Dịch: Vi Vu Thám tử? Tôi liếc mắt nhìn Bạch Vô Thường, hắn mỉm cười, làm động tác "im lặng" với tôi. "Tình hình cụ thể, Tiểu Nương Nương có thể hỏi Đế Quân đại nhân nha ~~ Ta không dám nói bậy, kẻo Đế Quân lại trách ta... Hì hì, may mà Tiểu Đế Quân và Tiểu Tiên Tử không sao ~~ Ta đi gặp bọn họ." Tôi hít sâu một hơi, kìm nén cơn tức giận, gật đầu: "Đi, đừng làm nãi nãi ta sợ, lão nhân 60 tuổi, giúp ta chăm sóc hai tiểu bảo bảo này cũng đủ vất vả rồi.... " Bạch Vô Thường nhướng mày nói: " ở Âm Cảnh Thiên Cung có rất nhiều thị nữ, gọi hai người tới đến phụ giúp." Tôi xua tay, tôi chưa bao giờ cảm thấy an tâm khi giao con mình cho người khác chăm sóc, tốt hơn hết là để người một nhà làm. Kỳ thật bà tôi trông giống như là người phụ nữ của gia đình, nhưng thật ra bà cũng rất hung dữ..... Nhìn bộ dáng đứng trước cửa mắng chửi người vừa rồi của bà, tôi thấy được hình ảnh hoảng hốt của anh tôi, hẳn là lúc còn trẻ bà cũng đanh đá lắm. Đúng rồi, sao anh tôi vẫn chưa về? Tôi lấy điện thoại ra xem thời gian, nếu là bình thường, anh tôi đã về nhà lâu rồi. Tôi không muốn làm phiền anh ấy và Lâm Ngôn Thấm hẹn hò, nhưng trong nhà có chuyện, tôi cũng nên thông báo cho anh ấy một tiếng. Điện thoại kết nối, giọng anh tôi lộ ra tia bất đắc dĩ: " Tiểu Kiều..." "... Anh bị sao vậy? Bị ép đến khô kiệt rồi sao?" "Hừ, còn hơn là bị ép khô, anh còn có suy nghĩ muốn chết đây này!" "Hả? Hai người đã làm gì?" Anh tôi thở dài yếu ớt, cuộc hẹn ban đầu của anh ấy với Lâm Ngôn Thấm khá đơn giản, chỉ là ăn uống và xem phim, thậm chí anh ấy còn không định đi khách sạn. Anh tôi hoàn toàn không có ý định đưa Lâm Ngôn Thấm vào khách sạn, vì anh ấy rất coi trọng cô ấy, anh không muốn cô ấy nằm trên chiếc giường mà đã có nhiều người nằm đó. Cho nên hai người bọn họ đi hẹn hò, kết quả đều về nhà, nhưng hôm nay muộn như vậy rồi còn chưa về nhà, thật kỳ lạ. "... Chúng ta đang ăn cơm được nửa chừng, thì mẹ cô ấy gọi cô ấy đến nhà hát lớn, cô ấy không vui, cũng không dám cãi lời, nên đành dắt anh theo.... Mẹ cô ấy nhìn thấy anh liền hầm hè, cũng may có cô cô của cô ấy ở đó, cho nên cũng không quá gay gắt!" Anh tôi ngáp ngắn ngáp dài nói. "Nhà hát lớn? Anh cùng mẹ vợ và cô cô tương lai của mình đi nghe ca kịch gì đó sao? Bây giờ vẫn còn đang mghe?" Khoé miệng tôi giật giật. Phỏng chừng anh tôi có thể ngủ từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc. " Đúng vậy, anh chết mất.... Vừa mới tan cuộc, anh đang đợi mấy vị tổ tông đi toilet đây này.... Anh sẽ lập tức về nhà, em ăn khuya không?" Anh tôi hỏi. " Có, về nhà em có chuyện muốn thương lượng với anh!" "Được ……" Giọng của Lâm Ngôn Thấm truyền đến, vì thế chúng tôi cúp điên thoại. Tôi đang đứng trong sân, trên bầu trời, gió cuốn những bông tuyết nhỏ bay lên. Chút lành lạnh ấy phả vào chóp mũi tôi, mang theo cảm giác thanh tỉnh thấu xương Tôi nhận ra một vấn đề. Mộ Gia của chúng tôi muốn tẩy trắng, anh tôi phải tiếp xúc với rất nhiều đồ vật mới, nếu như vậy, sau này ở trong vòng tròn của chúng tôi, anh tôi phải sống khép kín hơn nữa, không cần phải làm mình nổi bật nữa. Danh tiếng của Mộ Tiểu Gia hiện giờ đang lên như diều gặp gió, hầu hết mọi người đều biết anh tôi mềm cứng không ăn, một số người còn biết tầng lớp các mối quan hệ của chúng tôi, cho nên cũng có chút kiêng kị. Khó có thể đảm bảo những người này ngấm ngầm chơi xấu vì ghen tị hâm mộ,hay là vì mối hận thù với thái gia gia năm xưa. Nói như vậy, về sau tôi và anh tôi phải“thực hiện nghĩa vụ”. Nghĩ đến đây tôi cảm thấy hơi khó chịu, hai năm nay quan hệ giữa tôi và anh tôi đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều so với hai năm trước. Tôi đã quen với việc tránh ở bên, xem anh ấy hỉ nộ ái ố dỗi người rồi. Nếu không có anh ấy, tôi sẽ cảm thấy bị tứ cố vô thân - bởi vì không ai có thể thay thế sự ăn ý giữa chúng tôi được. Đêm nay tuyết rơi, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một trận bão tuyết như vậy. Lúc anh tôi về nhà, chiếc áo lông vũ trên người phủ đầy những bông tuyết. Anh kéo Lâm Ngôn Thấm chạy vào, hai người họ vẫn nở nụ cười, giống như những đứa trẻ đã cùng nhau đi dưới mưa vậy " Tiểu Kiều, chúng ta ăn khuya cùng nhau nhé! Lâm Ngôn Thấm xách theo hai túi đồ ăn, nhìn tôi cười. Trên người cô ấy mặc một chiếc áo lông vũ dài, quàng một chiếc khăn cashmere và đeo bao tay da lộn, tuy rằng ăn mặc rất đơn giản, nhưng vẫn toát ra vẻ xa hoa. Đáng tiếc tôi không thích những thứ tinh tế và tao nhã đó, tôi chỉ thích ghé vào chơi với anh tôi thôi " Ngôn Thấm, hôm nay cô không về nhà sao? Đã muộn lắm rồi còn có tuyết rơi nữa chứ!" Tôi thuyết phục. Lâm Ngôn Thấm mím môi nói: " ừm, tôi không về. Tôi đã nói với mẹ, hôm nay tôi sẽ không về nhà, tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi..." "Sao? Hận là không gả được đi hả?" Anh tôi liếc cô ấy. "Không! Ý tôi là tôi đã hai mươi sáu tuổi, còn bị kiểm soát rất nghiêm khắc!" Cô ấy mở hộp cơm ra, bất bình nói: "Mẹ tôi thì mặc kệ anh tôi. Bà có thể yên tâm về những gì anh tôi làm, còn tôi thì làm cái gì, bà cũng không yên tâm!" “ Cô ( em) có thể so sánh với hắn sao?” Tôi và anh tôi đồng thanh đáp. Haha, cô ấy vừa nghịch ngợm vừa hiếu kỳ, làm sao có thể so sánh được. " Đúng rồi, Tiểu Kiều, em có chuyện gì muốn nói với anh sao?" Anh tôi vừa ăn vừa hỏi. Tôi há miệng, chuẩn bị buột miệng nói ra, liền nhìn thấy Lâm Ngôn Thấm ánh mắt tò mò, nhìn tôi chằm chằm. Tôi bật cười, lắc đầu nói:" "Không có chuyện gì, chỉ là... Muốn hỏi anh ở đâu có thẻ bài nuôi sủng vật. Em sợ Tiểu Nghiệt bị người xung quanh coi là mèo hoang." " Phun, chuyện này thôi hả?" Anh tôi có chút khó tin. " Nếu không thì còn gì nữa?" “… Được rồi, được rồi, ngày mai anh sẽ đến cửa hàng sủng vật tìm xem!" Anh tôi đồng ý. Sáng hôm sau, anh tôi tiễn Lâm Ngôn Thấm ra về, lâp tức gọi tôi dậy, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:" đêm qua, suýt chút nữa làm anh nghẹn chết, rốt cuộc em muốn nói gì với anh? Hôm qua Thấm nha đầu ở đây, em không thể nói, bây giờ có thể nói rồi chứ?" " Hề Linh Chu đã bị Lão Tác nhốt lại, em sẽ đưa cô ấy đến chỗ Mã Lão Thái." Tôi đã dành hơn hai mươi phút để kể lại những gì đã xảy ra đêm qua, anh tôi nheo mắt, trong ánh mắt hiện lên tia tức giận. " Mẹ nó! Có ý gì? Rốt cuộc đã lôi kéo bao nhiêu thế lực? Quỷ hồn của nữ hồ ly bây giờ đang ở trên người Kỳ Khả Hân để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó cái đầu hồ ly này lại trở thành mục tiêu tranh đoạt của Mã Lão Thái và Hồ Tiên, hơn nữa, tất cả bọn họ đều không phải ra tay, đúng không?" Anh tôi vuốt cằm phân tích: " Hề Linh Chu nhất định bị Mã Lão Thái hạ cổ độc chú thuật, nếu không làm sao mà đổ nước mắt máu được? Cô ta đâu? Thất Gia xử lý cô ta thế nào?" " Đang bị nhốt ở trong nhà kho, sinh hồn đã kéo ra được một nửa, bị xiềng xích của Thất Gia khoá chặt, hiện giờ chân thân không có phản ứng!" Tôi đáp. Anh tôi nhíu mày bất mãn nói: "Đi, gọi Đại Bảo và Lão Ổ đến đây, chúng ta đến địa bàn của Mã Lão Thái, bọn họ tới cửa tấn công chúng ta, chúng ta cũng đến phản kích mới đúng!" Tôi lắc đầu: " Phản kích? Không, đám môn nhân của Mã Lão Thái đều gian trá khó tin, em tính toán để bọn họ giải tán, đỡ đêm dài lắm mộng....."