Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Chương 17 : Trái tim ta tan nát

EDITOR: DOCKE “Tiểu – biến – thái…” Yêu Quái đại nhân từ tốn nhại theo cách xưng hô của Đại Thần, sau đó đứng yên tại chỗ hai giây – Đoán chừng là chỉ nghe giọng nói thôi thì vẫn không dám chắc 100%, vì thế đút hai tay vào túi, nghiêng người về phía trước vài phần —— cho đến khi hắn nhìn thấy rõ mặt ta. Ta có cảm giác, chỉ trong nháy mắt đôi mắt hắn đã ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ. Mắt thấy hắn chậm rãi trở về tư thế cũ, tựa hồ đã tìm được đáp án chính xác. Chẳng lâu sau, ta nhận thấy hắn hơi há mồm, rốt cuộc cũng nỗ lực dành cho ta một câu trả lời. Ta nở một nụ cười hoàn mỹ, mặc dù hắn nhìn không thấy. “Ba chữ.” Hắn chậm rãi mở miệng, chậm rãi hít vào, tiếng nói đầy mị lực như trước nhưng cũng chứa đầy kịch độc. Khụ! Để có được ba chữ ấy, ta đã làm một việc được cho là quyết đoán nhất cuộc đời này —— Cố gắng thoát khỏi Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Đại Thần, sau đó bưng kín miệng Đại Thần lại. Được rồi, Yêu quái đại nhân! Mọi sự đã được chuẩn bị, ngươi nói đi! Ta nguyện ý? Ta yêu nàng? Ta cưới nàng? “Tôi…” Giọng nói phẳng lặng không gợn sóng của hắn bỗng có thêm vài phần cường điệu, “Cự tuyệt.” Mặc dù ở trong dự liệu, nhưng vẫn phải xin phép cho ta mất tinh thần ba giây. Có ai mua không, ta chỉ còn lại một trái tim vỡ nát! Sau đó tự đáy lòng lại thầm khen ngợi định lực của Nghiêm Tử Tụng, quả nhiên không bị sắc đẹp chói lóa của ta mê hoặc. Lại nghe thấy hắn bổ sung giải thích, giọng điệu lại điểm thêm vài gợn sóng: “Ai cũng có thể, cô thì không.” Trên tay ta căn bản là đã cảm nhận được khóe miệng của Đại Thần đang cong tớn lên. Liếc mắt một cái, sự bất định vừa rồi đã được hắn che dấu rất khá, bây giờ lại hoa hoa lệ lệ biến thành chắc chắn. Nhưng lại cố ý làm ra vẻ ta đây không thèm đếm xỉa đến. “Nghiêm Tử Tụng.” Ta uất ức, “Anh có thể cự tuyệt, nhưng cũng đâu cần phải nói thêm nửa câu đầu.” Cái gì gọi là ai cũng có thể… Hắn hừ nhẹ. Quên đi. Ta vẫn quyết định tha thứ cho hắn, nhún vai. “Thật ra, chỉ là anh không phát hiện ra em rất tốt.” Chỉ trong nháy mắt, ta có cảm giác cả hai đều trầm mặc. Ách, không nhận ra bảo vật sao? ! ! Nghiêm Tử Tụng liếc mắt nhìn ta một cái rồi nói, “Thị lực của tôi không tốt.” Cho nên hắn nói không thể phát hiện ra? Nhưng hắn hiển nhiên chẳng thèm để ý đến nữa, trực tiếp xoay người, lại mở miệng. “Cút hết cả đi.” Từ “Cút hết” này cho thấy ta không hề đoán sai, đối với Đại Thần hắn cũng dùng chữ “Cút”? ! Lúc này Đại Thần đột nhiên kéo tay ta xuống, nắm chặt trong tay hắn, sau đó cười cười. “Lựa chọn chính xác.” Lựa chọn chính xác? Ta ra sức rút tay về, ta mới không cần cùng Đại Thần “cút”. “Vương Đình Hiên.” Nghiêm Tử Tụng đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, hơi hơi quay mặt lại, trong sự lười nhác còn có vài phần tùy ý. “Chuyện phòng làm việc đó, chúng ta…” Khóe miệng đột nhiên cong lên, đáy mắt dậm thêm vài phần tự tin. “Dựa vào bản lĩnh.” “Hoan nghênh.” Ai?! “Phòng làm việc cái gì?” Ta chớp mắt mấy cái, biểu hiện đầy đủ lòng hiếu kỳ của ta. “Không phải chuyện của cô.” “Không liên quan đến em.” Người trước là Yêu quái đại nhân, sau là Đại Thần… Bọn hắn thậm chí không thèm nhìn ta lấy một cái. Ô ô, ta muốn thoát y! Mắt thấy Nghiêm Tử Tụng lại một lần nữa bỏ đi, không đợi Đại Thần mở miệng, ta giành nói trước, “Sao sư huynh biết em thích Nghiêm Tử Tụng vậy?” Sau đó vỗ vai hắn, mỉm cười sáng lạn. “Cảm ơn sư huynh đã quan tâm!” Ôi, tiếp tục đi học quân sự vậy! Cha ta nói, nếu trong tay có một miếng thịt heo thì phải lập tức giơ tay chém xuống, không được nương tay! Thật sự, Đại Thần cố ý hẹn Yêu quái đại nhân đến đây chờ ta đó, lộ trình của người ta rõ ràng không phải là hướng này mà. “…” Đại Thần hơi giật mình, chậm rãi nhìn ta. “Vốn cũng không xác định lắm…” Lại cong môi lên, “Nhưng vừa rồi đã có được đáp án.” Ta nâng mắt nhìn vào mắt hắn, nhìn thấy hai tròng mắt hắn chiếu ra ánh sáng rực rỡ đầy cơ trí. Ta mấp máy môi, đột nhiên mở miệng hỏi. “Sư huynh, có thật là anh thích em không?” Hắn lại trầm mặc, chỉ nhìn ta, cười cười. “Anh có yêu em không?” Hắn tiếp tục mỉm cười. Ta cũng cười. “Anh có quyết tâm theo đuổi em không?” Hắn nhẹ nhàng chớp chớp đôi mắt. Ta nhìn ánh mắt kia, muốn tìm kiếm trong đó một tình yêu cháy bỏng. Nhưng thật đáng tiếc, ta không tìm thấy. Thật ra hắn cũng không yêu ta mà. Có thể là thích. Người lạnh lùng lại rất bình tĩnh như hắn, thậm chí còn là một người vô cùng thông minh lanh lợi, sẽ luôn nhìn mọi người với đôi mắt nhìn thấu tất cả, nhìn thế giới với đôi mắt thờ ơ lạnh nhạt, lại vô cùng sắc bén. Vì vậy, ta đã mang đến cho hắn cảm giác mới mẻ, có cả hứng thú nữa. Bao nhiêu năm nay, ta vẫn luôn luôn như thế Đối với hắn, ta nghĩ, ta chỉ là một người khiến hắn không cảm thấy nặng nề mà thôi. Người như hắn, cũng không hiểu được tình yêu là cái gì. Nhưng mà… Bởi vì là thích nên cũng chỉ có quyền tương ứng với thích, cho nên hắn không hờn giận. Còn về tình yêu của ta, có lẽ hình ảnh thản nhiên đi trong cơn mưa xối xả ngày đó đã để lại trong ta ấn tượng quá sâu sắc. Nhưng có thể, nó cũng không phải là tình yêu. Chẳng qua chỉ là mỗi khi nhớ lại cảnh tượng đó, vẫn vô cùng kinh ngạc. Thiên đố hồng nhan (trời ghen tỵ với người đẹp). Nam nhân có sắc đẹp cỡ đó, quả nhiên sẽ bị sét đánh. Bởi vậy, đến khi ta sống được một trăm tuổi, chỉ cần ở bên cạnh hắn chờ đợi, xác suất bị sét đánh chết sẽ tăng lên thật lớn. (Ô ô, Tương Hiểu Mạn luôn muốn mình sẽ có một kết thúc ác liệt nhất: bị sét đánh chết.) Thật ra ta cũng hơi cố chấp, thế cho nên vài năm sau đột nhiên gặp lại, vẫn khiến cho tất cả cảm quan trước kia đều sống lại như mới. Ta thích hắn bước đi luôn có tiết tấu xoạch xoạch rõ ràng mà chậm rãi. Thích hắn rõ ràng cái gì đều thấy không rõ, nhưng cứ cho người khác một cảm giác cái gì cũng trong tầm mắt. Thích cái nhíu mày chậm nửa nhịp của hắn. Thích sự xuất hiện luôn luôn bất ngờ của hắn. Chỉ cần nhìn thấy hắn là ta lại muốn mỉm cười. Hứng thú mà hắn tạo cho ta chí ít thì cũng mạnh mẽ hơn so với rất nhiều thứ khác, có lẽ sẽ phát triển trở thành tình yêu cũng nên. Ta nghĩ, nếu không nếm thử thì vĩnh viễn cũng không biết được đáp án. Hơn nữa, cảm giác trêu chọc Nghiêm Tử Tụng – rất thích. Trong nháy mắt, ta đột nhiên có phần hiểu được tâm tình của Vương Đình Hiên. Vù vù… Quả nhiên ta cũng không phải là thứ gì tốt. Nghe thấy Đại Thần đột nhiên mở miệng. “Em đang nghĩ gì thế?” Kéo ta trở về hiện tại. Ta nhún nhún vai, quyết định làm người không cần phải quá thông minh như thế, cười cười: “Sư huynh, chẳng phải anh là người lãnh đạo vĩ đại và mạnh mẽ của tổ chức chúng ta sao?” Cho nên tâm tư mới biến thái không thể nào đoán biết được. Tốn rất nhiều tinh thần a ~ “Nhưng thật ra, thiếu em thì quân ta cũng mất đi sức mạnh đầy đủ.” Hắn đột nhiên nhếch nhếch môi, tiếp theo lấy ra cái gì đó nhét vào cái túi nhỏ trước ngực áo ta. “Yết giá hai ngàn rưỡi, trừ tiền bánh bao ra, còn lại tính vào tiền công của em.” rồi cười. “Từ từ trả.” Gào khóc! Đại Thần, ngón tay thon dài thanh khiết như ngọc của ngươi thiếu chút nữa đã đụng tới vị trí mẫn cảm của ta rồi! Ta len lén trừng mắt lườm hắn, biết hiện tại không cần phải dây dưa với hắn, nếu không, chỉ có thể trở thành lý do để hắn không chịu buông tay. Ta thở dài, nghĩ thầm, dù sao đời người khó đoán, thôi thì đành nước lên thì đất chặn, binh đến tướng ngăn! Vì thế vỗ vỗ ngực – lúc này đã tăng trưởng thêm một chút, quyết định phủi mông. “Đi, sư huynh, sau này em sẽ đi theo anh!” Hơn nữa, hiếm khi lương tâm của sư huynh cắn rứt, chịu trả lại tiền nợ. Nhưng, ngẫm nghĩ đến giá cả, chân mày của Đại Thần chưa từng nhíu lại đến một cái. Khụ! Hắn không phải là công tử có tiền, ăn chơi trác táng đấy chứ. A, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Thơ hay! Thơ hay! (Đời người đắc ý cần vui vẻ, chớ khiến chén rượu không thể đối trăng” _ là một câu trong thơ Lý Bạch, ý nghĩa là khi nào có rượu khi ấy say, không cần cô phụ mỹ tửu cùng mỹ cảnh (ánh trăng). Lý Bạch ngâm câu này lúc nửa say nửa tỉnh. Thực ra, “đắc ý” ở đây chính là “thất ý”, chỉ nỗi khổ của những người có tài nhưng không được trọng dụng) *** Trước khi về đơn vị, ta còn lôi cái vật đang nằm trong túi ra kiểm tra, quả nhiên là điện thoại di động. Không ngờ lại còn giống như đúc cái trước kia của ta. Hai ngàn rưỡi… Đại Thần, giỏi thật ╮(╯_╰)╭ Lúc đó, người quen bán lại cho ta, chỉ có một ngàn tám… Tuy rằng hiện tại nó đã muốn hóa thành một bãi X thủy chảy ra biển đông. Vì thế, ta quơ quơ trước mặt hắn. “Cái này cứ tính vào tiền lương dự chi em làm công cho anh đi nha. Mà lấy đâu ra cái điện thoại di động giống cái cũ của em quá vậy?” Miễn lại tự dưng đi đội vương miện danh hiệu bạn gái trong truyền thuyết của người nào đó. Hắn nhìn ta, qua một lúc mới mở miệng. “Phương tiện liên lạc mà thôi, tiện cho em,” Hắn nhếch môi. “Tùy kêu tùy đến.” Ặc ặc, Đại Thần a Đại Thần, ta hận ngươi, hận này kéo dài đến vô – vô – vô tận! Nhưng… cũng được. Ta nhét nó vào túi quần, chuẩn bị sáng mai đưa nó đến chào cha mẹ ta. Đối với nó mà nói, thể nào cũng được coi là mỹ nhân cổ điển dục tiêu hồn ~ Bán cao! Ta đột nhiên lại nhớ tới, sắp đến sinh nhật của Đại Thần rồi … Bởi vậy giá tiền quà sinh nhật của hắn tự dưng được định vị bay lên n điểm. Nghĩ mới thấy, chiêu này của Đại Thần thật là ác độc! Học theo, phải học theo! Buổi tối, huấn luyện quân sự xong trở về ký túc xá, theo lý đều phải mệt mỏi tê liệt. Kết quả: có ba kẻ nhanh chóng bao vây lấy ta. Chỉ thấy Lôi Chấn Tử nghiêng người tựa vào thang sắt, vội vàng rửa sạch một quả táo rồi cắn hai miếng. Còn ta ngồi ở trên giường, tay Tiểu Mễ với lên lan can, quyết lấy thịt đè người ngăn không cho ta qua. Trước mắt là một đôi ba đào ngực tuôn. Tiểu Lâm Tử xoa xoa chỗ chân bị nhéo, xách ghế đến ngồi ở một bên, nâng kính. “Được rồi, thành thật khai báo đi!” Tiểu Mễ bức cung. Ta chớp mắt mấy cái, cười cười. “Giữa ta và hắn, giống như băng vệ sinh còn trắng.” “Xạo ke!” Lôi Chấn Tử cắn táo rột rột, nhai nhai, “Băng vệ sinh có màu xanh mà!” Vẻ mặt quyết không bỏ qua. Tiểu Mễ liếc mắt nhìn cậu ta, quán tính cho phép, ngữ điệu trào phúng. “Hóa ra cậu cũng cần dùng đến cái đó.” “Phi!” Lôi Chấn Tử đứng thẳng. “Bà đây lưu lượng rất lớn! Bà đây là con gái nha!” Vừa căm giận vừa làm văng ra một miếng táo vụn. “Còn tốt hơn cậu, chất bổ não đều bị bộ ngực của cậu hấp thu hết rồi!” Ta ngất, khó trách sao ngực ta không lớn, đại não lại phát đạt như vậy…Thì ra là chất bổ ngực đều đã bị đại não của ta hấp thu hết rồi… “Cậu!” Tiểu Mễ ưỡn ngực lên. “Chiều cao của cậu lại tỷ lệ nghịch với đại não!” Mắt thấy bộ dáng của Lôi Chấn Tử đã cuồn cuộn như mây đen áp núi, đại khái mới nhớ lại cậu ấy có thể đánh thật, đột nhiên trừng mắt nhìn ta, di chuyển hỏa lực. “Xét về tư thế Vương học trưởng ẵm cậu! Rõ ràng là vô cùng thân mật! Hơn nữa, trước đó còn có tin đồn, còn không phải là sự thật sao!” Sau đó hừ một tiếng. “Bổn tiểu thư dù sao cũng là danh hoa có chủ rồi, không thèm tranh của cậu!” Ta hí mắt cười, ngay lập tức phản công Tiểu Mễ, hỏi. “Danh hoa có chủ —— hắc hắc, chủ của cậu đã hái hoa chưa? Chẳng phải cậu là Lưu Mật Mật sao? Mật…” Trừng mắt nhìn. “Có nhiều hay không?” Trong nháy mắt, Tiểu Mễ nghẹn đến đỏ mặt. “Con bà nó chứ!” Lôi Chấn Tử hung hăng cắn táo, “Tiểu Lâm! Cậu là nhi đồng không nên nghe, đi tắm đi!” Tiểu Lâm Tử cũng đỏ hồng mặt, đột nhiên bẽn lẽn một chút. “Thật ra, tớ hiểu mà.” Sau đó cậu ta ho nhẹ. “Tớ đọc nhiều sách, có xem lướt qua…” Lại dừng một chút. “Màu sắc… Cũng rất đầy đủ…” Thảo nào Tiểu Lâm đối với vẻ mặt thường thường không đổi sắc của ta, hơi cảm thấy khó chịu. Lôi Chấn Tử lắc đầu. “Chân nhân bất lộ tướng.” Tiểu Lâm không để ý, trưng nét mặt chờ mong qua nhìn Tiểu Mễ. “Tớ… Thật sự rất tò mò…” Tiểu Mễ đột nhiên tránh xa ta ra, hờn dỗi. “Cái gì chứ! Mấy chuyện loại này… Đương nhiên phải chờ đến sau khi kết hôn.” Bạo ngược trân vật! Ta lập tức oán giận, đập bàn đứng lên. “Chẳng lẽ, cậu định để bộ ngực khủng trời ban trở thành vật triển lãm thôi sao!” “Tương Hiểu Mạn!” “Bộ ngực là triển lãm .” Lôi Chấn Tử lạnh lùng nói tiếp. “Đại não là mô hình.” “Cậu mới là mô hình! Cậu có một mô hình nguyên tử tiểu kim cương!” Tiểu Lâm đỏ mặt, đẩy đẩy gọng kính. “Đừng, đừng cãi …” Sau đó vẻ mặt lo lắng. “Các cậu không nghĩ đến chuyện… Có lẽ là, nhà trai… năng lực có vấn đề…” Tiểu Mễ đập mạnh xuống ván giường của ta, bạo phát, “Tớ phải bóp chết các cậu!” Âu da! Chạy đi hỡi thanh xuân! Trong lúc hỗn loạn, ta trộm nhéo vật triển lãm của Tiểu Mễ một cái, trộm sờ cây nấm nhỏ của Tiểu Lâm một chút. Tuy rằng không có hứng thú với nguyên tử tiểu kim cương, nhưng cũng cảm thấy ba người này quả đúng là những thành phần quan trọng cấu thành hiệp hội biến thái của ta sau này! Trước khi đi ngủ, điện thoại di động vang lên, trên màn hình hiện một chữ “Ta”. Gặp ma rồi! Không phải là di động trước kia của ta tá thi hoàn hồn đấy chứ. Bắt máy lên, nghe được Đại Thần hờ hững giải đáp nghi ngờ của ta, hắn nói. “Là ‘Ta’.” (tiếng Hoa cũng giống tiếng anh, chỉ có 3 ngôi, ta – ngươi – hắn, thật ra Đại Thần nói “Là anh”) “Sư huynh.” Ta lập tức tỉnh ngủ, vẫn cố ý ngáp một cái thật to, “Phụ nữ cần phải bảo đảm thời gian ngủ đầy đủ, có chuyện gì sao?: “Không có gì.” Hắn đáp nhẹ, sau đó nói. “Ngủ ngon.” “…Ngủ ngon.” Tút tút tút… Đại Thần thật nhàm chán. Ta nhún nhún vai, phát hiện bây giờ ta có hai số điện thoại. Quay đầu lại, Tiểu Lâm ở giường bên kia đang kinh ngạc nhìn ta. “Điện thoại di động của cậu không phải đã bị rớt… đến phương trời nào đó rồi sao?” Ta nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc. “Đâu có đâu!” “Không thể nào! Mới hôm trước mà…” “Cậu nhớ nhầm rồi.” Ta nhún nhún vai. “Hôm trước bị rớt chỉ là cái sạc pin thôi.” Chớp mắt mấy cái, cười. Gào khóc! Biểu tình buồn bực của Tiểu Lâm thật đáng yêu quá đi! *** Huấn luyện quân sự mệt chết đi được, còn mệt nhọc hơn cả công việc làm thợ mộc của cha ta ngày trước nữa. Ta hiếm khi phải đổ mồ hôi nhiều như thế này, cũng đành phải làm theo câu châm ngôn cuộc sống: hiên ngang lẫm liệt, chân nặng hơn chì, sống sót qua đợt huấn luyện quân sự này. Có câu là thiên sinh lệ chất nan thoái trí (Không nên bỏ phí vẻ đẹp trời sinh), phát hiện, ta quả nhiên chính là bạch ngọc trong truyền thuyết! Vì thế, ta tiếp tục đảm nhiệm chức đại ngôn viên cho tiệm bánh bao của nhà ta. Thơm ngào ngạt, trắng nõn nà. Đại Thần sợ vất vả, ngày hôm sau liền biến mất không còn hình bóng. Cùng ngày, một sư huynh cứng đầu cứng cổ đến lớp chúng ta nói, hắn mới là đại diện cho thầy chủ nhiệm của lớp chúng ta, bởi vì ngày đầu tiên có việc bận không đến được, nên mới nhờ người ngoài giúp đỡ. Nói xong, còn ám muội liếc mắt nhìn ta một cái, quang minh chính đại nói. “Bạn Tương Hiểu Mạn, chắc hẳn là cậu có số điện thoại của Vương học trưởng đúng không. Khi nào rảnh có thể liên hệ được rồi.” Mồ hôi tuôn ra như thác. Chuyện này… Quả thật là dù ta có nhảy vào bồn cầu cũng rửa không sạch! Dù sao thì nửa tháng qua, kế hoạch truy yêu tạm thời bị mắc cạn. Đại Thần cũng không đến tìm ta, phỏng chừng cũng biết ta mệt nhọc, không rảnh tiếp hắn. Hai ngày sau khi kết thúc đợt huấn luyện, chủ nhật Đại Thần nhắc lại chuyện cũ, nói muốn dẫn ta đi gặp một người. Phỏng chừng chính là cô gái trong điện thoại hôm đó. Kết quả, ta đúng hẹn tìm đến quán cà phê Điểm Hẹn. Vừa vào cửa đã thoáng nhìn thấy Yêu quái đại nhân đang ngồi ở bàn số 22, bên cạnh là một cô gái! Ta trông thấy cô ta cũng rất xinh đẹp. Khụ, tình địch