Mối tình đầu thời thiếu nữ

Chương 88 : Episode 88: hai đứa nhất định phải hạnh phúc

Ở trong căn phòng bệnh cô và anh cùng nhau cười với nhau. Cùng nhau trò chuyện với mẹ rất vui vẻ. Mẹ cô còn nắm lấy tay cô cho vào tay anh và nói " Hai đứa nhất định phải hạnh phúc. Mẹ thực sự chúc phúc cho hai đứa. Mẹ giao Tiểu Đồng của mẹ lại cho con chăm sóc, mẹ không thể chăm sóc cho con bé cả đời được nên nhờ hết vào con cả đấy " " Mẹ yên tâm, con sẽ thay ba mẹ chăm sóc thật tốt cho cô ấy ". Anh cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói với bà " Vậy ba và mẹ ở dưới suối vàng có thể yên tâm rồi. Hai đứa hạnh phúc như vậy là ba mẹ ở dưới đó cũng được vui vẻ và mãn nguyện " " Mẹ...mẹ sẽ không sao đâu. Bác sĩ nói sẽ cố gắng chữa bệnh cho mẹ mà " " Con bé ngốc này. Bệnh của mẹ thần tiên cũng không chữa được đâu " " Mẹ đừng nói vậy mà. Bây giờ y học tiên tiến lắm, bệnh của mẹ chỉ là chuyện nhỏ thôi." " Được được rồi con gái ngốc của mẹ, nín đi đừng khóc nữa. Mới lấy chồng thôi mà đã mắt đỏ hoe hết lên rồi " ...... 5 ngày sau. Sức khỏe của mẹ cô có vẻ đang tiến triển xấu đi. Cô vô cùng lo lắng cho mẹ, bác sĩ cũng đã nói rằng " Tình trạng của mẹ cô đã bắt đầu xấu đi rất nhiều, bà ấy có thể ra đi bất cứ lúc nào. Nên tôi mong người nhà chuẩn bị tâm lý trước " " Không còn có cách nào cứu mẹ tôi nữa hay sao ạ ". Nước mắt cô vừa chảy vừa nói " Chúng tôi xin lỗi. " " Được rồi cảm ơn bác sĩ ". ..... Trở lại phòng bệnh cô mắt đỏ hoe bước vào phòng với mẹ . Sự đau đớn hiện lên trong đầu cô, nhìn thấy cô như vậy anh thực sự không khỏi lo lắng và bất an. Ông trời có phải là đang quá bất công với cô không??? Một cô bé đang hồn nhiên vô tư như thế này, tại sao ông trời đối xử với cô như vậy. Ở trong phòng bệnh của mẹ cô nắm chặt tay mẹ không ngừng chảy nước mắt xuống tay mẹ. Thỉnh thoảng lại nhìn sang máy chạy tim của mẹ, thấy có dấu hiệu bất thường nên anh đi ra gọi bác sĩ. Bác sĩ liền đi vào kiểm tra cho bà thì mới phát hiện ra tim của bà đã ngừng đập yêu cầu cấp cứu ngay lập tức và yêu cầu người nhà ra ngoài " Mẹ sẽ không sao đâu. Em đừng lo lắng ". " Có thể lần trước anh nói em sẽ tin, nhưng bây giờ em không tin nữa " " Em đừng suy nghĩ tiêu cực hãy nghĩ đến những điều tích cực đi " " Tại sao???" " Đừng khóc mà. Anh ở đây " " Em không muốn nghe, em muốn yên tĩnh một lát " " Anh có thể cho em mượn bờ vai dựa vào, anh không đi đâu cả. Ở bên em cả đời này không rời đi " Cô không nói gì thì anh dìu cô đến ghế ngồi đợi , đầu của cô được anh đặt lên vai của mình. Cô khóc không thành tiếng, nó cứ chảy hết xuống bờ vai anh và tấm áo sơ mi trắng của anh đã bị ướt một mảng lớn Mẹ cô đã vô phương cứu chữa rồi, lúc bác sĩ đi ra thì nói " Chúng tôi rất lấy làm tiếc. Bệnh nhân đã tử vong" ... Cô và anh cùng bước vào phòng nhìn mẹ lần cuối cùng, cô nắm chặt lấy tay mẹ và không ngừng khóc và nói " Mẹ....mẹ.... Chả phải mẹ nói mẹ chờ đến lúc bế cháu ngoại sao. Bây giờ mẹ còn chưa được bế cháu ngoại mà, sao mẹ đã đi rồi. Mẹ không giữ lời hứa của mình gì cả. ngày xưa mẹ còn nói là phải chăm sóc con cả đời mà. Sao bây giờ mẹ lại thất hứa rồi, con vẫn còn chưa báo hiếu cho ba mẹ mà . Mẹ về với con đi được không???" " Tiểu Đồng!!! Mẹ đã đi rồi , em để mẹ ra đi được thanh thản đi em " " Mẹ lên thiên đường với ba rồi đúng không anh ??? . Bỏ lại em bơ vơ trên đời này " " Em còn có anh. Anh ở đây , em không có bơ vơ một mình " " Em muốn ba mẹ về với em " " Ngoan nghe lời anh đi. Anh sẽ thay ba mẹ chăm sóc em cả đời này, đồng ý không??? ....\#\#\# 2 năm sau Cô ra trường cũng đã được một năm rồi, hơn một năm nay cô đi thực tập ở nhiều nơi khác nhau nhưng chỉ có duy nhất công ty Hứa thị là cô ở lại làm việc. Ở đây cô làm thư ký cho chồng mình, được làm chung công ty với chồng nên có chút gì đó nó thoải mái mà không gò bó hay là áp lực gì cả. Cô và cô bạn thân Tiểu Mạt của mình mỗi người làm một nơi, nên là cũng ít khi gặp nhau. Thỉnh thoảng thì bốn người Hứa Thiên với Tiểu Mạt và Trạch Tuấn với Tiểu Đồng mới gặp nhau. Lúc đầu cô cũng muốn Tiểu Mạt về làm chung công ty với cô nhưng mà Tiểu Mạt từ chối, Tiểu Mạt làm việc rất nhanh học việc cũng khá nhanh nên bây giờ đã được lên làm quản lý nhân sự của một công ty có tiếng trong thành phố. Công ty này cũng đã có vài lần hợp tác với tập đoàn Hứa thị. .... Hai năm này ngày nào cô và anh cũng vô cùng vui vẻ và thân thiết với nhau. Có hôm cô nói với anh " Chồng à!!! Có phải chúng ta nên có một đứa con rồi không??" " Em muốn có con rồi sao ???" " Anh không thích trẻ con sao???" " Em vẫn có thể chơi thêm được vài năm nữa đó. Bây giờ có con hình như hơi sớm " " Em đã 22 tuổi rồi. Nhiều người bạn của em đã có em bé rồi " " 22 tuổi???" " Vâng. 22 tuổi " " Vẫn còn sớm chán " " Anh cũng sắp 30 tuổi rồi đấy " " Mới 28 thôi mà" " Già rồi đó " " Em chê chồng em già à " " 30 tuổi thì chả già rồi còn gì. Anh hơn em tận 6 tuổi lận" " Coi chừng anh phạt em bây giờ " " Phạt thế nào " " Phạt thế nào à . Xem nào để anh suy nghĩ " " Suy nghĩ như anh tóc bạc hết rồi cũng không nghĩ ra đâu " " Phạt em sau này phải sinh cho em một tiểu đội bóng đá " " Anh coi em là máy đẻ cho anh à. Ai thèm sinh con cho anh chứ " " Em không sinh con cho anh thì sinh con cho ai được " " Không thèm đâu " " Còn nói không thèm. Vậy mà ai vừa mới nói muốn có em bé hả??. Hay là bây giờ chúng ta thực hiện luôn đi " " Không đâu. Em thấy lời anh nói cũng đúng, em vẫn còn trẻ mà. Hay là để một vài ăn nữa đi, giờ em thấy mình mà làm mẹ thì hơi sớm. Nên là chúng ta vẫn nên kế hoạch hóa gia đình là thượng sách " " Tùy em thôi. Chuyện này do em quyết định hết, anh tôn trọng ý kiến của em " Thực sự ra cô rất muốn làm mẹ, nhưng mà cái hồi ức không vui của hai năm trước cứ ùa về mỗi lúc cô nhắc đến chuyện con cái với anh. Không biết khi biết anh có con rồi thì có ra dáng ông bố bỉm sữa không nhỉ. Cô rất tò mò về vấn đề này, nghe thì có vẻ rất thú vị Hết chương 88 (p/s: Tui đang nghĩ vài hôm nữa cho ngược sương sương tí cho nó đổi gió mọi người ạ. Mọi người thấy ông không ạ, cho nu8 với na8 xuất hiện trở lại cho nó vui cửa vui nhà. Lâu lắm rồi hai thanh niên chưa xuất hiện nên có hơi nhớ nhớ. Thui tui lại đi bay đây, hẹn mai gặp lại mọi người sau nha, byeeeee byeeeee mn❤❤