Mối Tình 2D
Chương 13
Julie nhón gót, cố với lấy túi đồ nằm trên nóc tủ quần áo. Rốt cuộc nó cũng luồn được một ngón tay qua sợi dây đeo và kéo xuống, làm chiếc túi rơi trúng đầu. Nó ghét đi du lịch, và nếu tình hình đóng gói đồ đạc là một dấu hiệu báo trước sự thành công của chuyến đi thì nó đang đâm đầu vào một chuyến bay trắc trở. Như thể việc di chuyển trong sân bay vào ngày trước lễ Tạ ơn còn chưa đủ phức tạp, nó còn phải chật vật gói ghém các món đồ của mình để không phải gửi hành lý.
Chắc chắn Julie sẽ gửi hành lý khi bay tới California với ba. Ba nó đã gửi lộ trình cho nó mấy ngày trước, hay đúng hơn là thư ký của ông đã gửi. Tuy nhiên, ba nó đang cho thấy một nỗ lực ghê gớm bằng cách đưa nó theo trong chuyến đi. Julie chỉ dám hình dung sự phức tạp ông phải đối mặt khi xin nghỉ ba tuần để làm một chuyến du lịch như thế. L.A, Huntington Beach, San Diego, Santa Barbara… thậm chí nó còn không nhớ nổi những điểm đến khác! Nó đang rất nóng lòng muốn kể cho ba nghe về trường lớp và việc học của mình.
Còn về chuyến đi này, nó không cần quá nhiều quần áo, nhưng lôi theo sách vở và máy tính thì đúng là nặng. Nó không biết làm thế nào để vừa chơi lẻ, đi thăm họ hàng và bạn bè, vừa hoàn tất một bài luận và ôn luyện cho kỳ thi Giải tích. Rõ ràng các trường đại học xem dịp lễ Tạ ơn là một kỳ lao động.
- Cốc cốc. - Cô Erin bước vào phòng. Julie một lần nữa ngưỡng mộ phong thái khoan thai và đĩnh đạc của cô. Chiếc đầm bút chì vải tweed xám và áo khoác cardigan đồng điệu thật hợp nhau và… phải nói là rất sang. Đúng thật, cô Erin nhìn rất sang. Chuyên nghiệp và sang trọng. - Cô thấy cháu đang rất nóng lòng muốn về thăm gia đình.
- Dạ, một chút thôi ạ. - Julie thừa nhận trong khi thảy túi đồ lên giường. - Chỉ có điều cháu có quá nhiều việc phải làm, nên thật khó để cảm thấy hào hứng với chuyến về quê.
Cô Erin phẩy tay.
- Cháu sẽ thu xếp được. Cháu sẽ có thừa thời gian ở sân bay, trong chuyến bay, và trong giai đoạn hồi phục sau lượng gà tây quá tải.
- Cháu cũng nghĩ thế. – Julie quơ một nắm vớ sạch và nhét vô chiếc túi. – Mặc dù đáng lẽ cháu nên đi nghỉ vào một dịp cuối tuần sớm hơn trong cùng tháng để tránh đám đông. Ý cháu là, không phải cháu muốn làm đảo lộn kế hoạch đi nghỉ của gia đình cô. Cháu chỉ…
- Julie, cháu sẽ được chào đón ở đây trong kỳ lễ Tạ ơn. Nhưng cô không nghĩ cháu quen được với một ngày chỉ ăn đồ Tàu và chơi trò đố chữ. Matthew, Celeste và cô sẽ ngồi ăn đậu hũ cay, đồng thời bàn cãi về tính hợp lệ của các nước đi mà Matthew thực hiện. Thằng bé hay bịa chữ lắm, nhưng bọn cô thường thiên vị nó nhờ tính sáng tạo.
- Thật sự chuyện đó nghe hay hơn là ăn khoai lang với kẹo dẻo và lắng nghe cậu của cháu kể lại những gì được chiếu trên kênh Comedy Central buổi tối trước đó.
- Không đâu! – Erin phản đối. – Đâu có gì sai với một buổi lễ Tạ ơn truyền thống. Các tật xấu của gia đình. Cô chắc chắn nó sẽ rất dễ thương.
- Côkhông thấy lạ khi chú Roger không về trong dịp lễ sao?
- Không hề. Chú Roger đi công tác dài hạn mấy lần một năm, nên chuyến đi này cũng không đáng ngạc nhiên. - Cô Erin khoanh tay lại. - Còn cậu bạn Seth của cháu? Cậu ấy sẽ làm gì trong kỳ nghỉ?
- Anh ấy và gia đình sẽ đi Vermont để thăm cậu mợ. Anh ấy đã đi từ hôm qua để tránh kẹt xe, sau đó cũng vì lí do đó mà cả nhà sẽ quay về vào thứ Bảy.
- Cháu đã rất ca ngợi cậu ta. Theo học ngành khoa học chính trị tại đại học Boston, đúng không nhỉ? Cô thấy mừng là cháu đã có những người bạn tốt trong thời gian qua. Cháu và cô bạn Dana có vẻ cũng rất thân thiết. Việc có những mối quan hệ xã hội để thỉnh thoảng kéo cháu ra ngoài là rất quan trọng.
Julie mỉm cười. Dana đã trở thành một người bạn tốt, và mặc dù đều bận, cả hai đứa vẫn duy trì một cuộc hẹn cà phê định kỳ vào ngày thứ Ba mà chúng chưa bao giờ bỏ lỡ. Dana vẫn đang rất mê mẩn Jamie, trong học kỳ vừa rồi Julie đã có nhiều giờ ngồi nghe cô bạn tường thuật chi tiết diễn biến mối quan hệ sóng gió của họ. Dĩ nhiên nó cũng kể về Seth, ở một mức độ nào đó, những tình trạng hẹn hò của tụi nó bình thường hơn rất nhiều so với của cặp Dana và Jamie. Hiện tại thì hai đứa kia thường xuyên cãi nhau trước khi lại xuất hiện vào sáng hôm sau với cùng bộ đồ mặc hôm trước. Julie cảm thấy với tư cách là một sinh viên ngành tâm lý, Dana nên tự vấn mình một chút. Có thể chuyện giữa nó và Seth không dữ dội và bùng nổ, nhưng thà chậm mà chắc.
- Lạy chúa, Julie, cháu định mang hết mấy cuốn sách này theo sao? - cô Erin hỏi.
- Cháu buộc phải đem theo cô ơi. Cháu cần viết một bài luận về Carl Jung cho lớp tâm lý. Mấy cuốn này là sách tham khảo.
Cô Erin nheo mắt nhìn chồng sách.
- Mấy cuốn này có vẻ cũng đủ, cô nghĩ thế. Julie, cháu nên có những nguồn tư liệu tốt hơn.
- Cháu cũng có một số bài báo trên mạng, nhưng không đầy đủ.
- Chuyện vặt. Cô có thể giải quyết được. - Cô Erin tiến lại bàn học và bắt đầu viết vào một mảnh giấy ghi chú. - Đây là tên và mã số của cô, để cháu có thể truy cập vào kho dữ liệu các bài báo khoa học của Harvard. Cái này sẽ cung cấp cho cháu đầy đủ các thông tin để viết bài luận. Cháu sẽ có thể xem xét những phân tích quan trọng của những người có uy tín trong ngành về công trình của Jung.
- Thật ạ? - Julie tiến lại gần và nhìn mẩu giấy. Cô Erin vừa mở cho nó cả một thế giới mới. - Cô có chắc chuyện này không làm khó cô không ạ? Ý cháu là, chuyện này thật tuyệt. Trên mạng của trường, cháu chỉ có thể vào danh mục thư viện và đặt sách.
Cô Erin giắt bút sau tai rồi chống tay vào hông.
- Đương nhiên là không rồi. Chẳng có lí do gì mà cháu không được tiếp cận những nguồn tư liệu tốt nhất. Cô hơi ngạc nhiên vì dịch vụ trực tuyến của trường Whitney không được phong phú như thế. Mà có khi cháu cũng không muốn cám ơn cô đâu, vì cô bảo đảm cháu sẽ nhanh chóng bị hút vào đó và xem hết bài báo này đến bài báo khác. Nếu mẹ cháu có bực mình vì cháu cứ dán mắt vào máy tính cuối tuần này thì đừng có trách cô nhé.
Bất giác Julie quàng tay quanh người Erin và ôm chầm lấy thân hình xương xẩu của cô.
- Nếu mẹ có trách thì cháu sẽ nhận về mình hết. Cháu không biết phải cám ơn cô thế nào cho đủ.
Rõ ràng cô Erin không phải là người thích ôm ấp. Cô hơi cứng người lại, nhưng chỉ khẽ cười vì ngạc nhiên và vỗ vỗ cánh tay Julie.
- Ơn huệ gì. Cháu mới vất vả chứ cô thì có mất mát gì đâu. Cô rất trân trọng sự chăm học của cháu. - Cô lui lại, dùng tay đẩy Julie ra một chút. - Nhưng cháu muốn trả ơn, thì cháu có thể thuyết phục Matt cùng phấn đấu giống như cháu. Như vậy cô sẽ không phải quát mắng nó quá nhiều.
- Theo như cháu thấy thì hình như anh ấy lúc nào cũng học mà cô. Bọn cháu học cùng nhau rất nhiêu, nếu anh ấy không đến trường thì cũng làm việc trên máy tính mà.
- Cô không nói là nó không dành nhiều thời gian để học hành. Cô muốn nói tới chất lượng của công việc và sự nỗ lực của nó. - Erin nheo mắt. - Nó đang dàn trải sức mình cả về tín chỉ lẫn các mối quan tâm học thuật, mọi việc đang đi đến chỗ mà nó cần phải giới hạn sự tập trung của mình để không trở thành một đứa đa mang khi tốt nghiệp. Chỉ có cách đó mới giúp nó có bài báo khoa học được đăng. Matt đã có một cơ hội để làm đúng chuyện này, và cô trông đợi ở nó nhiều hơn những gì cô đang thấy.
Có vẻ như đó là một lời quở trách nặng nề dành cho Matt, nhưng Julie có thể hiểu được ý cô Erin. Cô chỉ muốn điều tốt nhất cho con trai mình. Nó bắt đầu lôi quần áo từ trong tủ ra.
- Anh Finn là một người sinh viên như thế nào ạ?
- Ồ, Finn á. - Mặt cô Erin rạng rỡ hẳn lên. - Finn là một sinh viên toàn diện. Thành thục trong mọi thứ mà thằng bé mó tay vào. Khi vào đại học, nó đã chọn học theo hướng đại cương và nghiên cứu mọi thứ từ nhân loại học, văn học cho tới lịch sử. Một đứa thực sự sáng tạo và năng động. Nó tham gia tích cực vào các chiến dịch chính trị hồi còn ở Brandeis. Rất có ý thức và quan tâm đến xã hội. Finn từng chơi bóng bầu dục với đội bóng địa phương vào các dịp cuối tuần. Celeste rất thích đi xem anh trai mình thi đấu.
Julie mỉm cười.
- Có vẻ như anh ấy là người rất thú vị. Hi vọng cháu sẽ sớm được gặp anh ấy. Cháu biết Celeste đang rất nóng lòng chờ đợi ngày anh ấy về.
- Mọi người đều muốn được gặp lại Finn.
- Biết đâu cháu và anh ấy có thể gặp nhau vào dịp Giáng sinh? Chắc thể nào anh ấy cũng về nhà trong kỳ nghỉ lễ.
- Được thế thì hay quá, phải không cháu? - Erin bước vài bước về phía cửa phòng. - Để cô đi gọi Matt, không nó lại quên vụ đưa cháu ra sân bay.
- Cháu sẽ gọi taxi, cô ơi. Vậy cũng tốt rồi ạ.
- Cô muốn tự mình lái xe đưa cháu đi, nhưng sự thực là cô không còn bằng lái nữa, cháu có tin nổi không? Cô mải đi xe đạp và đi bộ để bảo vệ môi trường đến nỗi không để ý gia hạn bằng lái khi nó hết hạn. Nhưng thế càng hay. Bây giờ cô thấy mình còn khỏe hơn cả hồi hai mươi và thanh toán được năm ký mỡ thừa bám dai dẳng suốt nhiều năm.
- Nếu không kẹt mấy túi đồ này chắc cháu cũng cảm thấy tội lỗi vì không lội bộ ra sân bay. - Julie đùa. - Cháu thấy thật đáng ngưỡng mộ khi cô đang làm điều có thể để giảm dấu chân carbon của mình. Cháu ghét cái thuật ngữ này. Việc làm đúng chủ trương đường lối vẫn hay đi kèm với những lời sáo rỗng khó tránh khỏi, hình như thế. Cháu có một cuộc hẹn ngầm với một giáo sư ở trường, sau đó cháu sẽ bắt tàu điện ngầm ra sân bay. Cháu không muốn làm phiền anh Matt đâu ạ.
Cô Erin nhún vai.
- Nếu cháu đã định thế thì thôi. Chủ nhật cháu gọi điện báo cho bọn cô biết giờ giấc chuyến bay. Cháu có thể sẽ bị dời chuyến đấy.
- Dạ vâng ạ. Cháu chúc cô nghỉ lễ vui vẻ.
- Chúc cháu cũng vậy. Gửi cho mẹ cháu những lời chúc tốt đẹp của gia đình cô nhé.
***
Julie đặt túi đồ xuống sàn trong văn phòng chật chội rồi ngồi xuống trước chiếc bàn, đối diện với giáo sư tâm lí của nó. Căn phòng nhỏ chỉ vừa đủ chỗ cho vài món đồ. Sách vở, tài liệu phủ kín mặt bàn và nằm chỏng chơ trên kệ. Tuy nhiên, nơi này có gì đó rất thoải mái và ấm cúng, có lẽ là nhờ vào con người đang ngồi trước mặt Julie. Nó rất thích giờ tâm lý và chưa bỏ một buổi nào. Các bài giảng cỉa tiến sĩ Cooley rất sắc sảo và thú vị, lại được chuyển tải bằng lòng say nghề nhiệt thành của thầy. Sự chu đáo và độ lượng của thầy khi giới thiệu các ví dụ nghiên cứu khiến Julie cảm thấy ông có thể cung cấp điều gì đó hữu ích cho nó trong cuộc gặp hôm nay.
- Em cám ơn thầy đã tiếp em ạ.
- Không thành vấn đề. Em chuẩn bị về quê thì phải? - Tiến sĩ Cooley đưa mắt nhìn túi đồ của Julie dò hỏi.
- Dạ. Ohio ạ. Em về thăm mẹ và họ nhà ngoại. Em xin lỗi vì đã làm phiền thầy ngay trước lúc nghỉ lễ, nhưng em muốn tham khảo ý kiến của thầy về một chuyện.
- Chuyện trong lớp à? Tôi đã xem điểm kiểm tra và bài luận của em, kết quả của em cực kỳ tốt. Chưa kể em đi học rất đều nữa. Đối với một lớp đông như thế, em rất ấn tượng đấy. - Ông gật gù ra vẻ hài lòng. - Nhiều sinh viên chỉ học những môn này theo kiểu đối phó. Em không giống họ.
- Em cám ơn thầy. Em rất thích môn của thầy. Nhưng thật ra em cần sự giúp đỡ về một chuyện khác. Hiện em đang ở cùng với một gia đình. Bà mẹ của gia đình này quen với mẹ của em. Mọi người đều rất tử tế, nhưng mà… - Julie không biết phải mở lời thế nào. - Có gì đó rất là kỳ cục về cô con gái. Em nghĩ thầy có thể giải thích được một số chi tiết. Em thấy mình cần một sự giúp đỡ.
- Như thế nào?
- Em đang cố để hiểu cô con gái trong nhà. Celeste là một cô bé rất lạ. Người anh lớn của Celeste đã đi du lịch suốt cả năm trời nay, nhưng Celeste đi đâu cũng mang theo một tấm hình cắt bằng bìa cứng của anh mình.
- Em làm tôi tò mò rồi đấy. - Tiến sĩ Cooley vừa nói vừa bắt chéo chân. - Nhưng tôi sẽ dễ bề thảo luận hơn nếu gia đình em đang nói đến là một gia đình giả định. - Tiến sĩ Cooley nhìn Julie một cách châm chọc, nhưng cố không cười.
- Giả thuyết là, - Julie nói một cách chậm rãi, - em thấy người anh phẳng lì đó rất đáng báo động. Và em khá lo lắng cho cô bé. Có điều gì đó… em không biết nữa… dường như đã khơi mào cho chuyện đó. Em không biết đó là gì.
Julie dành vài phút để miêu tả thái độ của Celeste đối với Finn Phẳng, sự hạn chế giao tiếp xã hội và cá tính bất thường của cô bé.
Tiến sĩ Cooley giơ một tay lên.
- Tôi muốn ngắt lời em một chút. Em kể rất nhiều về cô con gái, nhưng tôi muốn biết thêm về toàn thể gia đình họ. Hãy kể cho tôi về một ngày, hoặc một tuần lễ điển hình trong ngôi nhà của họ.
- Nhưng Celeste mới là… - Julie lung túng tìm từ diễn đạt. - người gặp vấn đề. Nhiều, thậm chí cả đống vấn đề, em đoán vậy. - Ừ thì Matt cũng có các vấn đề của anh ấy, chủ yếu liên quan đến nhu cầu quá lố với máy tính và chuyên mặc những chiếc áo trêu ngươi người khác, nhưng rõ ràng anh ấy không có người bạn bìa cứng nào cả. Ít nhất là theo những gì nó biết. - Những người khác đều ổn ạ.
- Chiều ý tôi đi.
Tiến sĩ Cooley ngồi im lặng trong khi Julie nói suốt hai mươi lăm phút về chuyện nhà của gia đình Watkins. Nó kể về cách cư xử kỳ cục và sự cô lập về mặt xã hội của Celeste, một chút về Finn Phẳng, nguồn năng lượng dường như bất tận của cô Erin, cùng sự đối lập nhau như mặt trăng mặt trời giữa Matt và Finn. Ông lấy tay xoa trán như thể không tin vào tai mình.
- Như vậy gia đình này có cha mẹ thường xuyên vắng nhà và cậu con trai cả vắng mặt. Cậu con trai thứ bị buộc phải đảm nhận vai trò của cha mẹ và cố hoàn thành trọng trách đó, dù có lẽ đang chật vật một chút. Cuối cùng là một bé gái tuổi thiếu niên chậm phát triển giao tiếp xã hội, cố gắng kiểm soát các cảm xúc của mình thông qua việc tạo ra một phiên bản thay thế hữu hình cho người anh được cô bé thần tượng.
Trời ạ. Nghe ông ấy nói mới thấy chuyện này thật bệnh quá.
- Dạ, có lẽ đúng như vậy đấy ạ. - Julie thu người lại trên ghế. - Ôi trời ơi.
- Nghe này, tôi có thể chia sẻ với em vài suy nghĩ của mình về gia đình này, nhưng tôi không muốn bắt mạch ai hết, cũng như không đưa cho em bất kỳ câu trả lời chắc nịch nào dựa trên cuộc trao đổi hôm nay. Như vậy sẽ không công bằng cho em và họ. Chỉ là giả định thôi. Tuy nhiên, tôi có thể giúp em nghĩ đến vài thứ.
- Em hiểu mà.
- Suy nghĩ đầu tiên của tôi là câu chuyện em kể khiến tôi buồn.
- Nhưng ở trong ngôi nhà đó không buồn như thế đâu ạ.
- Tại sao không?
- Em không biết nữa. - Julie nhìn bầu trời màu xám qua ô cửa sổ nhỏ. - Tại vì em thích họ chăng?
- Có thể họ cũng thích em. Nhưng có một điều gì đó rất buồn ở đây. Mọi người đều sống trong một chế độ đối phó. Vận hành độc lập. Mỗi người đều có cơ chế phòng vệ hoạt động hết mức. Và ở đây có một mức độ giữ bí mật cao độ với… chúng ta không biết nó là cái gì, phải không?
- Vâng ạ.
- Họ đặt ra các tham số của mình, và tôi không chắc em có thể xóa được chúng.
- Tại sao Celeste lại làm như vậy? Ý em là, anh trai của cô bé đi du lịch vắng nhà. Chuyện lớn, nhưng anh ấy có quyền làm thế, đúng không ạ? Anh ấy không thể ở nhà mãi được. Có rất nhiều bé gái cùng độ tuổi với Celeste cũng có anh trai chuyển ra ở riêng, nhưng họ đâu có phải ứng như cách của cô bé. Em không thể hiểu được. Celeste có rất nhiều tiềm năng. Và em nghĩ mình có thể giúp cô bé.
- A, em là một người sửa chữa.
- Sao cơ ạ?
- Một người sửa chữa. Em muốn sửa chữa chuyện này cho họ. Vì sao?
- Như em đã nói với thầy, em rất thích họ. Đặc biệt là Celeste. Em không thể ngồi yên và vờ như việc đi loanh quanh với một người anh phẳng lì là bình thường. Celeste là một đứa bé tuyệt vời ẩn sau bề ngoài khác thường đó. Nhưng không ai hành động hết. Như thể họ án binh bất động vì sợ làm chao đảo con thuyền của cô bé.
Tiến sĩ Cooley gật đầu.
- Có lẽ vậy. Dẫu thế nào thì chính sách ngăn chặn của họ đã thành công ở một mức độ nào đó. Ít nhất nó cũng thành công trong việc ổn định thứ mà họ đang kiểm soát. Trong mắt họ, mọi chuyện không bị xấu đi.
Nhận thấy vẻ mặt sa sầm của thầy, Julie hỏi luôn:
- Nhưng rồi tình hình sẽ xấu đi, phải không thầy?
- Rất có thể. Một hệ thống bất bình thường như thế sẽ không thể tồn tại mãi được. Đến một lúc nào đó, nó sẽ đổ vỡ.
Julie cảm thấy bụng mình quặn lại.
- Vậy khi nào thì chuyện đó sẽ xảy ra ạ?
- Tôi không thể khẳng định được. Đó là một điều mà em không dự tính được. Hãy cho tôi biết em định làm như thế nào với cô bé này.
Julie giơ hay bàn tay lên.
- Em đã nghĩ đến đủ mọi thứ. Rối loạn thích ứng, rối loạn lo âu phân ly, hay rối loạn gắn bó có tính chất phản ứng? Hội chứng Asperger? Điều gì đó liên quan đến việc xem Finn như một hình tượng phụ huynh? Để rồi khi anh trai đi vắng, cô bé cảm thấy sự mất mát đó sâu sắc đến mức thái quá. Cơ chế phòng vệ của cô bé vượt ra ngoài tầm kiểm soát ạ? Hay Celeste bị xáo trộn các chất trong cơ thể?
- Tất cả các khả năng. Còn gì nữa không? - Tiến sĩ Cooley ngồi yên, mắt nhìn thẳng vào Julie và kiên nhẫn chờ đợi trong khi nó chật vật đi tìm một câu trả lời.
Julie co duỗi các ngón chân trong giày, hi vọng xua đi cảm giác khó chịu đang tăng dần của mình. Nhưng có một ý nghĩ mà nó không thể gạt bỏ được.
- Một chuyện gì đó đã xảy ra hả thầy?
Tiến sĩ Cooley gật đầu.
- Một chuyện gì đó đã xảy ra. Đó là suy đoán của tôi. Một chuyện khá trầm trọng. Một chuyện mà em đã được cảnh báo không nên đề cập tới. Và phiên bản phẳng của anh trai Celeste là câu trả lời cực đoan cho một biến cố. Một sang chấn tâm lí nào đó.
Julie cứng người. Sang chấn. Nó không thích ý nghĩa của từ ngữ này.
Tiến sĩ Cooley tiếp lời.
- Câu hỏi ở đây là sang chấn gì. Nhưng đó là câu hỏi mà có lẽ em sẽ không có lời giải. Julie, em hãy cư xử nhẹ nhàng thôi. - Ông cảnh báo. - Đây là một tình trạng bấp bênh, em lại không biết chính xác điều đang diễn ra trong gia đình này. Mặc dù tôi ngưỡng mộ lòng thương người của em, tôi không thể khuyên em nhận lấy gánh nặng giải quyết chuyện này.
- Em hiểu. Em cảm thấy như đang vắt óc để hiểu được Celeste, và em không biết liệu mình có làm điều gì đó khiến cô bé tổn thương hay không. Nhưng một khi anh Finn quay về, vụ việc này sẽ kết thúc, đúng không thầy?
Tiến sĩ Cooley chậc lưỡi.
- Có thể là thế, cũng có thể không. Bất cứ điều gì đã gây ra trạng thái lo lắng của cô bé cũng có thể xuất hiện theo một cách khác. Sự quay về của người anh trai có thể dẫn tới một sự cải thiện rõ rệt, chắc chắn rồi, nhưng tôi sẽ không đặt cược vào điều đó đâu.
Đó là một suy nghĩ gây nản lòng. Ông nói tiếp:
- Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy có thể em đang bỏ lỡ điều gì đó hiển nhiên. Đừng sa đà trong việc phân tích những gì em nhìn thấy. Tôi có cảm giác em đang suy nghĩ quá nhiều. Hãy để cho mọi chuyện có thêm thời gian, rồi các miếng ghép của bức tranh có thể sẽ về đúng vị trí. - Ông cười. - Tất nhiên cũng có thể không. Đây có thể là một gia đình mà em không bao giờ hiểu được hoàn toàn.
- Thật đó thầy, em đã từng có suy nghĩ đó.
- Và chúng ta biết được gì đây? - Tiến sĩ Cooley cười nhẹ. - Biết đâu họ chỉ là những người đặc biệt. Không phải ai cũng hành xử theo lối truyền thống.
- Nếu họ chỉ là những người lập dị thì đỡ quá, phải không thầy?
- Ừ. Khác thường, nhưng tử tế. Julie này, tôi đang nghĩ đến một phần khác của câu chuyện.
- Dạ? - Julie thở dài hỏi lại.
- Em đã kể khá nhiều về Matt, Finn, Erin và Celeste. - Ông ngừng lời. - Tôi không nghe em kể nhiều về người cha.
- Tại vì chú ấy đi công tác rất nhiều. Nhưng em rất quý chú ấy. Đó là một người dịu dàng và ăn nói nhẹ nhàng. Ở chú ấy có gì đó rất nghiêm chỉnh. Chú ấy bình thường, nhưng không phải theo cách nghĩ nhàm chán. Rất là tuyệt vời, thật đấy ạ.
- Hừm. - Tiến sĩ Cooley lẩm nhẩm.
- Sao vậy thầy?
- Em nói hôm nay em về quê để gặp mẹ.
- Dạ phải ạ. Sao vậy thầy?
- Về cha em thì sao? Em có gặp ông ấy luôn không?
- Thầy đang nghĩ em có vấn đề với ba em? - Julie đùa. - Không có đâu ạ.
Tiến sĩ Cooley ngồi im không nói gì.
- Chuyện này không phải là vì em đâu ạ. - Julie lắc đầu. - Đây là chuyện về một cô bé kỳ lạ cần em giúp đỡ.
- Nhưng tại sao em phải giúp cô bé đó? Tại sao em phải là người sửa chữa? Tại sao em lại muốn hàn gắn gia đình đó?
- Bởi vì Celeste đáp lại em. Em không biết tại sao, nhưng con bé làm thế. Em có thể xử lí vụ này.
Tiến sĩ Cooley gỡ kính đeo mắt rồi đặt xuống bàn.
- Em đang cố chữa cho ai vậy?
- Celeste ạ.
- Em có chắc không?
- Tất nhiên rồi ạ. - Julie đáp, hơi ấm ức một chút. - Chuyện này đâu phải vì em.
- Không. - Ông đồng tình. - Không hoàn toàn.
Julie liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn.
- Em xin lỗi, nhưng đã đến lúc em phải đi, nếu không em sẽ trễ chuyến bay mất.
- Tất nhiên rồi.
- Em vô cùng cám ơn thầy về cuộc nói chuyện hôm nay. - Nó nói một cách chân thành. - Em rất cảm kích.
- Gia đình mà em đã kể cho tôi nghe là một gia đình giả định. - Ông nháy mắt. - Hãy nhớ nhé Julie. Nhẹ nhàng thôi.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
20 chương
123 chương
22 chương
12 chương
27 chương
16 chương