Anh bắt đầu khâm phục Tâm về khả năng độc thoại một mình. Suốt 3 hôm nay, Tâm hết kéo Anh xuống canteen lại lên thư viện, Tâm nói rất nhiều chuyện, Anh nghe một cách không hứng thú nhưng cũng có nói nhiều hơn so với trước kia. Như hiện tại đang ở thư viện, Tâm tò mò: -hôm trước cậu với Tuấn cãi nhau, cậu là con gái tập đoàn Key hả? -không- Anh trả lời thẳng thừng. -ủa, là sao? -tôi có nói tôi là con gái tập đoàn Key hả?-cậu chả nói là…-đang nói, Tâm nghĩ lại cuộc nói chuyện đó, rồi nhận ra đúng là Anh chẳng hề nhận mình là con gái tập đoàn Key, bèn cười cười- ừ đúng là cậu không nói, nhưng sao cậu lại nói như vậy với cậu ta? -chơi đòn tâm lí thôi. Hắn kiêu căng quá mà..-Anh thản nhiên trả lời. -vậy sao cậu biết tài sản nhà hắn chỉ bằng một phần mười của tập đoàn Key. -ờ, hay là ở chỗ bố tôi là bộ trưởng bộ tài chính của tập đoàn Key, còn chị họ tôi lại là thư kí của bộ trưởng bộ tài chính của tập đoàn nhà hắn, nên họ hay trao đổi với nhau, một lần tôi nghe được thôi… -quả nhiên, cậu rất ấn tượng, lại thú vị nữa, hi hi, không biết liệu có ai có thể làm cậu cười không nhỉ? -…có.. -ai vậy? – Tâm ngạc nhiên hỏi lại -hai người.. -cậu nói nghe coi, đừng giấu nữa mà.. -..một là mẹ tôi, hai là…- Anh đang nghĩ đến nụ cười gần đây nhất của mình, đó là lúc Minh hô hoán với hai tên lang thang là sẽ gọi cảnh sát, lúc đó Anh thật sự muốn cười thật to nhưng cuối cùng chỉ là một cái nhếch mép. -khụ khụ… Tiếng ho vang lên khiến Anh và Tâm quay lại. Vừa nhắc tào tháo tào tháo đã đến, Minh đang đứng sau lưng hai người tay cầm cuốn sách mới tìm được. Từ hôm đối chất với tên Tuấn tới giờ, Minh nghỉ học vì bị ốm. Hôm nay có giờ tự học vào tiết đầu nên Tâm kéo Anh xuống thư viện không ngờ lại gặp Minh ở đây. Nhìn thấy Anh và Tâm đang nhìn mình, Minh bước lại gần ngồi đối diện với hai người, nói: -Mình ngồi đây được chứ?-giọng Minh hơi khàn. Tâm đang định nói “tất nhiên” thì có một giọng nói khác vang lên: -không phải cậu đã ngồi trước khi hỏi sao.-Anh thản nhiên nói, mắt vẫn không rời cuốn sách. Minh cứng họng, mất mấy giây định thần cậu mới gãi đầu cười xòa: -ừ, mình xin lỗi. khụ khụ.. -không sao, cậu nói vừa thôi, kẻo…-Tâm đang nói bỗng khựng lại, có một cái kẹo gừng đang ở trước mặt Minh. Và người đưa nó đương nhiên là..Anh????? Thấy Minh mãi không cầm kẹo, Anh lên tiếng giọng vẫn thản nhiên: -cầm và ngậm đi, ồn ào quá. -à, ừ..-Minh chìa tay đón lấy cái kẹo nhưng không nỡ ăn, lần đầu tiên Anh tặng cậu một thứ gì đó, chả hiểu sao nhưng Minh đút luôn vào túi, mỉm cười nhìn Anh rồi bắt đầu đọc sách, thỉnh thoảng cũng có ho nhưng Minh đã cố nén đi nhiều. Nãy giờ có một người đang há hốc mồm nhìn cả hai, là Tâm. Mặc dù quen Anh chưa đầy một tuần nhưng cô khá thích với cách ăn nói của Anh mặc dù Anh nói rất ít, mới đầu còn chả chịu nói gì. Vậy mà..còn đưa kẹo cho Minh, có phải người thứ hai làm cho Anh có thể cười…là Minh. Tâm suy nghĩ một lúc, rồi nhún vai nghĩ thầm “ chắc anh chàng Minh này có gì đặc biệt rồi, tạm thời cứ theo rõi đã, thật thú vị hihi”.