Biên tập: Mộ Vũ
Quan Tử Sơn ấn công tắc cuộn cửa cuốn lên, vừa mới bước ra ngoài, anh đã nhặt được một cậu em trai ngay cửa.
Thiếu niên mặc đồng phục trung học đang đứng ngoài tấm cửa sắt, khi Quan Tử Sơn cuộn cửa lên, cậu nhóc hình như đang do dự xem có nên đi hay không?
“…Quan Tử Ngọ?” Quan Tử Sơn giật mình, lại chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt một lần.
Thiếu niên đứng trước mặt anh thấp hơn anh một tí, gần như cao đến trán anh, mà trong trí nhớ của Quan Tử Sơn, lần cuối cùng anh nhìn thấy em trai, hình như cậu nhóc mới cao đến tai anh mà thôi.
Anh đã rất lâu không về ngôi nhà kia, nhưng đến khi gặp lại Quan Tử Ngọ mới bất ngờ nhận ra cậu nhóc đã lớn vậy rồi, lòng anh chợt thấy thổn thức.
Quan Tử Sơn tuy không thích mẹ kế, nhưng không thể phủ nhận rằng mẹ kế của anh là một mỹ nhân, cho dù bây giờ đã là mẹ của một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, nhưng nét đẹp vẫn còn nguyên, không hề phai nhạt đi so với năm ấy.
Về cha của Quan Tử Sơn, lúc trẻ cũng khá đẹp trai, bởi vậy người em trai cùng cha khác mẹ của anh kế thừa hết ưu điểm từ hai người kia.
Mặt mũi Quan Tử Ngọ giống mẹ, nét nào ra nét ấy, những chỗ khác thì giống cha Quan, nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai, đặt trong đám người cũng được coi là cậu chàng đẹp trai hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Quan Tử Sơn tuy không hỏi han về nhân duyên của Quan Tử Ngọ trong trường, nhưng anh chỉ đơn thuần nhìn khuôn mặt của cậu nhóc, cũng biết được nhân duyên của cậu chắc chắn không giống người thường, nhất là với phái nữ.
Vốn Quan Tử Ngọ đang định rời đi lại bị Quan Tử Sơn bắt ngay tại trận, cậu mím môi lại, thản nhiên liếc nhìn anh rồi nhanh chóng thu ánh mắt “Em chỉ nghe bạn học nói nơi này mới mở một tiệm bánh ngọt, cho nên đến xem thử…”
Quan Tử Sơn liếc mắt cũng nhận ra đồng phục trên người cậu nhóc chính là đồng phục của Tam Trung, tuy rằng loại đồng phục này thống nhất trên toàn thành phố nhưng khác huy hiệu trường, huy hiệu của trường Tam Trung lại cực kỳ nổi bật… Trong đầu anh lập tức xuất hiện nhiều ý nghĩ, Quan Tử Ngọ học ở Tam Trung, Tuyết Ủng Quan Sơn cũng ở Tam Trung, bọn chúng có biết nhau không nhỉ?
“Nếu đã đến thì vào trong ngồi một lát đi.” Quan Tử Sơn gật gật đầu, không nói thẳng vào sự thật trốn nhà bỏ đi của cậu nhóc. Tuổi thiếu niên có lòng tự trọng rất lớn, chết vì sĩ diện, nếu anh quát thẳng vào mặt cậu rồi hỏi vì sao lại bỏ nhà đi bụi, chắc chắn Quan Tử Ngọ sẽ lập tức xoay người chạy luôn.
“Không cần đâu, em đã hẹn với bạn đêm nay tới nhà nó chơi.” Đôi mắt Quan Tử Ngọ hơi lóe lên, mặt không thay đổi mà nói dối.
Quan Tử Sơn cười khẽ “Gấp gáp vậy làm gì, em cũng đã đến đây, trước tiên vào trong uống nước ăn chút gì đó đã.” Mẹ của cậu nhóc vừa nói trong điện thoại Quan Tử Ngọ đã ba ngày không đến trường cũng không về nhà rồi, bà và cha Quan tìm hết một lượt những nơi cậu có thể đến, cũng hỏi hết từng người bạn của cậu. Trước khi gọi điện cho anh, bà và cha Quan đã tìm ở bên ngoài rất lâu, nếu không phải thật sự không còn cách nào, bà cũng sẽ không chủ động gọi cho một đứa con riêng như anh.
Nếu Quan Tử Ngọ muốn bỏ nhà đi, cũng không có khả năng trốn ở nhà bạn cậu nhóc, dù sao cậu trốn khỏi nhà thì nơi đầu tiên ba mẹ cậu nghĩ đến chắc chắn là nhà bạn bè… Anh đương nhiên không tin cậu nhóc tối nay sẽ đến nhà bạn đâu.
Quan Tử Ngọ hơi do dự, nhìn thoáng qua lớp cửa sắt “Tiệm bánh của anh không phải đã đóng cửa rồi sao?”
“Không sao, anh là chủ mà, vào đi.” Quan Tử Sơn quay người để cậu nhóc đi vào.
Ánh mắt Quan Tử Ngọ dừng lại trên nụ cười của anh một lát, mới chần chừ theo vào trong tiệm.
Nhân lúc cậu nhóc đánh giá trang trí bên trong, Quan tử Sơn vừa pha cho cậu một cốc trà sữa vừa im lặng gửi tin nhắn cho mẹ kế, báo cho bà đã tìm được Quan Tử Ngọ rồi.
“Tuyệt quá…” Quan Tử Ngọ nhìn trang trí trong tiệm, hai mắt sáng lấp lánh “Tất cả đều do anh tự thiết kế sao?” Ánh mắt cậu rực sáng lên giống như tất cả những thằng em trai tôn sùng anh trai khác trên thế giới này, Quan Tử Sơn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu nhóc lộ ra vẻ mặt như thế. Trước kia, đừng nói đến vẻ mặt khi Quan Tử Ngọ nhìn thấy anh, ngay cả mở miệng gọi “anh hai” cũng không nghe được mấy lần.
Có lẽ chỉ lúc Quan Tử Ngọ còn rất bé, khi còn là cục thịt mềm mại đáng yêu, Quan Tử Sơn mới nghe thấy cậu nhóc gọi mình là anh hai.
Mẹ của Quan Tử Ngọ rất nhanh đã nhắn tin trả lời, bà hỏi Quan Tử Sơn bây giờ đang ở đâu, bà và cha Quan sẽ đến ngay.
Giọng điệu của bà đầy lo lắng và không yên lòng, Quan Tử Sơn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bộ dáng của Quan Tử Ngọ đang ghé người vào giá dùng đầu ngón tay chọn sách, dừng lại một lúc mới trả lời: Nó ở trong tiệm của con, hai người đừng vội đến đây, con với nó nói chuyện, đêm nay để nó ở lại chỗ con.
Pha trà sữa xong, tin nhắn mẹ kế cũng trả lời cũng đến. Bà có vẻ khá gượng ép, không giấu được lo lắng nhưng vẫn đồng ý. Dù sao bây giờ Quan Tử Ngọ đang ở trạng thái phản nghịch, nhỡ khi bọn họ và cậu nhóc bắt đầu ầm ĩ lên, không biết cậu nhóc sẽ chạy đi đâu tiếp, như vậy chẳng bằng để cậu bình tĩnh trò chuyện với Quan Tử Sơn thì hơn.
Đặt điện thoại xuống, Quan Tử Sơn bưng trà sữa và bánh ngọt ra ngoài.
Quan Tử Ngọ thấy anh đi ra, thu bớt vẻ mặt háo hức lại nhưng sau khi cậu nhóc ăn thử bánh ngọt xong, ánh mắt lập tức sáng lên “Ngon quá… vị việt quất chua chua ngọt ngọt vừa miệng, bánh cũng xốp mềm, hương vị đậm đà.”
Quan Tử Sơn cười nhẹ “Thật hả? Đây là lần đầu tiên anh làm bánh vị việt quất đông lạnh, không chắc chắn lắm, chỉ có điều bây giờ cũng coi là thành công.”
“Bánh này do anh tự làm ạ?” Miệng Quan Tử Ngọ ngậm bánh hai mắt thì mở to, bên mép còn dính nước việt quất màu xanh.
Quan Tử Sơn vô thức vươn tay lau nước việt quất bên mép cậu nhóc, bình tĩnh dùng khăn lau tay, rồi mới nói “Bây giờ trong tiệm còn chưa mời nổi thợ làm bánh, chỉ có thể do chủ của nó là anh đây tự mình xuống bếp thôi.”
Nhìn động tác tự nhiên của anh, tai Quan Tử Ngọ dần dần dỏ lên, hơi nắm tay lại khẽ ho khụ khụ, yên lặng lảng sang truyện khác “Thật sự rất ngon, có thể lọt vào top 10 những bánh ngọt em từng ăn.”
Trong lòng cậu hơi buồn bực, người anh trai khác mẹ luôn luôn không không thân thiết, vì sao hôm nay đột nhiên gần gũi với cậu như vậy?
“Vậy lần sau anh sẽ cố gắng tiến vào top 3 ha.” Quan Tử Sơn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, dùng vẻ mặt ‘không ngờ đã trễ thế này rồi’ nói với cậu nhóc “Bây giờ trễ lắm rồi, em cứ ở lại trong này một đêm đi.”
Quan Tử Ngọ mím môi “Em đã hẹn với bạn rồi.”
“Lúc nào em ngủ với bạn mà chẳng được” Quan Tử Sơn nhíu mày nói “Nhưng hai chúng ta lâu lắm rồi chưa ngủ cùng, em cứ ở lại đi.”
Quan Tử Ngọ im lặng cắn một miếng bánh, vẻ mặt hơi phân vân giãy giụa.
“Ngày mai đúng lúc là cuối tuần, em có thể ở trong tiệm anh chơi, muốn ăn bánh nào cũng được. Em có thích ăn tiramitsu không?” Quan Tử Sơn chớp mi cười hỏi.
Quan Tử Ngọ vẫn thấy do dự, dù sao cậu không còn nơi nào để đi, nói có hẹn với bạn cũng chỉ là lừa người, dứt khoát ở lại thôi nhỉ? Dù sao cha mẹ cậu chắc chắn không nghĩ đến việc cậu trốn tới đây đâu… Vì thế cậu cắn nĩa gật gật đầu.
Cậu nhóc im lặng nhìn thoáng qua Quan Tử Sơn, thấy anh đang mỉm cười nhìn mình thì nhanh chóng thu ánh mắt lại — anh hai cậu, so với tưởng tượng của cậu… hình như không giống lắm?
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
50 chương
5 chương
105 chương