chia sẻ. Sara không còn đủ sức lực để lên bờ. Nathan ôm cô lên và đặt cô nằm dài trên tảng đá cạnh thác nước. Sara không quan tâm đến ánh mặt trời đang soi rọi trên cơ thể mình. Cô vẫn còn hạnh phúc và mê man với cuộc làm tình của họ. Nathan tự nâng mình lên tảng đá, ngồi cạnh Sara. Anh không thể ngăn mình chạm vào cơ thể cô, hôn lên đỉnh đầu cùng với chỗ nhạy cảm sau vành tai cô. Sara ngã người trở lại phiến đá, mắt nhắm lại. “Những gì xảy ra khi chúng ta làm tình thật đáng nhớ, phải không Nathan?”, cô thì thầm. Anh lăn người nằm nghiêng sang một bên, tựa lên khuỷu tay và khóa chặt ánh mắt vào Sara. Ngón tay Nathan chậm rãi vẽ những vòng tròn quanh ngực cô, mỉm cười khi thấy cô nổi gai ốc với mỗi cái đụng chạm mà anh gây ra. Sara chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vời đến thế. Hơi nóng từ tảng đá phả vào lưng khiến cô mệt mỏi, cùng lúc rùng mình vì những đụng chạm của chồng. Cô không nghĩ rằng mình lại có thể tiếp tục muốn anh sớm đến thế, nhưng khi anh gục đầu xuống thung lũng giữa hai khuôn ngực cô, ham muốn của cô lại bùng lên. Cô ngăn bản thân khỏi việc uốn cong lưng lên sát lại gần anh. Anh làm cô phát điên bằng những cái vuốt ve nhẹ nhàng trêu chọc của mình. Anh mơn trớn mỗi bên ngực của cô bằng miệng và lưỡi mình, rồi sau đó nhìn vào mắt cô, Nathan thấy hiển hiện sự đam mê và nhu cầu trong đó. Ngón tay anh trượt một đường xuống dọc bụng cô, trêu chọc rốn cô. Cô hóp bụng lại. Khi bàn tay anh di chuyển xuống thấp hơn nữa, cô buông ra một tiếng rên rỉ. “Em đã sẵn sàng rồi phải không, Sara?” Sara xấu hổ đến mức không thể trả lời anh. Cô cố đẩy tay anh ra. Nathan không để cô làm điều đó. Sau đó anh cúi xuống và bắt đầu dùng miệng mơn trớn cô, lưỡi anh khiến cô mất kiểm soát. Sara quằn quại bên dưới anh. Cô không bao giờ muốn sự tra tấn đầy ngọt ngào này kết thúc. Những chuyển động của cô khiến Nathan cứng cáp trở lại. Ngay khi anh thấy cô bao bọc chặt chẽ quanh mình, anh di chuyển vào giữa hai chân cô và đẩy sâu vào bên trong. Sara thấy mình được giải phóng, đạt đến đỉnh điểm của khoái cảm, vỡ òa trong cơn mụ mị đến nỗi cô tưởng mình đã chạm đến thiên đường. Nathan đang ở đó cùng cô. Anh rên rỉ và tuôn trào trong cô. Sara quá yếu ớt để có thể chuyển động. Nathan nghĩ sức nặng của anh chắc hẳn đang nghiền nát cô. Với một nỗ lực phi thường, anh nâng người lên khuỷu tay. Khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của Sara, anh cười. “Bây giờ mà chúng ta rơi xuống nước, cả hai đều sẽ chết đuối mất.” Cô cười với anh trong làn nước mắt rồi vươn tay chạm vào môi anh. “Chàng sẽ không để bất cứ điều gì xảy đến với em. Ngày mai chàng phải rời đi ư?” Anh đã bắt đầu quay người rời khỏi cô, nhưng câu hỏi khiến anh phải dừng lại. “Đúng thế”, anh trả lời. “Em biết.” Chúa ơi, cô nghe đầy tuyệt vọng. “Chính xác là em biết điều gì?”, anh hỏi, đẩy nhẹ cằm cô lên khi cô cố ngoảnh mặt đi. “Sara?” Vì không thể tiết lộ và hỏi liệu có phải vào lúc này anh chuẩn bị đi làm cướp biển hay không, nên Sara quyết định im lặng. “Em sẽ nhớ ta chứ, vợ yêu?”, anh hỏi. Cô gần như bị đánh bại trước sự dịu dàng trong ánh mắt anh. “Vâng, Nathan”, cô nói khẽ. “Em sẽ nhớ chàng.” “Vậy hãy đi cùng ta.” Đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc. “Chàng sẽ để em đi cùng chàng sao?”, cô lắp bắp. “Nhưng điều đó nghĩa là chàng sẽ không... em đã kết luận quá vội vã. Chàng đã đặt mọi thứ lại sau lưng.” “Sara, em đang nói lan man điều gì thế?” Cô kéo đầu anh xuống cho một nụ hôn. “Em vui vì chàng để em đi cùng, đó là tất cả”, cô giải thích. Cô ngồi lên và dựa vào anh. “Em không cần đi cùng với chàng. Chỉ cần biết chàng sẽ cho em đi cùng là đủ rồi.” “Ngừng nói vòng vo đi nào”, Nathan ra lệnh. “Và trong khi ta đang nghĩ về điều đó, ta muốn em giải thích trong đầu em đã nghĩ gì trong suốt ngày hôm nay. Em đang thất vọng về điều gì đó. Hãy cho ta biết đó là gì.” “Em đã sợ rằng chàng sẽ không quay trở lại với em”, Sara thốt lên. Đó là một lời nói dối, dĩ nhiên, nhưng người chồng kiêu ngạo này không có khả năng biết được điều đó. Thực tế, trông anh cực kỳ vui vẻ với câu nói của cô. “Ta sẽ không bao giờ quên việc quay lại đón em”, anh phản đối. “Nhưng ta đang nói về trước kia, Sara.” “Trước kia làm sao?” “Trước khi em biết rằng ta chuẩn bị rời đi để lấy thêm tiếp tế. Sau đó em đã cư xử rất kỳ quặc.” “Em cảm thấy tội nghiệp cho chính mình vì thời gian cùng với dì Nora sẽ sớm kết thúc. Em sẽ nhớ dì ấy, Nathan.” Anh nhìn Sara hung tợn trong khi cố quyết định xem cô có đang nói thật hay không. Sara mỉm cười và nói rằng mình đã sẵn sàng xuống nước. “Em chưa thật sự giỏi trong việc nổi trên mặt nước”, cô nói. Hai vợ chồng ở trong hồ bơi gần hết buổi chiều. Họ ăn những quả táo trên đường xuống núi. Làn da nhạy cảm của Sara bắt đầu cháy nắng. Mặt cô ửng đỏ như ánh hoàng hôn. Khi Nathan vòng tay ôm vai cô, Sara kêu lên một tiếng. Anh lập tức hối hận. Nora gặp họ tại cửa phòng bếp. “Matthew, Jimbo và ta đã chuẩn bị bữa tối để... Chúa lòng lành, Sara, con đỏ như một củ cải đường, ôi, bé con, con sẽ phải chịu đựng cả đêm mất. Con đã nghĩ gì thế?” “Con đã không nghĩ đến mặt trời”, Sara đáp lời. “Con đã có một khoảng thời gian thực sự vui vẻ.” “Con đã làm gì? Con bơi cả chiều nay ư?”, Nora hỏi. “Không”, Nathan trả lời khi vợ liếc lên nhìn mình. Anh cười với cô và quay người về phía Nora. “Nói thật thì, chúng tôi đã...” “Nổi trên mặt nước”, Sara thốt lên. “Con sẽ chỉ mất một phút để thay quần áo và chải lại mái tóc. Mọi người thật sự không nên đợi chúng con”, cô nói vọng lại qua vai trong khi lao về hướng cầu thang. Nathan bắt được cô ở bậc thang cuối cùng. Anh chậm rãi quay người cô lại, nâng cằm cô lên và hôn. Đó là một nụ hôn dài và chậm rãi, khiến cô cảm thấy mình sắp ngất. Cô nhận ra điều đó không giống anh một chút nào khi bày tỏ tình cảm trước mặt người khác, anh chưa từng hôn cô trừ khi muốn làm tình với cô... hoặc khiến cô im lặng. Nhưng vì nhìn anh đã quá mệt mỏi để có thể tiếp tục làm tình và cô cũng không hề tranh cãi bất cứ điều gì với anh, nên cô chỉ có thể đi đến kết luận duy nhất, Nathan đang trở nên tình tứ chỉ vì anh muốn như thế. Sara bối rối hơn khi anh cúi xuống và thì thầm vào tai cô. “Ta cho rằng những gì chúng ta đã làm cả chiều hôm nay được gọi là làm tình, thưa vợ, nhưng nếu em thích gọi nó là nổi trên mặt nước, thì điều đó cũng tốt thôi.” Mặt Sara bị cháy nắng đến nỗi chẳng ai biết cô có đỏ mặt hay không. Cô cười với anh ngay cả khi lắc đầu. Anh đang trêu chọc cô. Chúa lòng lành, Nathan cũng có tính hài hước sao. Quá nhiều để có thể tiếp nhận mọi thứ cùng lúc. Sau đó anh tặng cô một cái nháy mắt. Sara biết rằng mình đã không chết để được lên thiên đường. Làn da cháy nắng không còn là vấn đề, kể cả những vị khán giả như Jimbo, Matthew và Nora. Sara lao vào vòng tay của Nathan và hôn say đắm. “Ôi, em yêu chàng biết bao”, cô kêu lên. Sara thậm chí không hề thất vọng khi anh chỉ càu nhàu trả lời, và cũng chẳng nói ra tình yêu của anh dành cho cô. Cô quyết định rằng vẫn còn quá sớm để anh bộc bạch trái tim mình với cô. Những cảm giác này quá tươi mát, quá mới mẻ, còn Nathan cũng thật cứng đầu. Anh có thể sẽ mất khoảng sáu tháng nữa trước khi cũng phải cho cô nghe những lời cô muốn nghe. Sara tự nhủ rằng mình có thể chờ bởi cô đã kiên nhẫn và thông cảm. Hơn nữa, sâu thẳm trong trái tim, cô biết rằng Nathan cũng yêu mình, và sự thật anh vẫn chưa sẵn sàng để biết điều đó hoàn toàn không khiến cô phiền lòng chút nào. Cô không xuống dùng bữa tối. Khi Nathan giúp cô thay váy, cô dường như sưng tấy lên, và ý nghĩ mặc lên người bất cứ loại quần áo nào để chúng áp lên làn da cháy nắng khiến cô muốn hét lên. Nora gửi cho cô một chai bột màu xanh lá cây. Sara tiếp tục chịu điều gì đó đầy khốc liệt trong khi Nathan dịu dàng thoa kem dưỡng lên lưng và vai cô. May mắn là phía trước của cô không bị cháy. Sara nằm sấp để ngủ, khi không thể chịu nổi cơn run rẩy, cô nằm ngủ trên người Nathan. Ngày tiếp theo, Nathan không hề sử dụng bất cứ một ngôn từ thô lỗ nào khi hôn tạm biệt Sara. Anh vờ như không ngại nhìn vào chiếc mặt nạ bằng bột màu xanh phủ trên khuôn mặt cô. Sara dành hai ngày tiếp theo cho Nora. Ngài giám mục Pickering trở lại thăm viếng lần thứ hai. Ông ta có vẻ bình dị hơn nhiều. Sara giải thích lý do mình sử dụng những từ ngữ xấu xa vào lần viếng thăm trước. Pickering bật cười. Trông ông ta nhẹ nhõm hơn hẳn với lời thú nhận của cô và thái độ đối với Nora cũng ấm áp lên một cách đáng kể. Trong suốt chuyến viếng thăm, vị quan nhiếp chính đề cập đến việc có một chiếc tàu sẽ đến nước Anh vào sáng mai. Sara lập tức đến bên bàn của dì và viết một lá thư cho mẹ mình. Cô kể cho mẹ toàn bộ chuyến phiêu lưu của mình, rằng cô hạnh phúc như thế nào, đồng thời tự hào nói với bà rằng Nathan là một người chồng tốt, ân cần và yêu thương vợ. Đức cha Pickering đã nhận nhiệm vụ chuyển lá thư cho thuyền trưởng con tàu. Khi Nathan trở về vào buổi sáng hôm sau, Sara mừng rỡ đến nỗi òa khóc. Họ dành một ngày yên bình bên nhau và thiếp ngủ trong vòng tay âu yếm của nhau. Sara không thể tin mình có thể trở nên quá đỗi hạnh phúc đến thế. Kết hôn với Nathan giống như sống trên thiên đường. Không gì có thể phá hủy được tình yêu của họ. Không gì cả. Sara ước gì mọi người cũng có thể hạnh phúc như thế nên cô đã thổ lộ điều đó cho Nora và Matthew vào một buổi tối muộn. Ba người ngồi trên những chiếc ghế mây trước hiên nhà trong lúc chờ Nathan đi công chuyện trở về. “Ta tin Matthew và ta biết chính xác những điều con đang nói đến”, Nora trả lời. “Một người không cần phải trẻ trung mới có thể trải nghiệm tình yêu, con yêu của ta. Matthew, anh đã sẵn sàng cho một cốc brandy chưa?” “Con sẽ đi lấy”, Sara tình nguyện. “Con sẽ ở lại”, Nora phản đối. Bà đứng dậy và bắt đầu bước vào cửa. “Những vết cháy nắng vẫn còn. Hãy ở lại bầu bạn với Matthew. Ta sẽ trở lại ngay.” Ngay khi cánh cửa đóng lại phía sau Nora, Matthew thì thầm. “Bà ấy quá tốt với tôi, Sara, nhưng tôi sẽ không để điều đó cản đường mình. Ngay sau khi sắp xếp lại những vấn đề cá nhân, tôi sẽ trở lại sống những ngày cuối đời cùng dì của cô. Cô cảm thấy sao về chuyện đó?” Sara vỗ tay. “Ôi, Matthew, tôi nghĩ đây là một tin tuyệt vời. Chúng ta hẳn phải có một lễ cưới trước khi chúng tôi trở về Anh. Tôi không muốn bỏ lỡ buổi lễ này.” Matthew trông không thoải mái. “Lúc này, Sara, không phải tôi đang đề cập đến hôn nhân, đúng chứ?” Cô siết chặt tay lên thành ghế. “Ngài tốt nhất nên đề cập đến điều đó lúc này, Matthew, hoặc ngài sẽ không bao giờ trở lại đây nữa. Một đêm đầy đam mê là một lẽ, thưa ngài, nhưng kế hoạch sống những ngày cuối đời trong tội lỗi lại là một lẽ hoàn toàn khác. Thử nghĩ đến danh tiếng của Nora xem.” “Tôi đang suy nghĩ đến danh tiếng của Nora”, Matthew bào chữa. “Bà ấy không thể kết hôn với tôi. Điều đó không đúng đắn. Tôi không xứng đáng.” Người thủy thủ đứng lên và nhìn xa xăm về phía biển. Sara tiến đến và dùng ngón tay chọc vào bụng ông. “Ngài rõ ràng là hoàn toàn xứng đáng. Đừng cố tự xúc phạm bản thân với tôi, thưa ngài.” “Sara, tôi từng có một cuộc sống đầy tỳ... vết”, Matthew lắp bắp. “Và?”, cô hỏi. “Và tôi chỉ là một thủy thủ”, ông nói. Sara nhún vai. “Người chồng đầu tiên của Nora là một đầy tớ. Ông ấy có thể cũng có tỳ vết giống như cách ngài đang tự nghĩ về bản thân”, cô thêm vào. “Nora đã rất hạnh phúc với Jonny của dì. Dì chắc chắn rất thích những người đàn ông không hoàn hảo. Dì Nora đã thú nhận với tôi rằng ngài là người có trái tim nhạy cảm và chân thành, Matthew. Tôi biết ngài yêu dì. Dì ấy chắc hẳn cũng yêu ngài, nếu dì để ngài lên giường của mình, như tôi đã nói với Nathan trước đây không lâu, điều này có thể sẽ giải quyết rất nhiều vấn đề. Chú Henry sẽ không gửi bất cứ ai theo sau dì Nora nếu chú ấy biết bà đã có ai đó đủ mạnh mẽ để bảo vệ mình. Ngài sẽ chăm sóc cho dì tôi. Và tôi sẽ rất tự hào được gọi ngài bằng chú.” Matthew khiêm tốn trước sự tin tưởng cô dành cho mình. Ông buông một hơi thở đầy hạnh phúc. “Được rồi”, ông nói. “Tôi sẽ hỏi Nora. Nhưng cô phải hứa rằng mình sẽ chấp nhận nếu Nora nói không. Được chứ?” Sara vòng tay quanh cổ Matthew và ôm ông thật chặt. “Dì ấy sẽ không từ chối”, cô thì thầm. “Vợ yêu, em đang làm cái quái gì thế? Matthew, buông cô ấy ra.” Cả Sara và Matthew đều phớt lờ mệnh lệnh của Nathan. Chỉ sau khi đặt một nụ hôn trong sáng lên má Matthew cô mới rời khỏi ông. Sara bước lên bậc cầu thang cao nhất nơi Nathan đang đứng, trao cho anh nột nụ cười tươi tắn. “Chúng ta phải lên trên bây giờ, thưa chồng. Matthew muốn ở một mình với Nora.” Cô kéo anh vào nhà và đi lên lầu. Anh muốn cô giải thích tại sao lại ôm chầm lấy người thủy thủ. “Em sẽ giải thích mọi thứ khi chúng ta vào phòng ngủ.” Họ bước qua Nora trong tiền sảnh. Sara chúc dì ngủ ngon, rồi bước lên lầu. Cô bước chậm trong khi chờ đợi để biết liệu Matthew có đặt câu hỏi và Nora cho ông một câu trả lời hay không. Khi Nathan trở nên chán nản với việc nhìn Sara trải dài tấm thảm, anh tóm lấy cô giữa lúc cô đang đi lại, quẳng lên giường rồi cùng cô làm tình một cách đầy hoang dã và ham muốn. Họ ngủ thiếp đi trong vòng tay của nhau. Sáng hôm sau, lời tuyên bố đã được thực hiện. Nora đã đồng ý trở thành vợ của Matthew. Sara lập tức đoán ra ngay khi cô thấy nụ cười rạng rỡ của bà. Matthew giải thích ông có thể phải trở lại Anh trong một thời gian ngắn để giải quyết những vấn đề sót lại và rao bán ngôi nhà của mình. Dĩ nhiên ông sẽ không mang Nora theo cùng, vì cuộc sống của bà sẽ bị đe dọa nếu như nhà Winchester đánh hơi thấy sự hiện diện của bà ở Anh. Người thủy thủ già muốn làm đám cưới trước khi ông rời đi, bởi vì Nathan đã quyết định sẽ căng buồm trong vòng một tuần, đám cưới được ấn định vào ngày thứ Bảy sau đó. Đó là một buổi lễ đơn giản. Sara khóc trong suốt buổi lễ và Nathan đã phải dành hầu hết thời gian để lau nước mắt cho cô. Anh nghĩ cô đúng là một phụ nữ thật đáng tức giận. Nathan đứng đó, quan sát người vợ nhỏ bé hiền lành của mình khi cô thì thầm và cười với dì, sau đó anh nhận ra niềm vui cô đã mang lại cho những người xung quanh. Anh thấy cô nói với Matthew rằng điều ước mãnh liệt nhất của cô là cuộc hôn nhân của họ cũng sẽ hoàn hảo như cuộc hôn nhân của cô. Sau đó anh buông một tràng cười lớn. Sara đúng là một kẻ lãng mạn hết thuốc chữa. Cô ấy là người có trái tim nhạy cảm đến nực cười. Cô ấy ngây thơ một cách thái quá. Cô ấy... hoàn hảo.