Dịch: Vi Vu Thẩm Thanh Nhụy ngang ngược, kiêu căng, ở trong vòng tròn nổi tiếng là người bá đạo, tôi luôn nghĩ cô ấy là người phát ngôn tốt nhất cho hình tượng bất lương của Khôn Dao. Thẩm Lão Thái nuông chiều cô ấy, nên trong gia tộc, cô ấy không coi ai ra gì, bên ngoài hành sự cũng kiêu ngạo, nên việc cô ấy gây hoạ cũng không có gì hiếm gặp. “ Thẩm Thanh Nhụy bị làm sao vậy?” Tôi nhíu chặt lông mày, thật là chuyện này chưa xong, chuyện khác đã đến. Tôi vừa mới dừng được hai việc, thì việc khác lại đến. Thì ra vừa rồi, Thẩm Gia đã sửa sang lại công vụ trong một năm qua, chuẩn bị gửi đến Đế Đô cho tôi kiểm tra, đồng thời cũng chọn ra một ít đệ tử có năng lực cùng nhau tiến đến. Hai ngày trước khi khởi hành, một đệ tử nội môn của Thẩm Gia bị thương ở biên giới phía nam, hắn cầu cứu gia đình, Thẩm Thanh Nhụy đi giải quyết, nhưng bị mắc kẹt ở đó --- bị người ta bắt giam " Bắt giam? Có ý gì?" Tôi nhíu mày hỏi. " Là như thế này, đệ tử nội môn tiếp nhận một đơn ủy thác, một thôn trang ở phía nam có nhân tinh dị thường, hoài nghi là bị hạ dược, đệ tử nội môn theo thường lệ đến chữa bệnh trừ tà, nhưng không ngờ đối phương lại hung hãn, đệ tử của mình lại bị thương, người ở trong thôn nói, đệ tử nội môn đã chọc phải cái sọt, muốn hắn phải có trách nhiệm.... Thẩm Thanh Nhụy nghe xong thật tức giận, liền dẫn theo hai người đến đó xử lý, kết quả..... Người đến truyền tin tức nói, người bị hạ dược kia đã chết, thôn dân ăn vạ Thẩm Thanh Nhụy, đem người bắt lại!" "Cái gì?" "Bây giờ, bao gồm cả Thẩm Thanh Nhụy, là có bốn đệ tử đang bị thôn dân cưỡng bức giam giữ, thôn Dân muốn yêu cầu một lời giải thích, còn nói muốn thưa kiện..." Tôi không nói nên lời, thật là hỗn độn! “Chúng ta chỉ nhận được tin tức này trước khi lên máy bay, bởi vì chúng ta nghĩ lập tức phải đến gặp ngài, nên chúng ta cũng có thể đích thân báo cáo với ngài… Gia chủ, ngài nghĩ sao về vấn đề này?” Tổng Quản Thẩm Gia dè dặt hỏi. "Còn có thể làm gì? Bên kia đòi tiền?" Gặp phải thôn dân vô lý, không có cách nào giảng đạo lý. Anh tôi lắc đầu nói: "anh cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nhân viên biên phòng phía nam hỗn tạp, người bị hạ dược là ai? Vì sao lại chọc phải một thôn trang khắp nơi tìm thầy chữa bệnh, sau đó người của Thẩm Gia đến đó, kết quả đạo hạnh không đủ bị phản vệ, lại đến Thẩm Thanh Nhụy tự mình đi qua, vẫn như cũ, lại chết người..... Chuyện này là gặp phải một đối thủ lợi hại, hoặc là một cái bẫy nhằm vào Thẩm Gia." " Sớm không có chuyện, muộn không có chuyện, tại sao đến khi em đi gặp đại trưởng lão, chờ nhận lệnh mới sảy ra chuyện? Chuyện này mà đồn ra ngoài, Thẩm Gia còn muốn làm cố vấn đặc biệt sao?" Anh tôi phân tích, lại nghe được tổng quản Thẩm gia lo lắng nhìn tôi: "Thật xin lỗi gia chủ, ngài ở Đế Đô hoà giải, chúng ta lại dẫm phải bẫy của người có tâm bất chính.... kéo chân sau của ngài xuống, thật là...... " Tôi xua tay: "Nói thế này cũng vô ích, ngươi có thể sắp xếp lại thông tin về vụ việc này cho ta, để ta xem chuyện gì đang sảy ra!" Các đệ tử của Thẩm Gia lui ra ngoài, anh tôi tiến đến hỏi tôi:" sao? Em tính toán đi cứu người?" "Còn sao được nữa? Bốn người của Thẩm Gia đã bị giam giữ, nếu thật sự thưa kiện, dư luận thổi phồng, danh tiếng của Thẩm Gia sẽ sụt giảm nghiêm trọng! Đến lúc đó, còn muốn làm cố vấn đặc biệt nữa sao? Về sau, có muốn hành tẩu trong vòng tròn cũng khó!" Tôi nhíu mày nói Anh tôi gõ gõ mặt bàn, nhàn nhạt nói: "anh không nghĩ đây là sự trùng hợp, có lẽ chính chủ đã thủ sẵn chờ người đến, chờ Thẩm Thanh Nhụy, chờ em nhảy vào.... Kéo em ra khỏi Đế Đô, bây giờ, ai hy vọng em nhanh chóng ra khỏi Đế Đô?" Anh tôi đột nhiên hỏi, tôi hơi sững sờ, cười cười: "Còn có thể ai khác? Chính là người đã đối kháng với em vài lần Lão Vương Gia!" Anh tôi gật đầu: " Triệu Tỷ đã nói, A Nguyệt và lão hồ ly kia lúc còn sống, cả hai đều do cùng một đạo sĩ khai sáng nên được coi là đồng môn, nhưng sau lão hồ ly kia chết, A Nguyệt gây láo loạn rất nhiều, Lão Vương Gia rất thích cô ấy, để cô ấy trở thành âm soái của miếu Thành Hoàng!" A Nguyệt.... Bạch Vô Thường nói cô ấy là thám tử, chuyện này tôi có hỏi Giang Khởi Vân, anh ấy chỉ cười và không nói gì cả. Minh Phủ đã bắt đầu thâm nhập Lão Vương Gia này rồi, đúng không? Gần đây, bởi vì chuyện của công chúa Chu Hơi Thị, vấn đề to gan lớn mật, làm việc riêng trái pháp luật bị bại lộ. Cho nên hắn hẳn là hy vọng tôi nên nhanh chóng rời khỏi đế đô, nếu không tôi ở chỗ này, Giang Khởi Vân cũng sẽ ở chỗ này, anh ấy sẽ tra xét kỹ càng, lúc đó hắn sẽ thêm áp lực. "Nếu em muốn kiểm tra, anh sẽ cùng em đi một chuyến. Chúng ta nhanh chóng trở về. Sau Tết Dương lịch, chúng ta cũng nên về nhà." Anh tôi nói. “… Về nhà?” trong lòng tôi hiện lên toà nhà ba tầng. Đây là nhà của chúng tôi. Anh tôi cười nói: "Đúng vậy, khi trở về, bọn rắn độc chúng ta, nên tẩy trắng liền tẩy trắng, nên làm gì thì làm cái đó!" ".... Lâm Ngôn Thấm đi cùng anh không? " Tôi nhíu mày hỏi:" Gia tộc cô ấy ở Đế Đô.!" Anh tôi nhún vai nói: " cô ấy, trung tâm công nghiệp tài chính của Lâm Gia nằm ở phía nam, anh đoán Lâm Ngôn Hoan sau khi xoá bỏ mọi rào cản cho ba hắn lên nắm quyền, hắn sẽ quay về phương nam!" Tôi gật đầu nói: "Được, em đi thu xếp vé." Ở phương bắc bầu trời đầy tuyết, nhưng ở bên giới phương nam khí hậu thật hợp lòng người, còn có chút nóng bức. Anh tôi mặc một chiếc áo sơ mi hoa nhí nhố, đeo một cái kính râm mát mẻ, thoạt nhìn trông như một người trẻ tuổi đi du lịch tự túc. “… Ở đây nhiều muỗi quá!” Tôi nhịn không được mà thò tay gãi gãi nốt muỗi đốt trên tay. "Trong túi có tiên lâm cam lộ và thuốc mỡ thần tiên, em có thể bôi một chút! Ai bảo em không bôi, em xem muỗi không cắn anh đây này!" Tiên lâm cam lộ? Thuốc mỡ thần tiên là Cái quái gì thế? Tôi buồn bực, cầm ba lô của anh tôi bới bới, cuối cùng móc ra một " thần khí" được bọc trong túi giữ tươi, mở ra vừa thấy..... " Mộ Vân Phàm, anh quảng cáo cái này không biết xấu hổ hả? Cái gì mà tiên lâm cam lộ, thuốc mỡ thần tiên, thành thật nói, đó là dầu thơm và dầu cao Vạn Kim không được sao?" Tôi im lặng nhìn lọ dầu thơm, còn có một chiếc hộp sắt nhỏ có in hình con hổ, thật là yomost "Sao! Đây không phải là tiên lâm cam lộ và thuốc mỡ thần tiên à? Đây chính là thần khí, thuốc đuổi mỗi cái gì, vòng tay đuổi muỗi cho quỷ dùng, chi bằng cho lão đông tây sử dụng, mẹ nó, đường thật xấu..... " Xe là chúng tôi đi thuê, đây là một trong số ít xe tiệm cho thuê chạy dã ngoại, đó là xe Wrangler vuông vắn, cứng cáp, suốt quãng đường đi anh tôi phàn nàn là xe này chạy không êm, đường xấu. " thật là làm khó đại tiểu thư Thẩm Thanh Nhụy đến đây cứu người, cô ấy không sợ trời, không sợ đất, tưởng rằng có thể tự cao tự đại với dân làng đi!" Anh tôi cười nói. Nơi này gần biên giới, đường xá do nhà nước xây dựng chỉ đến huyện, xã và thôn xóm vẫn là đường núi, chúng tôi xóc nảy hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng nhìn thấy một trạm gác. " Đồng hương, cho hỏi đường đến Baku đi như thế nào?" Anh tôi hỏi một ông già đang ngồi trong bóng râm, và ôm điếu cày. Ông già liếc nhìn anh tôi một cái, rồi lười biếng không thèm nhìn nữa. " Mẹ nó, núi sâu rừng già cũng hợm hĩnh như vậy!" Anh tôi phun trào nói, móc ra mười đồng tiền đưa cho lão nhân kia. Lão nhân khóe miệng vỡ đôi ra, lộ ra hàm răng đen đúa, cười nói:" tiểu tử, ngươi thật hiểu chuyện..... " - ------------------