Môn Đồ Kinderheim 511
Chương 17 : Ranh giới mỏng manh
Hạnh phúc, Nina nghĩ, thật là một thứ mỏng manh.
Sự thật càng khẳng định điều đó.
Nina hạnh phúc. Không phải là niềm hân hoan phù phiếm, ồn ào được biết đến như những cô nàng tuổi teen điên rồ trên thế giới khi nhận ra tình trạng nhàu nát hiện tại của mình. Không phải là niềm tự hào chiến thắng mơ hồ của người cuối cùng đã chiến thắng trong việc quyến rũ người đàn ông họ hằng mơ ước. Là cả hai thứ đó, và nhiều hơn thế. Hanh phúc của Nina là một loại vui mừng thầm kín, bình yên điều mà chỉ có người phụ nữ thực sự trong tình yêu mới có thể cảm thấy khi nằm trên cánh tay của người tình, biết rằng sau những mong muốn, khát khao,chờ đợi không ngừng, cuối cùng anh đã thuộc về cô.
Thật kì lạ, cô nghĩ thầm, làm thế nào lại không chắc chắn về điều đó.
Chắc chắn như cơn đau dễ chịu giữa đôi chân cô, hơi ấm dần trở nên nhanh chóng lạnh lẽo từ một phần thực thể của anh ở giữa đùi và bên trong cô.
Nhưng không chỉ là tình dục; cách anh nhìn cô khi kết thúc, nỗi kinh sợ trong giọng nói khi gọi tên cô thốt lên từ đôi môi anh, cách anh trìu mến lần theo hình dáng cơ thể cô, sự đụng chạm nhẹ nhàng mặc dù những ngón tay anh mãnh liệt và hơi tàn nhẫn hơn bất cứ lúc nào. Anh hôn cô dịu dàng làm sao trước khi anh ngủ say.
Đó là cách anh giữ lấy cô, trong khoảnh khắc đặc biệt này, trong giấc ngủ của anh.
Tenma giờ là của cô.
Của cô...
Cô cho rằng nên gọi anh là Kenzo từ lúc này.
"Kenzo...Kenzo Tenma, người em yêu"
Giọng cô như tiếng thì thầm nhẹ nhàng trong bóng tối căn phòng pha chút ánh trăng soi màu xám xanh.
Nghe có vẻ kì lạ, nhưng đúng vậy, như những chiếc giày được ước lượng để làm thành một đôi mới. Đầu tiên sẽ cứng nhắc, nhưng sẽ nguôi dần theo thời gian và sử dụng. Vấn đề là nó vừa vặn . Vừa vặn một cách hoàn hảo. Chỉ đơn giản như vậy, hoàn toàn đúng.
Ngón tay cô lần theo những đường nét trên khuôn mặt buồn ngủ của anh, hất gọn vài sợi tóc rơi lòa xòa trên trán anh. Chúng như hòa vào những vệt xám rời rạc lấp loáng trong ánh trăng buồn tẻ của căn phòng .
"Người yêu của mình là Kenzo Tenma"
Cô cố hết sức để kìm nén sự thúc giục đột ngột muốn cười thật to. Cô không muốn anh tỉnh giấc.
Tenma đã ngủ say, mặc dù anh cố hết sức duy trì tỉnh táo. Nina không giận vì anh ngủ. Sự căng thẳng sau hành trình du lịch, mệt mỏi sau chuyến bay, và những giờ làm việc dài tại bệnh viện, anh đơn thuần chỉ muốn nghỉ ngơi vì vậy.
Bên cạnh đó, cô thầm nghĩ với nụ cười nhỏ, lần này cô đổ lỗi một phần do sự kiệt quệ của anh.
Thật kỳ cục, hơn cả chút đau đớn ban đầu, nhưng Tenma vẫn là Tenma qua tất cả; dịu dàng, kiên nhẫn, tinh tế, khuynh hướng tự hi sinh, và biết những gì cô cần hơn cả bản thân mình.
Nina nghe nói phụ nữ bình thường hơi chút thất vọng về trải nhiệm tình dục đầu tiên. Nina luôn là mẫu phụ nữ vô cùng thực tế, và không phải chịu đựng sự bất hạnh do ảo tưởng từ những tiểu thuyết, phim truyện, tạp chí hay những thứ tương tự. Cô nhận thức đầy đủ về sex là điều kì quặc, không thoải mái và là việc làm rối rắm với chỉ một chút ít dễ chịu lần đầu cho phụ nữ. Cô đã chuẩn bị cho sự bất tiện, đau đớn và chảy máu. Cô hi vọng mơ hồ, nhưng không thực sự mong chờ, rằng cô sẽ trải nghiệm sự cực khoái trong lần đầu tiên quan hệ.
Nina ngạc nhiên hài lòng khi chứng minh điều đó hoàn toàn sai.
Đúng, nó đau đớn, và hỗn độn, và không dễ chịu; hành động thực tế bạo dạn phơi bày cũng như những âm thanh, mùi hương của sex và hương vị mồ hôi mằn mặn của làn da trần.
Ngoài ra còn có Tenma.
...Kenzo, cô tự sửa lại.
Cô mỉm cười.
Là Kenzo, với sự tinh tế và hoàn toàn không ích kỉ , nguyên tắc mà anh đã trải qua, và một khía cạnh tinh quái bí mật che giấu của anh , tình yêu sâu sắc anh dành cho cô ,anh xác định rõ ràng để chắc chắn cô yêu thích hành động đó cũng nhiều như anh .
Cô đã làm điều đó không phải một, hai mà tới ba lần. Hai lần trong suốt màn dạo đầu chuẩn bị dài, một lần khi anh thực sự ở trong cô.
Không, Nina không trách anh quyền được ngủ chút nào. Anh xứng đáng giành được hơn thế.
Cô mỉm cười và đặt một nụ hôn nhỏ nhất lên trán anh, luôn hơi nhăn nhè nhẹ, thậm chí trong giấc ngủ ,những vết nhăn lo lắng theo thói quen.
Cô nới lỏng cái ôm chặt của anh. Cô cần sử dụng phòng tắm.
Cô quyết định sẽ có thể tắm nhanh một cái. Cô quen với việc tắm rửa trước khi lên giường. Dù hoan hỉ hay không, cô không chắc có thể ngủ khi cô ,thẳng thắn mà nói, nhớp nháp, đẫm mồ hôi và cáu bẩn thế này.
Làn da sạch sẽ giữa những tấm khăn trải giường sạch sẽ....well, không còn sạch sẽ nữa, nhưng vẫn...
Bước chân im lặng nhằm tránh làm anh tỉnh giấc, Nina hướng tới phòng tắm.
... ...... ...... .........
Khi cô bước ra ngoài, khoác tạm chiếc áo choàng tắm màu xanh lơ, cô chú ý tới ánh sáng vàng bàng bạc phía sau cánh cửa phòng tắm.
Cô chỉ vừa mới tắt đèn phòng tắm và nhanh chóng lặng lẽ quay về giường ngủ khi cô nhìn thấy nó.
Tim cô dừng lại.
Nina theo nhiều cách luôn có một thói quen cố định. Cô có sự quan sát vô cùng nhạy bén. Cô biết thực tế cô đã hết tắt đèn trước khi cô và Tenma nghỉ qua đêm. Cô cũng biết ánh sáng không phải 10 phút trước, khi cô bước qua ngay chính cái cửa đó tại lối đi vào phòng tắm.
Ai đó đã bật đèn trong phòng khách khi cô đang tắm.
Cô chớp mắt nhìn chiếc giường. Dù ai làm vậy, cô biết không thể là Tenma. Anh vẫn đang ngủ.
Chỉ một người duy nhất biết mật mã ổ khóa an toàn của cô, người duy nhất có khả năng đột nhập vào nhà cô, muộn thế này, mà cô không biết.
Anh có lẽ đã nghe thấy vòi nước chảy, và bật đèn lên để báo hiệu cho cô biết anh ở đây.
Johan...
Đây không phải lần đầu anh đến căn hộ của cô muộn thế này, mà không nhắn trước hay thông báo. Đó là thói quen kì lạ của anh. Anh cuối cùng biến mất khỏi cuộc đời cô nhiều tháng ,quay lại vài đêm ngẫu nhiên tại nhà cô, ngủ trên đi văng, và lại biến mất vào buổi sáng hôm sau, hay tùy thuộc vào tình huống, sau khi đến thăm vài ngày. Cô đã thuê căn hộ gồm hai phòng ngủ, do đó cô có cả một phòng chức năng dành cho khách mời nơi anh có thể thực sự ngủ. Johan đồng ý đó là một ý kiến hay, trả chi phí giường ngủ cô đặt ở đó, và để quần áo thay đồ trong tủ, nhưng anh không bao giờ ngủ ở đó. Không quá lâu sau cô đoán được lí do tại sao.
Phòng khách ở gần nơi cô ngủ.
Đỏ mặt trong cơn xấu hổ thực sự, cô băn khoăn anh hai đã nằm ở đó trên chiếc đi văng phòng khách bao lâu trong bóng tối , lắng nghe cô và Tenma làm tình. Cô tự hỏi anh đã nghe thấy bao nhiêu, và anh đã đi tới kết luận gì.
Chính xác thì cô không im lặng cho lắm.
Có thể đoán ra anh bật đèn lên để biểu lộ chuyện cô mất trinh tiết ,sau gần 3 tháng vắng mặt khỏi đời cô.
Và Johan nhìn chung không ngạc nhiên lắm.
Dù vậy, nó đã xảy ra. Không thể thay đổi quá khứ. Tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng khống chế sự suy sụp nhiều nhất có khả năng xảy đến.
Dẫu sao cô sẽ phải nói chuyện với anh.
Là điều tốt nhất để kết thúc bây giờ.
Cô vặn nắm đấm cửa nhẹ nhàng, cẩn thận mở cửa do đó nó sẽ không kêu kẽo kẹt , và bước vào phòng khách, liếc nhìn khi mắt cô điều chỉnh để quen với ánh sáng chói lòa. Cô nhìn về phía đi văng, mong chờ thấy anh trai mình.
Chiếc chăn được gập ngay ngắn, và cẩn thận đặt trên đi văng. Những chiếc gối đã từng bị giũ tung tóe, và sắp xếp lại gọn gàng.
Johan, tuy nhiên , không ở trong phòng này.
"Anh hai?"
Không có câu trả lời.
Cô ngây người nhìn chiếc chăn được xếp cẩn thận, đám bông rớt ra từ những cái gối. Cô vật lộn đoán trước suy nghĩ của anh mình. Bình tĩnh gấp gọn chăn và rứt đám bông từ những chiếc gối trong bóng tối, khi nghe tiếng cô làm tình phòng kế bên.
Là ý tưởng cô cảm thấy phiền toái hết sức.
Cô nhìn quanh, nhận ra ánh đèn trong căn phòng chưa bao giờ sử dụng bật sáng, và cánh cửa hơi hé mở.
"Anh hai, anh ở trong đó không? Em vào trong đây"
Cô đẩy cửa .
Phòng dành cho khách của Nina chính xác giống với kích cỡ phòng ngủ của cô, đương nhiên ít đồ hơn, khiến nó trông có vẻ rộng hơn. Nó gồm một chiếc giường ngủ lớn anh cô chi trả, một chiếc bàn viết cổ xưa, hai chiếc ghế đi kèm cô đã chọn khi chúng giảm giá và Dieter giúp cô sửa lại, một bộ ti vi nhỏ cô cố tình lắp đặt mặc dù nhìn chung anh cô thờ ơ với bất kì chương trình nào không phải là tin tức hay thông tin tài liệu và một chiếc đi văng cũ lổn nhổn , khá không thoải mái cô sở hữu trước đó bởi rõ ràng anh cô sẽ là một người chia sẻ một nửa phòng khách lâu dài với cô. Ngay khi cô nhận anh không có ý định dọn vào phòng ngủ cho khách mời, cô sẽ vòi anh mua một chiếc đi văng mới và thoải mái hơn...thực tế thì anh đã được hưởng lợi từ điều đó cũng nhiều như cô.
"Anh hai"
Anh ngồi trên ghế, xoay lưng về phía cô.Anh bận một chiếc quần màu đen và chiếc áo sơ mi như bình thường. Anh đang đối diện màn hình ti vi. Nó được bật lên, khiến cô ngạc nhiên, và Johan đang theo dõi, không phải tin tức, mà là kênh hoạt hình thiếu nhi; nó đang phát lại " Siêu nhân cừ khôi Steiner"
Với cô đó là dấu hiệu đầu tiên cho thấy điều gì đó không ổn khủng khiếp.
Anh hiếm khi ham mê những gì anh đã đề cập, với vẻ thích thú khinh khỉnh, như mấy trò giải trí vô tri. Anh chủ động ngừng xem hoạt hình lúc 8 tuổi, và chỉ chịu đựng những thứ cô đơn thuần thích bởi vì cô muốn theo dõi chúng.
Cô nhớ anh thường xuyên trêu chọc cô như thế nào bằng cách dự đoán kết cục bi thảm của chương trình thậm chí trước khi chúng sắp xong một nửa; Anh thường băn khoăn, với tính vô tâm cô luôn cảm thấy vô cùng điên tiết , tại sao một cô gái thông minh như cô lại phí thời gian xem những chương trình tầm thường báng bổ như thế. Anh thường thấy thú vị bởi phản ứng bùng phát của cô trước những lời chọc ghẹo vô tâm, và thường xuyên dành hầu hết bộ phim hoạt hình quý giá để trêu đùa cùng khiêu khích cô hơn là thực sự xem hoạt hình.
Thế mà anh lại ở đây, xem bộ phim hoạt hình rẻ tiền, cũ kĩ , lồng tiếng đơn sơ Steiner vĩ đại một mình trong căn phòng dành cho khách mời.
Tiếng ồn cảnh báo cô có lẽ giờ không phải là lúc tiến lại gần người anh trai khó đoán, nguy hiểm, thay đổi bất thường của mình.
Cô lờ đi.
"Đã một lúc kể từ khi chúng ta gặp nhau lần cuối ,anh hai à"
Anh không đáp lại.
"Anh hai..."
Anh quay người sau đó , và nhìn vào cô.
Khuông mặt anh, lần đầu tiên rất lâu rồi, hoàn toàn vô cảm xúc. Đôi mắt xanh, kích cỡ và hình dáng tương tự như cô, mở lớn và sáng bừng, anh nhìn khuôn mặt cô trực diện không chút thương xót .
Như thể anh nhìn cô, rất rõ ràng, lần đầu tiên.
Cái nhìn báo động cô. Nó là những yếu tố nhỏ nhoi cho nhiều thứ. Như một trận sốc đột ngột, không ngừng đau đớn của một đứa trẻ con người bị đánh một cách đột ngột và đầy ác ý bởi chính người mẹ ruột. Có hoang mang ,về một con quái vật ngay khi bị thuần hóa trở nên giận dữ điên cuồng bị tổn thương không thể lí giải nổi bởi con người nó cho phép được tin tưởng. Có sự bàng hoàng, vỡ mộng, suy sụp nhanh chóng của một thầy tu đứng trước những phần vụn vỡ còn lại của vị thánh, vật lộn để thỏa hiệp với sự thật đó là lời kết án, là chính xác lí do để sống, nhưng rồi không còn gì ngoài lừa dối.
Cũng có một nỗi đau quằn quại khó dò, trong cái nhìn, cũng như sự ghen tuông và thống khổ của một người tình, yêu hết lòng song bị phản bội và bỏ rơi. images
Nhưng điều làm cô sợ nhất là cơn thèm muốn trong cái nhìn, sự tham lam đói khát nguyên thủy hoang sơ của loài dã thú thuần chủng vừa mới giành uy quyền để tấn công và nuốt chửng con mồi nó hằng mong ước đã lâu.
Lần đầu tiên, cô nhận ra, anh trai cô đã từng nhìn cô theo cách đó...cái cách lạnh lùng, cay nghiệt, tính toán vô nhân đạo anh nhìn vào những tâm hồn bất hạnh cuối cùng anh đã giết chết
Nina lùi một bước.
Điều này thật tệ, tệ hơn cô đoán nhiều.
Cô đột nhiên nhận ra, với mối đe dọa đột ngột và nghiêm trọng.
"Em không nghĩ thật kì lạ sao, em gái nhỏ?" Anh nói, giọng anh yên ắng và thầm thì. "Anh ta chưa bao giờ nhớ mình là Steiner; anh ta chỉ chứng kiến hậu quả những gì Steiner đã làm, như những kẻ ngoài cuộc ngây thơ khác. Thật tiện lợi , phải không, sự tự do hành động để cứu mình, hay chính xác là trả thù, mà không cần gánh nặng của lương tâm hay kí ức sao"
Anh quay lại về phía màn hình.
"Quá buồn thảm" Anh nói nhẹ nhàng " sự tự do đó chỉ là ảo ảnh. Thậm chí khi chúng ta cố quên đi, chúng ta sẽ bị săn đuổi bởi những câu hỏi. Một khoảng không trống rỗng đau thương. Chúng đau hơn những kí ức sẽ có. Hành động trả thù hoàn toàn kiềm chế để hủy hoại bạn, liệu bạn có nhớ phạm phải chúng hay không...đặc biệt khi trả thù ai đó một vài người bạn từng có ý định yêu ...thiết tha."
Anh không rời màn hình. Siêu nhân Steiner đang co cơ bắp chứng tỏ phong cách các anh hùng siêu nhiên.Anh cười to khi kẻ thù run rẩy sợ hãi.
Ti vi tái xuất tràng cười loảng xoảng ,giả tạo, uể oải và rỗng tuếch.
Nina tiếp tục lùi vài bước. Giá như cô có thể đến cạnh của, chuồn ra ngoài khi anh vẫn đang xem chương trình...
Cô phải cảnh báo Tenma. Cô sẽ không tự lừa dối bản thân. Cô biết cả hai bọn họ đang trong tình trạng nguy hiểm báo động. Không thể nói được người anh trai loạn trí của cô sẽ quyết định điều gì.
"Đừng bỏ đi, Anna" Anh nói khẽ. Anh không chạy đến.
Bước nửa chừng, cô đông cứng người.
" Em luôn bỏ chạy, luôn rời bỏ. Anh ghét thế, em biết không" Giọng anh bình tĩnh và uể oải khi anh nói những lời đáng lẽ tự nhiên nên tổn thương và buồn bã. Anh nghe có vẻ mơ hồ chán ngán.
"Chúng ta nên xem cùng nhau, như đã từng thế. Ở đây, và nói với anh em nghĩ nó tuyệt thế nào, sau đó anh sẽ đáp lại nó không hay, và liệt kê 1001 cách để chứng minh ,sau đó em giận dữ, và anh sẽ quan sát em hất đầu và bĩu môi theo cái cách đáng yêu không chịu được điều độc nhất vô nhị về em"
Cô từ chối, lịch sự như nỗi sợ hãi đang dần tăng lên cho phép.
"Em thực sự nên quay lại giường ,anh hai"
"A đương nhiên, anh xin lỗi, anh quên. Em hiện đã có người yêu" Anh quay lại sau đó, và đối mặt với cô. Mắt anh, rộng mở u sầu, và khó chịu, nhìn thẳng vào cô "Nói cho anh biết, em gái nhỏ, sex giống cái gì?"
Nina lùi lại một bước.
"Anh xin lỗi" Anh nói " Đó là một câu hỏi ngu ngốc ,phải không? Tha cho anh, nhưng có một vài lí do khiến anh hơi chậm hiểu vào lúc này" Mắt anh rời khỏi cô sau đó , và đảo quanh khuôn mặt cô, chăm chú vào dấu hôn, vệt đỏ trên cổ cô, nhìn xuống khe ngực lộ ra bởi chiếc áo choàng tắm buộc hơi buông lỏng phía trước.
"Em thích nó, đương nhiên rồi, do vậy nó hẳn rất tuyệt"
"Em yêu anh ấy, anh hai"
Một hồi im lặng khá lâu kéo theo.
"Tại sao?"
"Cái gì?"
"Người đàn ông đã đưa anh trở lại cuộc đời ;một người anh hứa anh sẽ không bao giờ giết" Anh khe khẽ thủ thỉ " Trong tất cả những người đàn ông có thể, tại sao lại là ông ta?"
"Yêu là yêu, anh hai. Anh không thể thực sự mong chờ em bắt đầu giải thích nó"
Anh tiếp tục như thể anh không hề nghe cô.
"Nó là sự rộn ràng, Anna, sự hoan lạc bị cấm đoán khi có sex với một người đàn ông người có lẽ rõ ràng là cha chúng ta? Đó là những gì em đã lờ đi sao? Em thích thú khi để ông ta sử dụng cơ thể mình theo cách đó à? Anh cá ông ta yêu nó, tên khốn giả nhân giả nghĩa, giả vờ là một người đàn ông tốt bụng, khi đặt bàn tay bẩn thỉu của mình lên người em gái nhỏ của anh" Johan ngừng lại, trầm ngâm "Nhưng anh cho rằng anh không thể trách ông; em đã mời gọi ông ,rốt cục." Mắt anh và cô giao nhau "Người đàn ông tỉnh táo nào sẽ chối từ để làm tình với em cơ chứ?"
Lời nói tục tĩu đả thương Nina như tác động từ một cú đánh. Johan hiếm khi nào dùng từ ngữ như thế, chưa từng khi có sự hiện diện của cô, chưa từng với cô.
Cô phản ứng ngay lập tức, khi cơn sốc mờ dần, sau là giận dữ.
Giận dữ vì anh thậm chí cố gắng làm dơ bẩn thứ mỏng manh vô cùng quý giá với cô...
Tạm thời, cơn giận đè nén cả nỗi lo sợ hãi đang dần tăng lên.
"Dừng lại" Cô ngắt lời "Điều này quan trọng với em, anh đừng cố rẻ rúng nó!"
Johan đơn thuần nhìn cô chăm chú.
Nhận ra cãi nhau với anh có lẽ không phải là cách tốt nhất để đối phó với điều này, Nina dũng cảm tiến lên một bước.
"Nhìn này, anh hai. Em yêu anh ấy. Em hạnh phúc khi em ở với anh ấy" Cô nói khẽ " Nó là loại hạnh phúc em chưa bao giờ thực sự cảm thấy trước đó. Thật khó để giải thích sự thỏa mãn này, nơi này, tất cả những gì em biết là em muốn giữ lấy nó. Làm ơn, làm ơn cố vui vẻ vì em, anh hai"
Mắt anh chưa bao giờ từng rời cô. Cô trở nên táo bạo hơn, và bước thêm một bước nữa.
" Anh là anh trai em. Em yêu anh. Sự thật em yêu anh ấy không phải..."
"Đừng nói dối, Anna"
Cô ngừng lại.
"Không có vấn đề gì về nó. Nói thế đi. Nhưng đừng nói dối anh"
"Em không nói dối, anh hai. Em yêu anh chân thành, nhưng chỉ..."
"...như một người anh trai, Anna?" Anh cười khinh bỉ " Không phải đó là điều em muốn nói với anh sao?"
"Đó là cách duy nhất em có thể yêu anh, Johan. Bất cứ thứ gì khác đều sai trái"
"Bởi tiêu chuẩn chính xác nào?" Anh tò mò hỏi.
" Xã hội sống bởi các nguyên tắc đạo đức, Johan. Nó là những gì khiến chúng ta trở thành người"
Johan bật cười. Tràng cười của người lớn pha chút phản hồi từ một đứa trẻ ngây thơ.
"Em áp đặt bản thân mình với luật lệ xã hội những gì phù hợp với điều em làm mới nhanh làm sao. Nhưng em đã quên, chúng ta chưa bao giờ thuộc về xã hôi một cách đúng nghĩa, em gái nhỏ à. Em biết rõ điều này cũng như anh"
"Anh hai..."
"Thành viên của xã hội đúng đắn có tên, có nhận diện,có cha mẹ, chúng không phải cướp bóc những ngôi nhà chúng thực sự thuộc về, những gia đình thực tâm yêu chúng. Chúng không bị sinh ra trong giam cầm như những con vật tốt giống. Chúng không sống dựa vào trốn chạy như chúng ta đã từng trải qua trong quá khứ khi còn là trẻ con. Những kẻ biết tới những thực thể này đã nằm dưới những nguyên tắc đạo đức không thể phá bỏ đó ,họ đã ở đâu khi chúng ta trưởng thành? Hay khi mẹ bỏ chúng ta? Hay cái cách khi em lẩn trốn bên trong anh và làm thế nào đó chế ngự để trở thành ...phần quan trọng nhất của anh? Đã có rượu và máu đỏ loang lổ trên sàn nhà tòa lâu đài hoa hồng . Em khóc. Nhưng họ không khóc cùng em, anh đã khóc. Những người phán quyết như thể nhìn thấu tất cả họ đã làm gì để ngăn chặn sự ra đời của con quái vật này? Tại sao họ không ngừng thứ này lại, tại sao họ có thể khiến bản thân bị giết trước khi nó trở nên lớn thế này? Em giấu mình phía dưới những nguyên tắc đạo đức xã hội, bởi vì em quá sợ để nói cho anh một sự thật. Em không yêu anh, em yêu ông ấy"
Nina lùi lại.
Joha gục đầu trong tay mình ,kiệt quệ xoa mắt.
"Anh hai..." cô lại bắt đầu, ngập ngừng vươn tay ra.
"Anh mệt mỏi, em gái nhỏ, rất rất mệt mỏi. Kiệt sức rồi, em biết không, dai dẳng sống nhờ vào những mảnh vụn"
Cô rút lại bàn tay cô vừa với ra " Anh đang nói về cái gì vậy?"
"Em nhử mồi trêu ngươi con quái vật bằng việc làm rơi những mảnh vụn" Giọng anh thậm chí còn uể oải hơn " Giống như con chó. Anh ăn những mảnh vụn rơi xuống từ chiếc bàn của bà chủ nhà; những mảnh nhỏ li ti từ hiệu ứng nước rơi, tồn tại nhờ vào những mẩu thừa em nhìn thấy vừa vặn để quẳng cho anh. Những mẩu tội nghiệp đơn thuần chỉ làm trầy xước bề mặt cơn đói này, song tuy thế, chúng là những mẩu rất thân thiết với anh. Em giả vờ không nhìn thấy cơn đói đó. Sau đó em lấy đi những mảnh vụn đầy đau khổ mà con cún cưng thảm thương của em vô cùng nâng niu coi trọng, và mắng mỏ nó khi thèm muốn chúng. Em thật sự là một người phụ nữ nhẫn tâm, em gái nhỏ"
Anh nhìn cô.
"Anh thật ốm yếu, em gái yêu quý, quá ốm yếu khi sống nhờ vào những mảnh vụn. Bữa tiệc đã bị hôi thối bởi thuốc độc, nhưng quái vật vẫn sẽ ăn , thậm chí nó có nghĩa là chết"
Nina lùi lại một bước, lại một bước nữa.
Nhưng...Tenma...
Không thể nói trước Johan sẽ làm gì với người đàn ông ấy trong tình trạng này. Không có cách nào cô có thể rời khỏi người đàn ông cô yêu để chịu đựng gánh nặng tức giận ghen tuông từ người anh trai loạn trí của mình.
Cô do dự , cố quyết định thực hiện hành động giải quyết khôn ngoan nhất.
Điện thoại trong phòng khách, cô có thể chạy tới đó, gọi cảnh sát, yêu cầu giúp đỡ...
" Anh luôn biết em là loại người hay la hét " Mắt anh nheo lại dự đoán " ...Anh tự hỏi, anh còn đoán đúng điều gì nữa?" Anh trầm ngâm thăm dò cô " Em biết không em gái nhỏ, em có cái ...âm thanh đó , ngay dưới cổ họng em? Đó là loại âm thanh rên rỉ sâu kín, cáu kỉnh. Lần đầu tiên anh nghe thấy em làm điều đó ngay trước khi chúng ta rời khỏi biên giới Tiệp Khắc, mẹ của chúng ta lúc đó chỉ đưa chút kem chocolate trong bát để chia sẻ. Anh đặt thìa kem lạnh vào trong miệng em, mắt em nhắm lại, và sau đó em đã phát ra âm thanh đó.
"Anh để em ăn hết kem , chỉ vì anh có thể nghe âm thanh đó lặp đi lặp lại. Anh không hiểu điều gì kích động anh nhiều đến thế, hay tại sao anh thích nghe em làm vậy. Anh không chỉ là người chú ý tới nó, em biết không. Người đàn ông đó cũng thế. Ông ta tiếp tục theo dõi em với đôi mắt khiến anh sởn da gà. Đó là một trong những lí do anh đặc biệt vui mừng được giải thoát bởi cha mẹ.
"Anh nghe em phát ra âm thanh đó lần nữa , sau Kinderheim, anh hiểu tại sao anh thích nó, và ý nghĩa về điều anh thực sự ám ảnh. Nhưng đương nhiên anh không thể nói cho em biết. Em quá ngây thơ để hiểu những thứ đó.
"Em có biết em đã phát ra âm thanh đó hôm nay, vài lần, khi em ở trong đó, với ông ta?"
"Anh băn khoăn, ông ta sẽ làm gì khiến em phát ra âm thanh đó?"
Anh cười.
Nụ cười lạnh lẽo, độc ác nhất giống con cá mập đang nhe răng.
"Liệu em có thể chiếu cố cho anh một lần, em gái nhỏ, và phát ra âm thanh đó cho anh?"
Nina không còn đứng lại đó một giây phút nào nữa. Không cố giấu giếm sự thật cô đang lẩn trốn, cô quay lại và xem xét , lao thẳng về phía cửa.
Điện thoại đang ở trên bàn viết phòng khách, may mắn thay không quá xa từ cửa vào.
Nếu cô có thể mở cửa...
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
264 chương
31 chương