Môi Súng (Thần Thương)
Chương 2
Edit & Beta: Direct Kill
Lão Trần bị đánh đến vỡ đầu chảy máu mà ngã trên mặt đất, xe cảnh sát cũng được gọi tới.
Người trong đài vội vàng đưa lão đi bệnh viện cấp cứu, vết thương dài 7 cm, khâu mười hai mũi.
Trong phòng bệnh lão Trần thế mà lại tỏ thái độ rộng lượng, nói chuyện với cảnh sát cũng có chút mặt mũi của người có ăn có học, không thể hiện thái độ thâm cừu đại hận gì, chỉ nói là do say rượu gây chuyện, giải quyết riêng với nhau được.
Sự việc sống chết mặc bay, tiền bồi thường một chữ cũng không đề cập tới, mọi người ổn định lại tâm trạng, vui mừng đón năm mới.
Nhưng trong lòng Hình Minh thì rất rõ ràng, bề ngoài càng gió êm sóng lặng, thì bên trong lại càng sóng ngầm nguy hiểm. Lão Trần là người thích ra tay ngầm, những năm gần đây, nhiều người tự cho là mình có chút khả năng khó chơi đều chết ở trong tay lão, không đánh mà thắng, dễ dàng bôi xấu đối phương, làm tan nát sự nghiệp, làm cho vạn kiếp bất phục.
Lão ta thủ đoạn không từ, nhưng cậu cũng tự tin nắm rõ thủ đoạn của lão Trần trong lòng bàn tay.
Mười giờ sáng, kết thúc kỳ nghỉ lễ dài hạn, Hình Minh bước vào cao ốc của đài trung tâm tin tức Minh Châu, phát hiện bầu không khí hôm nay so với ngày thường hoàn toàn khác biệt.
Người trong trung tâm dường như cố gắng tránh xa cậu, gặp mặt cũng không tươi cười chào hỏi như mọi ngày, khi cậu vừa quay người đi thì lại ở sau lưng xì xào bàn tán.
Hình Minh mắt điếc tai ngơ. Ông đây quen rồi.
Người trong đài chú ý đến chuyện của cậu, cậu tất nhiên sẽ để ý. Giống như thời đại học, cậu đã quen được các bạn nữ sinh nhìn ngắm với ánh mắt ái mộ, sống lưng lúc nào cũng thẳng tắp, mắt không nhìn ngó hai bên, đón nhận tất cả sự ái mộ cùng ý dâm, bây giờ cậu cũng biểu hiện tâm trạng bình thản ung dung, nguyện ý tiếp thu tất cả sự phê bình cùng chỉ trích.
Cậu biết chương trình “Minh Châu kết nối” đã xảy ra vấn đề, cũng biết lão Trần lúc này đang ở trong phòng làm việc của đài trưởng, nghĩ cách đuổi cậu ra khỏi đài Minh Châu.
Chủ nhiệm thẩm định cùng phòng thẩm định đã nhất trí thẩm duỵêt thông qua chương trình, thế mà quay đi quay lại giờ đây lại để một mình cậu gánh chịu. Cũng tại cậu lúc trước quá tự tin, muốn tranh thủ cơ hội công tác tại trung tâm tin tức này, không thèm nói chuyện kỹ càng để ký hợp đồng dài hạn, chỉ có tiền lương là coi như không tệ, nhưng lúc nào cũng có nguy cơ bị đuổi khỏi đài.
Toàn bộ sự tình có phải do lão Trần ở sau lưng cậu giở trò hay không còn khó nói, thế nhưng lão Trần chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội này để trả thù, người trong trung tâm tin tức chắc đã nghe ngóng được phong thanh thứ gì đó, chỉ có điều ai cũng đều có chút bất ngờ, chủ nhiệm trung tâm luôn ra tay trong thầm lặng lúc này giết gà lại dùng ngưu đao (dao giết trâu), vì hận thù cá nhân, mà đem sự việc đến tai đài trưởng.
Đài truyền hình là thế, kỹ năng nghe lời đoán ý phải đạt đến trình độ thượng thừa, thậm chí so với trình độ nghiệp vụ còn quan trọng hơn, bọn họ tránh Hình Minh là sợ dẫn lửa thiêu thân, nhưng tất cả đều đánh giá thấp sự can đảm và quyết đoán của cậu thanh niên này.
Thế giới động vật có mèo bắt chuột, bọ ngựa bắt ve, loài người cũng vậy, vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn.
Mặc kệ lúc này lão Trần đang mài đao soàn soạt, nhưng cấp trên của lão còn có một người nữa.
Ông chủ chân chính của đài Minh Châu, Ngu Trọng Dạ.
Hình Minh tự cảm thấy mình và Ngu Trọng Dạ cũng được coi là có quen biết. Mặc dù thông thường cơ hội để gặp đài trưởng của một nhân viên ngoài biên chế đài truyền hình cũng không nhiều lắm, mà cậu gia nhập đài Minh Châu đã được gần một năm, ngoại trừ mấy lần đang làm việc trong phòng tình cờ nhìn thấy, lên tiếng chào hỏi “thầy ạ”, thời gian còn lại, nếu tính toán cẩn thận, cậu mới mặt đối mặt trò chuyện với hắn có ba lần.
Lần đầu tiên là sau khi thu hình xong chương trình “duyên tới là em”, Hình Minh lần nữa xuất hiện trong đài Minh Châu không phải để gặp lão Trần, mà là đi tìm tổ trưởng hậu kỳ của chương trình—— cậu vừa mới xem lại phần ghi hình mà đài mới phát sóng, âm thanh rất tốt, nhưng có một vấn đề xảy ra đó là kỹ thật viên đã ghi sai tên của cậu khi kết thúc chương trình, trên ti vi ghi là chữ “Hình”(邢) chứ không phải “Hình”(刑), chỉ khác nhau có một chữ.
Hình Minh yêu cầu đối phương phải sửa đổi phần cuối này trong tập tiếp theo.
Tổ trưởng hậu kỳ cảm thấy phản ứng của cậu hơi quá, chuyện bé xé ra to, cười ha hả trêu trọc cậu, nói “Hình” là họ ít gặp, có ghi sai cũng là bình thường thôi, còn nói chữ “Hình” trong tên cậu đọc lên đã ngửi thấy mùi sát khí nồng nặc (“Hình”(刑) trong tên Hình Minh có nghĩa là hình phạt, cực hình), thay đổi như thế cũng hay. Trêu chọc cậu xong liền đứng dậy định cắt bỏ đoạn đó đi, mà không ngờ của cậu thanh niên trước mắt thái độ kiên quyết ngăn cản hắn lại, khiến hắn ta không thể làm được gì.
Phiền anh sửa lại lỗi này, và đưa ra lời xin lỗi thanh minh cụ thể. Lúc nói chuyện Hình Minh hơi nhếch khóe miệng, dùng từ cũng rất khách khí, nhưng đối mắt lại nghiêm nghị sắc bén, như có sức mạnh uy hiếp vô hình khó nói nên lời.
Mọi người dần dần vây quanh xem chuyện, tất cả đều là nhân viên đài Minh Châu, ai cũng nhìn cậu chằm chằm. Bỗng chốc bầu không khí trong đài truyền hình trở nên khác thường, rõ ràng bên ngoài vẫn bình thường nhưng bên trong lại sóng ngầm mãnh liệt, lâu dần, con người đều học những sinh vật trong rừng kia, phải học cách che giấu chính mình để tồn tại trong xã hội này. Nhưng tên nhóc này lại khác biệt như thế.
Cậu ngồi đây hiên ngang, áo sơ mi trắng như tuyết tựa hồ không nhiễm bụi trần.
Hai bên đang giằng co không xong, phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói ——
“Tôi thay mặt đài Minh Châu xin lỗi cậu, nếu cậu muốn giải thích ở cuối chương trình tôi cũng sẽ đứng ra để xin lỗi.”
Không thấy người, chỉ nghe thấy tiếng.
Hình Minh cảm nhận được bỗng chốc tim mình đập mạnh dữ dội, giọng nói của người này vô cùng dễ nghe, vừa rõ ràng lại có độ dày, vừa có mị lực cũng như sự từng trải.
Tổ trưởng hậu kỳ nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, lập tức đứng nghiêm, hai mắt sáng rực mà hô lên một tiếng, A, chú Ngu.
Hình Minh từ hai chữ “chú Ngu” này nghe được ba phần kính nể, bảy phần nịnh nọt, trực giác nói cho cậu biết, chức vị của vị “chú Ngu” trong đài này chắc hẳn không tầm thường.
Theo tiếng nói mà nhìn sang —— nhắc tới cũng lạ, người vây xem chuyện vui rõ ràng không ít, nhưng cậu vừa liếc mắt một cái đã nhận ra người vừa nói chuyện với cậu.
Lòng bàn tay cậu hơi đổ mồ hôi, trái tim vừa mới bình ổn lại đập mạnh hơn.
Không phải Hình Minh chưa từng va chạm với xã hội, cậu lớn lên đã đẹp trai, từ nhỏ bên cạnh không thiếu người đẹp với đủ mọi tuổi tác, các cô gái nhìn thấy cậu đều kinh ngạc đứng lại, sau đó tròn mắt, há miệng, vuốt tóc. Hoa thơm cỏ lạ đã nhìn đến mức chán cả rồi, Hình Minh đối với hai chữ “người đẹp” có tiêu chuẩn riêng của mình, những cô gái dong chi tục phấn bình thường khó lọt vào mắt cậu.
Có thể nhìn thấy vị “chú Ngu” trước mặt cậu đây, rõ ràng là “Ngu mỹ nhân” mà.
Đối phương còn cao hơn cậu một chút, trên người mặc bộ âu phục sẫm màu trang nhã, trừ cà vạt, trên người hầu như không có đồ trang sức xa xỉ, ánh mắt thâm thúy, giọng nói trầm thấp, dáng người kia đứng ở nơi đâu cũng có thể dễ dàng tỏa sáng, nam nhân này chắc hẳn đã có chút tuổi cũng có chút thân phận, nhưng cậu chưa từng thấy người đàn ông nào ở cái tuổi này còn có thể đẹp trai phong độ như vậy, trang nhã cao quý tựa như một vị thần.
Đối phương nhẹ nhàng nở nụ cười, rồi bỏ đi, để mặc Hình Minh vẫn còn đang ngẩn người, nửa ngày không nhúc nhích.
Cậu cảm thấy người này nhìn rất quen mắt.
Sau đó Hình Minh nghe người ta nói mới biết, thì ra vị “chú Ngu” kia chính là giám đốc của đài, Ngu Trọng Dạ.
Ngu Trọng Dạ năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, tuy mới tiếp nhận chức đài trưởng Minh Châu hai năm, thế nhưng đã chứng minh được năng lực của mình, một bên cạnh tranh với các chương trình giải trí của tập đoàn Thu thị đang được yêu thích nhất hiện nay, một bên thì phá rối rồi dựng lại, cùng các đài BBC của Anh, CNBC của Mỹ lên chiến lược hợp tác, thành công đưa nhiều chương trình của đài Minh Châu nổi tiếng trên thế giới.
Trong miệng người khác, Ngu Trọng Dạ, không gì không làm được không gì không biết cả, như thần vậy. Nghe nói hắn tốt nghiệp hệ tin tức danh giá, sau đó lại đi bộ đội; lại nghe nói trong cuộc thi hoa khôi của đài Minh Châu Ngu Trọng Dạ đã tự mình sáng tác ca khúc chủ đề cho chương trình, trong Bộ văn hóa và Hiệp hội nghệ thuật “Trăm năm phát triển tranh thư pháp Trung Quốc”, tên của hắn cùng với Trần Trung Chí, Điền Lê Minh là những bậc thầy nổi danh đều xếp cùng nhau…
Hình Minh đối những tài năng như vẽ tranh, thư pháp hay âm nhạc của vị đài trưởng kia không có hứng thú lắm, làm người đại diện của cả một đài lớn lại có học vấn uyên thâm, hầu như ai cũng có thể viết chữ đẹp, ngâm một hai bài thơ. Cái mà khiến cậu tò mò hơn đó là, một người không giống phàm nhân như vị kia, liệu có thất tình lục dục như những người thường không.
Bản thân Ngu Trọng Dạ không có chút bối cảnh nào, nhưng vợ trước Hồng Nghê là con gái phó bí thư tỉnh ủy Hồng Vạn Lương, Hồng Vạn Lương đường làm quan rộng thênh thang, hai năm trước được điều lên trung ương, thế mà con gái ông lại hồng nhan bạc mệnh, mới kết hôn được mấy năm đã chết, chỉ để lại một đứa bé, từ nhỏ đã bị ném ra nước ngoài sống. Đài trưởng Ngu bề ngoài nhìn có vẻ như rất thâm tình, ở vậy hơn mười năm không có tái hôn, ngón áp út lúc nào cũng đeo chiếc nhẫn kết hôn, nhưng thực ra trong đài mọi người cũng đều biết, phàm là người đàn ông có năng lực sở hữu tam cung lục viện, người nào chịu cảnh tình hữu độc chung như vậy.
Bên trong đài Minh Châu có tin đồn rằng, khi Hồng Nghê mất, Hồng Vạn Lương và Ngu Trọng Dạ đã cùng nhau thỏa thuận, hắn ở bên ngoài có bao nhiêu tình nhân ông cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng mà tuyệt đối không được kết hôn.
Đương nhiên đã là tin đồn thì luôn có nhiều phiên bản khác nhau, có lời đồn nói rằng, Ngu Trọng Dạ chỉ thích nam nhân.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
10 chương
116 chương
5 chương