Hàn Cẩm và Đan Khuyết làm lành rồi, hiển nhiên không thể thiếu màn triền miên dây dưa. Hàn Cẩm kéo Đan Khuyết vào trong gian phòng, dùng sức đóng cửa lại, đè Đan Khuyết lên cửa mà điên cuồng hôn môi. Đan Khuyết ôm cổ hắn, cũng hết sức phối hợp mà hé miệng ra để đầu lưỡi hắn tiến vào, còn chủ động khiêu khích. Hàn Cẩm luồn tay vào dưới vạt áo Đan Khuyết, vuốt ve eo y. Eo Đan Khuyết vốn rất mẫn cảm, không nhịn được mà rùng mình một cái, nhiệt khí phả lên gương mặt Hàn Cẩm, khiến Hàn Cẩm càng thêm kích động, cả hai tay đều luồn vào, một tay vuốt ve eo y, tay kia luồn vào quần, xoa xoa cặp mông vểnh. Đã hơn nửa năm rồi hai người chưa làm chuyện thân mật như vậy, lại vừa nối lại tình xưa sau mâu thuẫn, bởi vậy nên cả hai đều động tình, chỉ hôn môi và sờ soạng thôi, không bao lâu quần hai người đều bị nước thấm ướt. Hàn Cẩm kéo quần Đan Khuyết xuống, Đan Khuyết thở hổn hển kéo cánh tay hắn: “Lên giường.” Hàn Cẩm kéo chân y khoát lên eo mình, Đan Khuyết chỉ có thể ôm cổ Hàn Cẩm để giữ thăng bằng. Hàn Cẩm vừa hôn Đan Khuyết vừa đi tới bên giường, sau đó như sói đói vồ mồi mà nhào lên giường. Đan Khuyết bị hắn đè khẽ rên lên một tiếng, sau đó không nhịn được mà bật cười. Hàn Cẩm liêm liếm khóe môi y, buồn bực hỏi: “Cười cái gì?” Đan Khuyết khẽ hôn lên môi hắn: “Tâm tình tốt.” Hàn Cẩm cũng nhếch môi nở nụ cười, sau đó ôm lấy Đan Khuyết bất động. Hai người cứ như vậy mà lặng lẽ ôm nhau, cảm nhận nhịp đập của đối phương. Hàn Cẩm khe khẽ lẩm bẩm: “Ca ca.” Đan Khuyết vươn tay lên vuốt tóc hắn. Tuy Hàn Cẩm là giáo chủ ma giáo, nhưng tính tình hắn đơn thuần, bản tính lại thiện lương, tuyệt nhiên bất đồng với Cao Thịnh Phong, hắn không quen ôm thù oán. Ôm thù là một chuyện rất mệt mỏi, mỗi giây mỗi phút đều phải nhắc nhở bản thân chuyện không vui trước kia, sợ mình quên mất, dù tương lai có thể trả thù được, nhưng cũng đả thương người tám trăm, lại tự tổn hại mình một nghìn. Hắn thích Đan Khuyết, bởi vậy nên bị Đan Khuyết đối xử như vậy hiển nhiên rất thất vọng và đau khổ. Tuy rằng trước đó hắn ngốc, nhưng những chuyện xảy ra khi ngốc hắn đều nhớ rõ ràng, Đan Khuyết hối hận thế nào hắn cũng đã nhìn thấy, cuối cùng vẫn cứ là mềm lòng. Hắn muốn thích nhiều hơn, chứ không muốn phải căm hận. Bởi vậy nên hắn vùi đầu vào hốc cổ Đan Khuyết: “Ta thích ca ca nhất.” Đan Khuyết lặng lẽ nhìn hắn, khẽ nói: “Ta cũng thích đệ. Ta chỉ thích đệ.” Hàn Cẩm hơi sững sờ một chút, liền bật cười vui vẻ, ôm lấy y lăn vòng, cởi y phục y ra mà hôn liếm ngực y. Đan Khuyết bị hắn liếm đến không chịu được mà thở dốc, cũng vội vàng lột y phục trên người hắn xuống, trông thấy trên người hắn có rất nhiều vết thương nhạt màu, không nhịn được mà chau mày, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, nhẹ giọng nói: “Còn đau phải không?” Hàn Cẩm gật đầu không ngừng: “Vừa đau vừa ngứa.” Lại cười nói: “Ca ca liếm liếm sẽ hết đau.” Thế là Đan Khuyết trở mình ngồi trên người Hàn Cẩm, cúi người xuống dịu dàng liếm lên từng vết thương trên người hắn. Hàn Cẩm nhân cơ hội này vuốt ve cặp mông của Đan Khuyết, lại cho một tay đi vào mở rộng. Đã lâu rồi hai người không làm, phía sau Đan Khuyết vừa chặt lại vừa khô, Hàn Cẩm vừa mới cho một đầu ngón tay vào, y liền khó chịu chau mày lại, nhưng chịu đựng không hé răng. Hàn Cẩm hôn lên mi tâm y, nhỏ giọng hỏi: “Được không, ca ca?” Đan Khuyết ẩn nhẫn chịu đựng mà gật đầu: “Tiếp tục đi.” Hàn Cẩm kiên nhẫn mở rộng, chốc lát sau, eo Đan Khuyết mềm nhũn cả ra, nằm trên người Hàn Cẩm thở hổn hển, vuốt ve cơ ngực thấm đẫm mồ hôi của hắn nói: “Được rồi.” Thế là Hàn Cẩm liền đưa nơi đó vào, thật ra phía sau Đan Khuyết còn rất chặt, chỉ là y nóng lòng muốn được thân mật với Hàn Cẩm luôn, nên chút đau đớn này không đáng gì. Giờ Hàn Cẩm không còn là một hài tử ngốc, hắn cũng nhịn không ra vào, chỉ ôm Đan Khuyết không ngừng xoa vuốt cơ thể y, mãi đến khi tiếng thở dốc khó chịu của Đan Khuyết trở thành khó nhịn, hắn mới ôm hông Đan Khuyết mà từ từ ra vào. Đan Khuyết đã rất động tình rồi, chỉ chốc lát sau nhịp thở trở nên dồn dập, vẻ mặt không dằn lòng được, ngón chân co lại, hai tay không tự chủ mà ôm chặt lấy Hàn Cẩm. Dưới thân Hàn Cẩm dùng sức đâm vào, Đan Khuyết không nhịn được mà khẽ rên lên một tiếng: “A!” Tiếng rên của y như cào vào lòng Hàn Cẩm, Hàn Cẩm cũng run lên theo, như có một dòng điện chạy trong cơ thể đến tê dại, hắn nâng mặt y lên dịu dàng hỏi thăm: “Ca ca, dễ chịu không?” Đan Khuyết quay mặt sang chỗ khác, không nhịn được mà đáp: “Ừ.” Hàn Cẩm quay mặt y lại, trông thấy y chau mày, dùng sức cắn môi dưới, nhịp thở trở nên đứt quãng, sắc mặt ửng hồng, quả nhiên là bộ dạng vô cùng thoải mái. Thấy Đan Khuyết như vậy, Hàn Cẩm cũng vui lây, ôm lấy người y vùi người làm, chỉ chốc lát sau Đan Khuyết liền khàn giọng kêu một tiếng, ngón tay ngón chân siết chặt lấy khăn trải giường, sau đó bắn lên bụng Hàn Cẩm ướt đẫm một mảnh. Chỉ chốc lát sau, Hàn Cẩm cũng ngâm nga rên rỉ, dòng nhiệt nóng bỏng bắn vào phía sau của Đan Khuyết. Làm xong rồi, hai người vừa thỏa mãn lại cũng vừa mệt mỏi. Hàn Cẩm kéo chăn lên, đắp lên cơ thể hai người, sau đó cả chân cả tay quấn lấy Đan Khuyết, hận không thể hòa làm một thể với y. Đan Khuyết ôm cổ Hàn Cẩm, vươn tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, từ trán cho đến cằm, thế rồi ngón tay lại lướt qua bờ môi ấm áp, quả đúng là câu gợi. Hàn Cẩm thấy khóe môi Đan Khuyết lộ ra ý cười, mắt nửa khép nửa mở, dường như hết sức thoải mái. Đó giờ hắn chỉ làm chuyện thân mật này với mình Đan Khuyết, hắn vẫn là người vào, chưa từng cảm thận sự thoải mái khi được “nhận”, không khỏi tò mò hỏi: “Ca ca, ca ca thoải mái thật sao?” Đan Khuyết thấy nét mặt hắn nghiêm túc chứ không phải trêu đùa, không khỏi đỏ mặt lên, lườm hắn một cái, nói: “Nếu khó chịu ta đã đá đệ xuống rồi, si nhi.” Hàn Cẩm tò mò chau mày. Hắn muốn ở trên, bởi trước giờ Cao Thịnh Phong cũng chỉ ở trên, đồng thời giáo trình Cao Thịnh Phong cho cũng chỉ nói ở trên thế nào, chứ không nói với hắn ở dưới có cảm giác ra sao. Hắn đã rất thoải mái rồi, nhưng thấy bộ dạng động tình của Đan Khuyết, dường như so với hắn càng thoải mái hơn, khiến lòng hắn ngứa ngáy, không nhịn được muốn thử một chút xem rốt cuộc nó như nào, chẳng lẽ còn sung sướng hơn sao? Chẳng lẽ sướng tới muốn thăng thiên sao? Thế là Hàn Cẩm liền sôi nổi, ôm lấy eo Đan Khuyết làm nũng nói: “Ca ca, ca ca làm đệ đi!” Sao Đan Khuyết không biết Hàn Cẩm đang nghĩ gì cơ chứ, vừa nghe hắn hỏi, y đã biết hắn động tâm muốn thử, không khỏi bật cười. Thật ra ngay từ đầu y đã muốn ở trên, nhưng dường như Hàn Cẩm không tình nguyện, còn lấy cái gì mà hợp hoan thần công ra để lừa y. Mặc dù y không muốn mất tôn nghiêm trước người ngoài, nhưng đóng cửa ở cùng với Hàn Cẩm, y không để ý tới những thứ này nữa, bởi vậy nên y cũng mặc Hàn Cẩm làm. Đến giờ cũng đã quen rồi, không đếm xỉa gì tới vấn đề ai trên ai dưới, không ngờ Hàn Cẩm lại không cam lòng cứ như vậy. Hàn Cẩm kéo tay y: “Tới đi, tới đi.” Đan Khuyết thở dài, nói: “Được rồi.” Hai người từ từ ngồi dậy, Hàn Cẩm bắt chước bộ dạng Đan Khuyết mà quỳ xuống nằm úp người, chổng cái mông lên, mong đợi mà lắc lắc mông về phía Đan Khuyết: “Tới đi, tới đi.” Đan Khuyết vỗ một cái: “Đừng nhúc nhích.” Hàn Cẩm liền nằm yên. Đan Khuyết bắt chước Hàn Cẩm làm với mình, nhổ nước bọt ra tay, một ngón tay đi vào phía sau Hàn Cẩm. Ai ngờ y mới cho đầu móng tay vào, Hàn Cẩm liền ôm mông kêu oai oái. Đan Khuyết bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vã rút tay về, Hàn Cẩm trở mình nằm trên giường, đôi mắt long lanh nước, bộ dạng cực kỳ đáng thương. Đan Khuyết hỏi: “Đau đến thế sao?” Hàn Cẩm tội nghiệp gật đầu: “Đau muốn chết! Sao lại đau thế cơ chứ? Khó chịu chết đi được!” Hắn nhìn ngón tay Đan Khuyết, lại cúi đầu nhìn nơi đó của Đan Khuyết đang hơi vươn thẳng, suy nghĩ một chút, lắc đầu liên tục: “Bỏ đi! Đau chết đi được!” Đan Khuyết lấy làm kì quái mà nhíu mày: Chính y cũng không rõ lại đau tới như vậy. Chẳng lẽ ban nãy quá thô bạo? Y lại nằm xuống bên người Hàn Cẩm, Hàn Cẩm ôm mông lẩm bẩm nói: “Đêm qua đệ ăn cay, lại uống một chút nước lã, sáng nay ra nhiều lần, chỗ đó bị sưng lên, ca ca chẳng dịu dàng tẹo nào, đau muốn chết!” Đan Khuyết: “………..” Hàn Cẩm xoa xoa bụng mình: “Còn muốn ra một lần nữa, nhưng đau quá, không muốn đi nhà xí.” Đan Khuyết xoay người xuống giường khoác y phục lên người, bình tĩnh nói: “Ta đi rửa tay.”