Từ lần đó sau khi bốn người được Lăng Mộ Ngôn giới thiệu cho nhau, bốn người liền thường xuyên xuất hiện ở trước mặt Lăng Mộ Ngôn, cùng nhau trò chuyện (gió) rất (bão) vui (ầm) vẻ (ầm), mà cuối cùng kết quả thường thường chính là trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi —– Lăng Mộ Ngôn đã sớm bị Lam Cảnh nhân cơ hội mang đi. Vì thế một đoạn thời gian kia, Lăng gia có thể nói là thập phần náo nhiệt. Mỗi khi mấy người này đối diện với nhau, đều khiến cho những người đứng xem (đặc biệt là mẹ Lăng) có một loại cảm giác yên bình trước khi ‘gió thổi mưa giống trước cơn bão’ bùng nổ. Nhưng mà, tại một buổi tối nào đó bốn người không chút báo trước đột nhiên biến mất, thẳng đến rạng sáng ngày hôm sau mới thấy bọn họ mang theo vết thương xuất hiện trước mặt Lăng Mộ Ngôn, mà phương thức ở chung của bọn họ cũng bắt đầu thay đổi. Bốn người cũng không biết đạt thành hiệp ước ngầm gì, tóm lại quan hệ lẫn nhau dần dần trở nên hòa thuận, tựa hồ cam chịu loại phương thức ở chung hoang đường này. Không thể không nhắc tới chính là, trong một năm ngắn ngủi này, Lam Cảnh liền đạt được quân hàm Thiếu tướng, cũng dẫn dắt nhân viên nghiên cứu khai phá ra thuốc giải bệnh độc, mang tới cho nhân loại sống trong mạt thế ánh rạng đông. * ánh rạng đông: ánh sáng lúc bình minh —– Quả thực giống như một truyền kỳ. Đây là bình luận của mọi người đối với Lam Cảnh. Mà truyền kỳ này hiện tại đang ngồi ở Lăng gia, mặt không chút thay đổi cùng một người nào đó đối diện. “Lam Cảnh, cô hiện giờ rất nhàn rỗi sao? Động một chút liền chạy tới Lăng gia để làm cái gì!” Quân Diêm Hoán đen mặt, khó chịu trừng mắt hướng cô nói. Mặc cho ai đang ở trên giường tiến hành vận động đến một nửa lại bị bức bách gián đoạn đều có tư vị không dễ chịu đi?! Nhất là đầu sỏ quấy rầy bọn họ cư nhiên còn mặt không chút thay đổi ngồi ở đây, quả thực chính là vô liêm sỉ! Nhưng mặc kệ Quân Diêm Hoán tức giận ra sao, cũng không thể đem Lam Cảnh đuổi đi, bởi vì ai bảo Mộ Ngôn nhà gã rất để ý vị Thiếu tướng truyền kỳ này chứ ←_← … Càng đừng nói tới vị Thiếu tướng này là một tên bạo quân, thực sự không thể trêu chọc vào T▽T “Anh suy nghĩ quá nhiều.” Lam Cảnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã một cái, phong kinh vân đạm nói, “Tôi bởi vì có việc cho nên mới tới đây.” Quân Diêm Hoán cười nhạo, “Cô tới Lăng gia thì có thể có việc gì!” “Nếu anh còn có một thứ đồ vật gọi là trí nhớ, hẳn phải rõ ràng anh là phụ tá của tôi.” Lam Cảnh mặt không chút thay đổi, “Thân là phụ tá của Lam Cảnh Thiếu tướng, cư nhiên nhàn hạ bỏ bê công việc, muốn chết sao? Còn có rất nhiều công việc đang chờ anh, mau chóng cút khỏi đây mau.” Quân Diêm Hoán: “…” Mọe nó, rõ ràng ngày hôm qua tôi đã xử lý hết rồi mà! Đương nhiên những lời này chỉ có thể giữ trong lòng không thể nói ra, Quân Diêm Hoán gian nan kéo ra một nụ cười, “Tôi hôm nay nghỉ phép, Lam Cảnh cô hẳn phải biết đi?” Lam Cảnh ngay cả ánh mắt cũng không cho, đối với trí tuệ của vị phụ tá Thiếu tướng này vô cùng khinh bỉ cùng coi thường. “… Cho nên cô tới đây làm cái gì a!” Lam Cảnh rốt cuộc đáp lại, cô âm thanh lạnh lùng nói, “Bởi vì tôi muốn nghỉ phép, cho nên anh trở lại xử lý công việc đi.” “…” Cái này có quan hệ gì sao a?! Tin hay không tôi liều mạng với cô a, bạo quân!! —– Rõ ràng cô mỗi ngày đều nghỉ phép sau đó dùng thời gian rảnh để quấy rầy Mộ Ngôn nhà tôi có được hay không [vẻ mặt đầy máu] “A Cảnh, có phải hay không Diêm Hoán lại lười biếng?” Lăng Mộ Ngôn đi tới, đem chén trà đặt tới trước mặt Lam Cảnh, “Diêm Hoán nói với tôi ngày hôm nay anh ấy được nghỉ phép…?” Quân Diêm Hoán trong lòng cảm thấy không ổn. Quả nhiên, chỉ thấy Lam Cảnh cầm chén trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói, “Người nghỉ phép là tôi.” … Quả nhiên nên tìm người chụp bao tải đánh cho cô ta một trận, ha ha. Lăng Mộ Ngôn lập tức trừng mắt liếc Quân Diêm Hoán một cái, “Diêm Hoán, anh lại nói dối em, về sau tuyệt đối không tin tưởng anh nữa!” Quân Diêm Hoán khó chịu đem Lăng Mộ Ngôn kéo tới bên cạnh mình, bắt lấy cằm của hắn, nhướng mày nói, “Mộ Ngôn, em như thế nào có thể không tin tưởng anh, ngược lại lại đi tin lời nói của Lam Cảnh nữ nhân kia? Hửm?” Lăng Mộ Ngôn sắc mặt lập tức đỏ bừng, có chút không được tự nhiên trừng mắt nhìn gã, “Diêm Hoán đừng náo loạn, mau buông tay ra!” “Vậy em tin anh hay tin cô ta, hửm?” Quân Diêm Hoán cười xấu xa kề sát vào hắn, chóp mũi đối chóp mũi, khí tức mang theo một mảnh mờ ám, “Thân ái?” Ngay sau đó Quân Diêm Hoán liền ôm Lăng Mộ Ngôn nhanh chóng lăn qua một bên, băng trùy hàn khí dày đặc thật sâu cắm vào trên phần lưng dựa của ghế sopha. “Lam Cảnh! Cô đây là muốn mưu sát sao!” Quân Diêm Hoán trong lòng vẫn còn sợ hãi quát, “Vạn nhất làm Mộ Ngôn bị thương thì phải làm sao bây giờ?!” Lam Cảnh nhẹ nhàng phẩy tay áo, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Nếu ngay cả bảo vệ Mộ Ngôn mà anh cũng không làm được, vậy anh còn tác dụng gì? Tôi trực tiếp mang cậu ấy đi là được rồi.” Quân Diêm Hoán: = 皿 = Lăng Mộ Ngôn dở khóc dở cười dùng ngón trỏ chọc chọc bả vai của gã, “Em đâu có yếu ớt như vậy, Diêm Hoán anh cứ luôn tự mình dọa mình.” “Mộ Ngôn, anh…” “Có sức lực ở đây kêu to gọi nhỏ chẳng bằng tiêu phí thời gian trên việc xử lý văn kiện.” Lam Cảnh tao nhã nâng lên chén trà, “Mau cút đi.” “…” Người nên cút rốt cuộc là ai!! “Được rồi mau đi đi, mỗi lần đều để A Cảnh tới đây tìm anh, anh làm như vậy thật sự rất không nên.” Lăng Mộ Ngôn không đồng ý nhìn gã, thấy Quân Diêm Hoán tựa hồ muốn phản bác, lại ôn nhu vỗ vỗ đầu gã, “Nghe lời, Diêm Hoán.” Quân Diêm Hoán trầm mặc nhìn hắn, sau đó đột nhiên nói, “Lại vỗ thêm vài cái nữa.” “… A?” “Không đúng, em tưởng rằng vỗ vỗ vài cái như vậy là có thể thỏa mãn anh sao?” Quân Diêm Hoán xoa xoa cái mũi, nâng cằm kiêu ngạo lầm bầm hai tiếng, “Ít nhất cũng phải hôn anh một cái!” Lăng Mộ Ngôn: “…” “Tôi là Lam Cảnh, hiện tại lập tức phái người qua đây đem Quân Diêm Hoán trói lại, bất luận sống chết… Đúng, giống trước kia, hậu quả tôi phụ trách.” Chỉ thấy Lam Cảnh đột nhiên lấy ra di động, cũng không biết gọi cho ai, ngữ khí lạnh như băng nói. Vì thế, Quân Diêm Hoán sắc mặt lập tức tái nhợt. —– Quân Diêm Hoán VS Lam Cảnh lần thứ XX bi thương thảm bại, lúc này đây đặc biệt dâng lên một ngọn nến khổng lồ để biểu thị đồng tình. “Mộ Ngôn, em về rồi đây ~” Đúng lúc này, thanh âm hưng phấn tung tăng đột nhiên vang lên, chỉ thấy Bùi Vũ Trần mang theo ý cười lười biếng đi tới, sau đó liền không coi ai ra gì ghìm Lăng Mộ Ngôn xuống hôn sâu. Quân Diêm Hoán ‘chậc’ một tiếng, mắt không thấy tâm không phiền nghiêng đầu qua một bên. Mà Lam Cảnh đối với cảnh tượng này tựa như không thấy, nhàn nhạt uống một ngụm trà, sau đó đem chén trà trong tay đặt lên trên mặt bàn, phát ra một tiếng vang thanh thúy. Lăng Mộ Ngôn lập tức thanh tỉnh, vội vàng đẩy Bùi Vũ Trần ra, mặt nghiêm túc nói, “A Trần, đừng náo loạn, em có phải hay không lại đi tìm người khác gây phiền toái?” Bùi Vũ Trần trong lòng thầm hận, trên mặt giữ nguyên ý cười dạo dạt liếc mắt nhìn Lam Cảnh một cái, sau đó cọ cọ tới bên người Lăng Mộ Ngôn, không chút để ý nói, “Làm sao có thể? Em thuần khiết thiện lương như vậy, sao có thể đi tìm người khác để gây phiền toái chứ?” Lăng Mộ Ngôn khẽ nhíu mày, “Vậy tại sao trên người em lại có mùi máu tươi?” Bùi Vũ Trần còn chưa trả lời, Lam Cảnh liền lạnh mặt nghiêm nghị tốt bụng thay cậu giải vây, “Nói không chừng là bị thương, dù sao cậu ta mỗi lần đi tìm người khác gây phiền toái đều dùng dị năng, làm sao có thể lưu lại mùi máu tươi trên người.” Bùi Vũ Trần sắc mặt cứng đờ: “…” Lăng Mộ Ngôn hoài nghi nhìn cậu: “A Trần?” “Ai da, Mộ Ngôn anh nghĩ như vậy thực sự khiến cho người ta thương tâm nha ~” Bùi Vũ Trần vươn tay ôm lấy thắt lưng của hắn, dùng mặt cọ cọ đối với hắn làm nũng nói, “Vừa rồi chính là nghe thấy có người không biết lượng sức mình thèm nhỏ dãi bảo bối của em, còn muốn lấy dao đâm em, bởi vì bị kinh hách cho nên mới không cẩn thận thất thủ lây nhiễm chút khí tức huyết tinh mà thôi ~” “Vậy A Trần em không sao chứ?” Lăng Mộ Ngôn không khỏi trở nên khẩn trương, vươn tay muốn xem xét xem cậu có bị thương hay không. Bùi Vũ Trần đè lại bàn tay đang không ngừng sờ soạn trên người mình, mang theo biểu tình tiếc nuối nói, “Tuy rằng em cũng rất muốn, nhưng bây giờ còn chưa được nha Mộ Ngôn, đừng quên vẫn còn khách nhân ở đây ~ Đương nhiên, nếu thật sự muốn làm, chúng ta hiện tại liền đi lên tầng đi, hửm?” Nói xong cậu còn sung sướng vứt cho Lăng Mộ Ngôn một cái mị nhãn. * mị nhãn: ánh mắt quyến rũ Lăng Mộ Ngôn: “…” Xem ra thật sự không có việc gì. Lam Cảnh lạnh lùng xùy một tiếng, “Si hán.” Bùi Vũ Trần cũng không cảm thấy mất tự nhiên ngược lại vô cùng tự hào, “Tôi chỉ si hán bảo bối nhà tôi, đây chính là tình thú nha, phải không Thiếu tướng đại nhân vẫn ~ còn ~ độc ~ thân?” Lam Cảnh nhướng mày, không mang theo bất luận cảm xúc gì nhìn về phía Lăng Mộ Ngôn. “Nhiều lời vô nghĩa như vậy làm cái gì, ai muốn cùng em tình thú.” Lăng Mộ Ngôn bên tai đỏ bừng, có chút xấu hổ ảo não âm thầm dẫm Bùi Vũ Trần một cước, phụng phịu phản bác. Bùi Vũ Trần lập tức ủy khuất nói, “Thân ái, anh lại hướng về nữ nhân kia…” “Rõ ràng là em bắt nạt A Cảnh… Được rồi, không nói nữa, sắp tới giữa trưa, em mau chóng đi tới phòng bếp đi.” Lăng Mộ Ngôn đẩy cậu ra, “A Cảnh thích nhất cà tím chiên, em nhớ làm trước món này a.” “…” Vì sao cậu phải làm món ăn mà nữ nhân kia thích?! Lam Cảnh nhàn nhạt mỉm cười hướng cậu nâng lên chén trà, khẽ gật đầu nói, “Vất vả rồi, Bùi đầu bếp.” Bùi Vũ Trần: “…” … “Ừm, Diêm Dạ đừng…” Chạng vạng, Lăng Mộ Ngôn vừa mới ngủ liền bị Quân Diêm Dạ làm cho tỉnh dậy. Hắn ngẩng đầu lộ ra cái cổ thon dài, có chút khó chịu tránh né nụ hôn của Quân Diêm Dạ, ý đồ đem anh đẩy ra. Người đang nằm trên người hắn dừng lại một chút, sau đó hai tay chống bên tai hắn hơi hơi nâng thân thể lên, thấp giọng hỏi, “Sao thế, không thoải mái?” Lăng Mộ Ngôn dụi dụi con mắt, con ngươi màu đen mang theo vài phần ủy khuất, “Buồn ngủ.” Quân Diêm Dạ bật cười, cũng thật sự buông Lăng Mộ Ngôn ra, anh ngồi xuống, trên gương mặt luôn luôn lãnh ngạnh trở nên nhu hòa hơn một chút, “Hôm nay như thế nào sớm như vậy đã buồn ngủ?” Lăng Mộ Ngôn cũng ngồi dậy, hắn khẽ ngáp một cái, hàm hồ đáp, “Buổi chiều A Trần phát hỏa, liền…” Quân Diêm Dạ vuốt ve vết hôn trên xương quai xanh của hắn, trong thanh âm trầm thấp mang theo vài phần không vui, “Ầm ĩ náo loạn?” Lăng Mộ Ngôn do dự một chút, vẫn gật gật đầu. “Em vì sao không học được cách cự tuyệt?” Có chút đau lòng, Quân Diêm Dạ cau mày hỏi. Lăng Mộ Ngôn cười khẽ lắc đầu, “Kỳ thực cũng không có gì, dù sao quả thực là do em chọc A Trần mất hứng.” Quân Diêm Dạ mặt không chút thay đổi, “Anh hiện tại cũng rất mất hứng.” “Diêm Dạ…” Lăng Mộ Ngôn dở khóc dở cười nhìn anh, đang muốn nói gì đó lại đột nhiên tinh nhạy phát hiện ra cánh cửa sắp khép lại, “Là Mặc Duệ sao?” Bên kia dừng lại một chút, cửa lại bị nhẹ nhàng đẩy ra, Lăng Mặc Duệ mặt không chút thay đổi đi vào, đem cốc sữa trong tay đưa cho hắn. “Cảm ơn, em còn đang lười đi lấy đây.” Lăng Mộ Ngôn tiếp nhận cốc sữa, khóe môi mang theo ý cười ấm áp, “Mặc Duệ vẫn luôn tri kỷ như vậy.” Lăng Mặc Duệ nhìn thoáng qua Quân Diêm Dạ đang ngồi một bên giường, trong con ngươi màu lam nổi lên nhu hòa, cúi đầu ừ một tiếng. “Uống xong liền đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt.” Quân Diêm Dạ cùng Lăng Mặc Duệ liếc mắt nhìn nhau một cái, đứng lên thấp giọng nói, “Bọn anh không quấy rầy em nữa.” Lăng Mặc Duệ mặt than nghiêm túc cũng gật gật đầu. “Được, ngủ ngon.” Lăng Mộ Ngôn đang cầm cốc sữa cong cong con ngươi. “Ngủ ngon.” Chúc ngủ ngon xong, hai người đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Quân Diêm Dạ hướng cầu thang bên kia đi tới, lạnh giọng hỏi, “Kế tiếp cậu có việc không?” Lăng Mặc Duệ đi theo phía sau anh, trong giọng nói mang theo vài phần lệ khí, “Có lẽ chúng ta đều giống nhau cần làm một chuyện không biết chừng.” “Thật không?” Quân Diêm Dạ nhướng mày, “Vậy thật sự rất khéo.” “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, đêm nay người ở cùng Mộ Ngôn hẳn phải là tôi.” Lăng Mặc Duệ híp lại đôi mắt màu lam, nhìn thấy cước bộ của Quân Diêm Dạ dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục mở miệng, “Bất quá hiện tại tôi càng muốn giáo huấn một người khác, tôi cũng không để ý chuyện lúc trước anh chạy tới phòng của Mộ Ngôn.” Quân Diêm Dạ: “…” Mà Bùi Vũ Trần đang thỏa mãn nằm trên giường ở trong phòng đột nhiên hắt xì hơi một cái, cậu xoa xoa chóp mũi có chút buồn bực, chẳng lẽ cảm lạnh sao? ~ ~ ~ ~ ~ * cà tím chiên: <img alt="" src="https://static./chapter-image/moi-tinh-dau-nghich-tap-he-thong/68QUfjs.jpg" data-pagespeed-url-hash=1090529184 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>