Editor: Quỳnh Nguyễn
Thực ra nơi này cô thường xuyên đi, vốn không nên cảm thấy được có cái gì nhưng hôm nay bởi vì trên cơ bản mọi người đều đã tập trung tại sân thể dục bên kia, rừng cây phía sau trường học ngay cả một bóng người đều đã nhìn không thấy, lại bởi vì mới vừa rồi bị Bắc Minh Dạ xuất hiện hoảng sợ, đến bây giờ đi qua chỗ hoàn toàn nhìn không tới dấu chân này trong lòng không hiểu có vài phần bất an.
Cũng không biết người có phải chính là xui xẻo như vậy hay không, sợ cái gì cư nhiên liền đến cái đó, ngay tại lúc cô dẫm xuống đường nhỏ đi qua một tòa núi giả, bỗng nhiên một bàn tay giữ cổ tay cô, cô còn chưa kịp kêu sợ hãi người đã bị đối phương kéo đi vào giữa kẽ hở hai tòa núi giả.
Bàn tay to lạnh giá rơi vào trên miệng cô, ngăn chặn tất cả thanh âm cô sắp sửa kêu ra miệng, cô vừa mở mắt rốt cuộc chống lại đôi mắt không có một chút nhiệt độ kia, dưới đôi mắt kia còn có ánh sáng tà ác vừa rồi cô thấy trên bữa tiệc tân khách.
Là anh, là anh! Anh tới nơi này thật là vì cô!
Danh Khả sợ tới mức toàn thân dừng không được run rẩy một trận, nhìn chằm chằm mặt Bắc Minh Dạ, liền ngay cả anh đã buông tay thả miệng của cô cô cũng nói không nên lời, càng đừng nói kêu cứu.
"Nhìn thấy anh cực kỳ giật mình sao?" Anh mở miệng nói chuyện, thanh âm trầm thấp mà từ tính, cực có mị lực, nhưng nghe vào trong tai Danh Khả lại giống như ma âm đáng sợ tới từ địa ngục.
Cô theo bản năng lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, giật mình, đâu chỉ là giật mình, quả thực là rung động, không dám tin.
"Em trái lại thành thực." Ngón tay dài của anh rơi vào trên mặt cô nhẹ nhàng xẹt qua, một động tác nho nhỏ như vậy lại khiến Danh Khả sợ tới mức run rẩy một trận.
Cô dùng lực nắm tay nhỏ chính mình, ngực bởi vì sợ hãi mà không ngừng lên xuống.
"Anh rốt cuộc muốn thế nào?" Kỷ niệm ngày thành lập trường nho nhỏ bọn họ quả nhiên không có tư cách hấp dẫn anh, hiện tại đại hội đang tiến hành hừng hực khí thế anh lại đi tới một chỗ như vậy, là vì chặn cô sao?
" Có nhớ em thiếu anh cái gì hay không?" Bắc Minh Dạ cúi xuống nhìn chằm chằm cô, giống như là nhìn một con thỏ hoảng sợ, ánh mắt lợi hại giống như ánh mắt báo săn trong đêm đen, lóe ra ánh sáng khiếp người.
Danh Khả chỉ cảm thấy hàn khí toàn thân anh không ngừng hướng cô đánh úp lại, lạnh như vậy, lạnh đến máu toàn thân cô giống như trong nháy mắt đông lại rồi.
Cô vẫn lắc đầu như cũ, ngay cả thanh âm đều đã không nói được rõ ràng: "Em không nợ anh.... Không nợ anh cái gì, em... Không có đáp ứng."
" Có phải em đã quên anh nói hay không, không ai dám lật lọng ở trước mặt anh? Là chính em ở trong phòng được bao KTV chủ động ôm anh, chủ động nói với anh em hầu hạ anh, chuyện của em anh đã làm xong rồi, kế tiếp có phải đến phiên em hay không?"
"Em...Em không có đáp ứng." Cô dùng lực lắc đầu, trong mắt đã che đậy một tầng sương mù mỏng nhạt, người đàn ông này vẫn lại là âm hồn không tiêu tan, chính là không chịu buông tha cô?
Cô đã hối hận, đã nói không muốn giao dịch cùng anh, việc anh làm phía sau rõ ràng không có quan hệ gì với cô, vì sao anh muốn đem tất cả cái trách nhiệm này đặt ở trên người cô?
"Em thật sự không có đáp..." Thoáng nhìn sắc bén đáy mắt anh, cô tự giác nuốt lời nói kế tiếp đến trong bụng, nhưng này không có nghĩa là cô muốn thỏa hiệp.
Nơi này là trường học, Đông Lăng cũng là cái địa phương pháp trị, cô chính là sợ anh nhưng mà tin tưởng anh không dám ở trong này làm gì cô.
Dựa vào một phần lòng tin này, cô hít sâu một hơi, cố gắng đứng thẳng thân thể, ngẩng đầu nhìn anh, liều mạng để cho thanh âm chính mình nghe qua bình tĩnh chút: "Em nói rồi, em không muốn giao dịch, là chính anh muốn như vậy, em không có đáp ứng anh cái gì, em nói em không làm rồi."
" Xem ra em thật sự không hiểu quy tắc trò chơi của anh, không sao, sau này từ từ anh sẽ dạy em." Lúc đầu cuộc sống không thú vị, mà lúc này cư nhiên cấp cho anh một cái vật nhỏ chơi đùa tốt như vậy, anh làm sao bỏ được nhanh như vậy?
Thưởng thức sợ hãi của cô, lại để cho cô càng sợ hãi bất an, loại cảm giác này giống như săn bắn, tư vị quả thật không tệ.
Bàn tay lại rơi vào trên mặt cô, Danh Khả hoảng sợ, cuống quít hướng phía sau thối lui, nhưng lui liền trực tiếp đụng núi giả phía sau.
Bị hòn đá lồi ra trên núi giả đâm cho thân thể một trận đau nhói, cô vẫn lại là gắt gao chịu đựng, gắng hết sức tránh né nanh vuốt của anh.
Bàn tay Bắc Minh Dạ từ trên mặt cô xẹt qua, ngón tay dài dọc theo cổ của cô một đường trợt xuống.
Danh Khả cau mày, hai tay rơi vào trên tay anh muốn đẩy anh ra, nhưng động tác anh nhìn như mềm nhẹ cũng không nghĩ cô đẩy như thế nào đều đã bất động.
Cô muốn né ra, một cái cánh tay dài khác cũng đã chống đỡ ở trên núi giả cản đường của cô.
Danh Khả cắn môi, kêu lên: "Anh rốt cuộc muốn thế nào? Nơi này là trường học, rất nhanh lại có bạn học ở trong này đi qua, anh không cần xằng bậy..."
" Thì ra em hi vọng anh xằng bậy." Ngón tay dài kia đi tới chỗ xương quai xanh cô bỗng nhiên đầu ngón tay thu lại, bàn tay to trực tiếp đè ép xuống, đặt ở trên thân thể cô.
Danh Khả hô nhỏ một tiếng, mặt nhất thời sung huyết đỏ bừng, hai tay rơi vào trên cổ tay anh, đem hết lực vắt sữa đều đã đẩy không ra.
Năm ngón tay anh buộc chặt, lại dùng lực nắm chặt.
Danh Khả sợ tới mức kêu lên, thanh âm cũng cao vài phần: "Rất nhanh sẽ có người đi qua, anh còn như vậy em liền hô cứu mạng rồi."
" Trí nhớ em thật sự không tốt." Anh cúi đầu để sát vào cô, khí tức băng lãnh rơi vào trên mặt cô lại thành một mảnh cực nóng, có thể biết cô ngay cả tâm đều đã phát run: "Anh nói rồi Đông Lăng là thiên hạ của anh, em kêu cứu thử xem, ngược lại anh muốn nhìn một chút có người nào dám tới cứu em không."
"Anh..." Danh Khả cắn môi, tức giận đến hận không thể tát trên mặt anh một cái, nhưng mà ̣ cô vẫn còn vội vàng đem bàn tay anh trên thân mình đẩy ra, lúc này căn bản không có sức đi làm cái khác.
Anh đè như vậy, cô đẩy như thế nào đều đã hoàn toàn đẩy không được.
Trong lòng vừa vội vừa thẹn, nước mắt đã nhịn không được trượt tiếp xuống: "Vì sao anh muốn đối với em như vậy? Mau buông ra, anh không có tư cách như vậy đối với em..."
"Là em nợ anh, cho dù chỉ một chút này, anh cũng có tư cách này." Bỗng nhiên, thân hình cao lớn của anh hướng trên người cô đè, trực tiếp đè cô lên núi giả.
Ép chặt như thế, trong lúc đó hai cỗ thân thể hoàn toàn không có một chút khe hở, cô ngay cả hô hấp đều đã cảm thấy được khó khăn, may mắn duy nhất là sau khi anh đè, bàn tay của anh rốt cục vẫn lại là lấy ra rồi.
Cô không biết chính mình là nên thở dài nhẹ nhõm một hơi hay là nên cảm giác được càng khẩn trương, nhưng anh đè chặt như thế, cô càng không có cơ hội chạy ra.
Hai tay để trên ngực anh, cô không nói lời nào chỉ là dùng lực xô đẩy, nhưng anh lại giống như một tòa núi lớn ở nơi đó, chỉ bằng lực trói gà của cô căn bản đẩy anh bất động.
Đẩy không được, cô tức giận, nâng quả đấm dùng lực hướng trên người anh đấm, nhưng mà ̣ mỗi một quyền rơi vào trên người anh đều giống như đánh vào sắt thép, đánh anh không đau lại biến thành bàn tay của mình từng đợt tê dại.
Người đàn ông này cũng không biết là cấu tạo từ cái gì, thân thể cư nhiên cứng rắn như vậy, giống như tảng đá!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
901 chương
9 chương