“Mộ Ngôn…” Chờ Lam Cảnh ‘lãnh khốc vô tình’ đem Quân Diêm Hoán vẻ mặt buồn bực kéo đi rồi, Lăng Mặc Duệ cúi đầu gọt vỏ táo muốn nói lại thôi gọi tên Lăng Mộ Ngôn. “Hửm? Sao vậy, Mặc Duệ?” Lăng Mộ Ngôn mở sách ra, cười hỏi. Y trầm mặc trong chốc lát, cầm quả táo đã gọt xong vỏ ở trong tay đưa cho hắn, “Cậu… rất thích Lam Cảnh?” “A Cảnh?” Lăng Mộ Ngôn tiếp nhận quả táo đặt lên trên mặt bàn, tươi cười trước đó trên khuôn mặt đột nhiên hiện ra mê mang nhàn nhạt, “Tớ… không biết.” Hiển nhiên đáp án này nằm ngoài dự kiến của Lăng Mặc Duệ, không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía hắn. “Nếu cậu hỏi tớ tại thời điểm trước mạt thế —– thậm chí là tại thời điểm trước khi gặp Diêm Hoán, tớ có lẽ sẽ có thể chắc chắn trả lời cậu… tớ thích A Cảnh.” Nói đến đây Lăng Mộ Ngôn mím chặt môi, không tự giác lộ ra vẻ mặt mê mang, “Mặc Duệ, cậu biết không, tớ chưa từng gặp qua một cô gái nào đặc biệt, xinh đẹp, bình tĩnh, lý trí cùng dũng cảm như vậy. Tới bây giờ tớ vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên bọn tớ gặp mặt, đôi mắt của A Cảnh lúc đó rõ ràng mang theo bi thương tựa như thế giới sụp đổ lại xen lẫn hung ác lạnh lùng…” “Hiện tại thì sao?” Lăng Mặc Duệ rốt cuộc nhịn không nổi đánh gãy lời nói của hắn, tuyệt đối không muốn nghe những lời tán thưởng đối với người khác của hắn. Áp chế chua xót đau đớn không ngừng bành trướng sinh sôi trong lòng, y gian nan lại có chút cấp bách hỏi, “Cậu nói trước kia cậu thích cô ta, vậy hiện tại thì sao?” “Hiện tại… tớ thật sự không biết, Mặc Duệ.” Lăng Mộ Ngôn cúp mắt ôm lấy con thỏ nhu thuận ngồi xổm bên chân mình, ngữ khí mang theo mờ mịt nhàn nhạt. “…” Lăng Mộ Ngôn vỗ vễ bộ lông thỏ, cũng không nói tiếp. “Tớ thích cậu, Mộ Ngôn.” Lăng Mặc Duệ rốt cuộc gian nan nói ra những lời này. Lăng Mộ Ngôn ngạc nhiên ngẩng đầu. “Tớ thật sự rất thích cậu, Mộ Ngôn. Cậu không phải vẫn luôn hỏi tớ vì sao không thích Lam Cảnh sao?” Lăng Mặc Duệ yên lặng nhìn hắn, “Tớ hiện tại có thể nói cho cậu biết, tớ sở dĩ không thích Lam Cảnh chính bởi vì… cậu thích cô ta.” “…” Nhìn thấy hắn thần sắc ngẩn ngơ, Lăng Mặc Duệ bất giác cảm thấy trong miệng đắng chát, “Tớ không có ý bức bách cậu, tớ chỉ nhịn không nổi muốn nói cho cậu biết… Tớ sợ về sau sẽ không có cơ hội nói ra những điều này.” “Mặc Duệ tớ… để tớ suy nghĩ kỹ càng đã.” Lăng Mộ Ngôn ôm con thỏ đứng lên, có chút hoảng loạn, hắn miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, “Chuyện này quá mức đột ngột, cho nên tớ hoàn toàn… Thật có lỗi, tớ cần bĩnh tĩnh một chút, đi trước.” Lăng Mặc Duệ nhìn theo bóng lưng hoảng hốt của hắn, đôi mắt màu lam ảm đạm trầm xuống. … “Ngôn Ngôn, lại giật nữa con thỏ của con sẽ không còn lông đâu.” Lăng Mộ Ngôn nghe thấy lời nhắc nhở liền giật mình, vội vàng cúi đầu nhìn, sau đó dùng mặt cọ cọ bày tỏ xin lỗi đối với con thỏ. Con thỏ: [đỏ mặt] [đỏ mặt] [đỏ mặt] “Gần nhất cả ngày thất thần như vậy, là có tâm sự gì sao?” Thành Nhân sờ sờ đầu con trai, đau lòng hỏi. “Con…” Lăng Mộ Ngôn theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng cuối cùng vẫn chọn trầm mặc. “Không thể nói với mẹ sao?” “Không phải, chỉ là con không biết phải nói như thế nào.” Lăng Mộ Ngôn có chút khó xử nói, “Mẹ, con gần nhất giống như phát hiện ra, con thích, thích…” Thành Nhân chớp chớp mắt vài cái, “Thích nam nhân?” Lăng Mộ Ngôn: “…” “Thật sao, Ngôn Ngôn? Vậy người con thích là Mặc Duệ, Diêm Hoán hay là Diêm Dạ?” Thành Nhân lập tức trở nên bát quái, hưng trí bừng bừng nói, “Ai cùng con tỏ tình trước? Ừm, mẹ đoán nhất định là Mặc Duệ đúng không? Mẹ biết ngay thằng bé khẳng định là người trước tiên không nhịn được…” Lăng Mộ Ngôn nhìn mẹ Lăng đã bắt đầu tự hỏi tự đáp, yên lặng quay đầu qua một bên. “Ngôn Ngôn!” Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ thở dài, chống lại tầm mắt oán trách của bà, chân thành nói, “Mẹ, người nói đúng toàn bộ, cho nên con mới không biết phải nói ra sao.” Thành Nhân lập tức trở nên đắc ý, “Mẹ biết mà!” “Bất quá làm sao mẹ biết được?” “Mẹ đã sớm biết a, Mặc Duệ vẫn luôn thích con.” Thành Nhân nâng má cười tủm tỉm nói, “Mẹ trước kia từng nói thẳng với thằng bé, chúng ta cũng không ngăn cản, nhưng nhất định phải do Ngôn Ngôn con gật đầu đồng ý mới được.” “… Chuyện này con vì sao lại không biết?” “Khi đó con vẫn còn đi theo phía sau cô gái kia a.” Thành Nhân buông tay, “Cho nên chúng ta vẫn tưởng rằng Mặc Duệ sẽ thất tình, ai ngờ chờ sau khi con trở về… lại phát hiện ra con bắt đầu do dự.” “Con…” Mẹ không biết trong khoảng thời gian vừa rồi chuyện gì đã khiến cho thay đổi, nhưng Ngôn Ngôn, con phải biết rằng hiện tại đã là mạt thế, mỗi một lần gặp mặt đều có thể trở thành một lần cuối cùng ở chung. Cho nên…” Thành Nhân ôn nhu cười nói, “Nếu cảm thấy yêu thích liền lớn mật mà yêu thích đi, đừng băn khoăn do dự, cha cùng mẹ sẽ ở phía sau ủng hộ con.” Lăng Mộ Ngôn con ngươi màu đen bỗng dưng ươn ướt, dùng sức gật gật đầu. “Lại nói tiếp.” Thành Nhân đột nhiên chuyển đề tài, “Ngôn Ngôn con rốt cuộc thích ai a? Mặc Duệ? Diêm Hoán? Diêm Dạ?” Lăng Mộ Ngôn: “…” Thành Nhân kinh ngạ nói, “… Chẳng lẽ con đều thích?” “…” “Ai nha, Ngôn Ngôn con thật sự quá lợi hại, không hổ là con trai của mẹ!” Thành Nhân vui vẻ ra mặt mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai của đứa con, “Nếu đã yêu thích liền thu nhận toàn bộ đi, mẹ tuyệt đối ủng hộ con a Ngôn Ngôn!” “…” “Hai người đang nói cái gì vậy, bác gái?” Vừa dứt lời, hai người liền thấy Quân Diêm Hoán tươi cười đi tới. “Là Diêm Hoán a, mau tới đây ~” Thành Nhân trộm hướng con trai chớp chớp mắt, sau đó hướng Quân Diêm Hoán vẫy vẫy tay, “Cháu bận xong việc rồi sao? Hôm nay như thế nào lại rảnh rỗi qua đây?” “Dạ, đã không còn việc gì, đoạn thời gian trước chẳng qua là quân khu bên kia xảy ra chút chuyện mà thôi. Cháu qua đây kỳ thực là muốn…” Quân Diêm Hoán nhẹ nhàng bâng quơ lướt qua đề tài này, đang chuẩn bị muốn nói cái gì đó, đột nhiên phát hiện ra Lăng Mộ Ngôn không biết vì sao vẫn luôn cúi đầu không nhìn mình lộ ra vành tai đỏ bừng, “… Mộ Ngôn?” Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu qua một bên, không đáp lời. Quân Diêm Hoán:? “Ngôn Ngôn không có việc gì, chỉ là vừa thông suốt một chuyện mà thôi.” Thành Nhân ôm chầm bả vai của con trai, sang sảng cười nói, “Đúng không, Ngôn Ngôn?” Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ xen lẫn xấu hổ trừng mắt liếc mẹ Lăng một cái. “… Nghĩ thông suốt?” Nhìn thấy hỗ động giữa hai mẹ con bọn họ cộng thêm ánh mắt của Thành Nhân trộm ném cho mình, Quân Diêm Hoán giống như đoán được cái gì đó, rồi lại không thể tin nổi, gã liền cứ như vậy ngây ngốc nhìn Lăng Mộ Ngôn, trong lúc nhất thời không nói thốt được lên lời. “Quân Diêm Hoán, tốc độ của em đâu?” Đúng lúc này, Quân Diêm Dạ đột nhiên vẻ mặt không vui xuất hiện ở cửa, nháy mắt đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh khó hiểu ở xung quanh. Thành Nhân có chút kinh ngạc nhướng mày, “Diêm Dạ, cháu cũng tới a?” “Gần nhất vừa lúc có thời gian, cho nên cháu tới đưa Mộ Ngôn đi dạo căn cứ một chút.” Quân Diêm Dạ khẽ gật đầu, biểu tình vẫn như trước lãnh ngạnh. “Diêm Dạ, cháu thật có lòng.” Thành Nhân lập tức hiểu rõ, vui mừng nói, “Ngôn Ngôn con đi đi, bất quá đừng quên những lời vừa rồi mẹ nói nha ~” Lăng Mộ Ngôn lắc đầu, “Con còn chưa…” “Đi thôi, đi dạo căn cứ, Mộ Ngôn.” Quân Diêm Hoán lấy lại tinh thần, nhếch môi cười nói, “Trước đó vẫn hạn chế không cho cậu ra ngoài, hiện tại chuyện tình bên kia quân khu đã được giải quyết, cậu vừa lúc liền cùng tôi và anh cả đi shopping ở phụ cận đi. Ừm, xem tôi này, bởi vì đột nhiên nhớ ra còn có chút việc cần tìm Mặc Duệ, không thể đi cùng cậu, thật có lỗi a.” Tin tức tốt đương nhiên cần chia sẻ với đồng minh =w= Hoàn toàn không biết công lao của đồng minh, Quân Diêm Hoán lộ ra vẻ mặt vui sướng xoa xoa đầu Lăng Mộ Ngôn. Lăng Mộ Ngôn khựng lại một chút, cuối cùng vẫn trầm mặc gật gật đầu. … “Anh tìm tôi ra đây là có chuyện gì sao, Diêm Dạ?” Lăng Mộ Ngôn không mục đích đi theo phía sau Quân Diêm Dạ, nhịn không được thoáng chút nghi hoặc lên tiếng hỏi. Quân Diêm Dạ ngừng lại một chút, “Cậu cảm thấy thế nào?” Lăng Mộ Ngôn bật cười, “Nếu tôi nói không biết thì sao?” “Vậy tôi hiện tại liền nói ra mục đích.” Quân Diêm Dạ dừng lại cước bộ nghiêm túc nhìn hắn, trong con ngươi màu đen sâu thẳm hiện lên ảnh ngược của Lăng Mộ Ngôn, trầm giọng nói, “Tôi hy vọng người làm bạn bên cạnh tôi trong tương lai chính là cậu.” Thấy Lăng Mộ Ngôn tựa hồ cũng không quá kinh ngạc, anh có chút cứng ngắc cong lên khóe môi, “Tôi không thèm để ý Lăng Mặc Duệ cùng Diêm Hoán.” Lăng Mộ Ngôn: “…” Đây là ý gì? Ngay tại thời điểm Quân Diêm Dạ chuẩn bị thừa thắng xông lên, sau lưng đột nhiên truyền tới một trận tiếng gió xé rách. Anh theo bản năng kéo Lăng Mộ Ngôn tránh qua một bên, đồng thời hướng về phương hướng tiếng gió truyền đến ném ra một đạo lôi điện. “Mộ Ngôn, vứt bỏ tôi một mình rời đi, anh thật đúng là rất nhẫn tâm a ~” Tiễn nước lướt qua hai người thật sâu đâm vào trên tường, thanh âm lạnh lẽo ai oán vang lên. Chỉ thấy thiếu niên tuấn mỹ có chút âm nhu nhẹ nhàng đi tới, mang theo ý cười dịu dàng nhìn Lăng Mộ Ngôn đang được Quân Diêm Dạ bảo hộ ở phía sau. Nhìn thấy người tới, Lăng Mộ Ngôn không khỏi có chút ngạc nhiên, “… A Trần?” “Thật sự làm khó cho Mộ Ngôn còn có thể nhớ rõ tôi a…” Bùi Vũ Trần ngoài cười nhưng trong không cười, thanh âm mang theo thật sâu oán khí. “Tôi không có…” “Lại thêm một người?” Quân Diêm Dạ cúi đầu, thanh âm đánh gãy lời giải thích của Lăng Mộ Ngôn, cũng khiến cho Bùi Vũ Trần đem lực chú ý đặt lên trên người anh. “Cái gì lại thêm một người?” Bùi Vũ Trần lạnh lùng gợi lên khóe môi. Quân Diêm Dạ mặt không chút thay đổi, “Tôi nghĩ cùng cậu không có vấn đề gì.” Bùi Vũ Trần hơi hơi nheo lại con ngươi, dưới đáy mắt hàn quang bắn ra bốn phía. Lăng Mộ Ngôn nhìn hai người giằng co, còn có dư quang thoáng thấy hai người Lăng Mặc Duệ cùng Quân Diêm Hoán tựa hồ đang chạy về hướng này, rốt cuộc nhịn không được có chút đau đầu. … Cái này, xem ra những ngày về sau thật sự rất náo nhiệt a. [Đinh! Chúc mừng người chơi Lăng Mộ Ngôn hoàn thành được nhiệm vụ thứ hai: Thành công công lược được nam chủ! Độ hoàn thành nhiệm vụ đạt tới 100%, hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ!] [Đinh! Hiện tại người chơi có hai sự lựa chọn: 1, rời đi; 2, lưu lại.]