Trong giờ học buổi sáng, Trang Điền nói về một số kiến ​​thức cơ bản, hiển nhiên là dành riêng cho đệ tử mới. Sở Băng Hoàn và Mộ Dung Táp không cần nghe, trọng tâm của buổi học phụ đạo là Hoa Triệt và Lâm Ngôn. Đương nhiên, Hoa Triệt cũng không cần, chủ yếu là Lâm Ngôn. "Trên thế giới này có rất nhiều loại tu sĩ. Nào là kiếm tu, nhạc tu, y tu, ngự thú sư. Bên ma đạo có ma tu và quỷ tu. Còn có một loại gọi là yêu tu nếu chúng hướng thiện theo tiên đạo, còn khát máu giết người thành tính thì gọi là yêu ma." Trang Điền nghiêm nghị nhấn mạnh, "Chính - tà không đội trời chung, tiên - ma chỉ cách nhau một ý nghĩ, nhất định không được vượt qua ranh giới." "Các tiên môn đều có sở trường của mình. Thượng Thanh Tiên Môn chủ tu kiếm thuật, Vân Thiên Thủy Kính chủ tu y thuật, Dạ U Phủ chủ tu âm luật, phượng Minh Cốc chuyên về ngự thú sư." "Vi sư là ngự thú sư chuyên huấn luyện linh thú bằng cách giao tiếp với nó. Nghe nói ngự thú sư cấp cao nhất có thể tâm linh tương thông với thần thú thượng cổ, cùng nhau uống máu ăn thề kề vai chiến đấu." "Muốn tu cái gì cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng. Chọn đường thích hợp thì tu luyện trôi chảy, ngược lại, càng đi càng khó." Trưởng môn nhìn về phía đồ đệ thứ sáu, bảy, tám, chín cười cười, "Thiên Ngu tu y đạo, Chiêu Diêu tu kiếm đạo, còn Tình Không và tiểu Ngôn thì sao?" Lâm Ngôn chống cằm suy tư: "Một mình tu luyện rất cô đơn, ta muốn có một người bạn đồng hành như sư phụ." Trang Điền cười hiền từ: "Ngươi cũng muốn làm ngự thú sư?" Đậu Đậu nghiêm túc gật đầu: "Từ nhỏ ta đã chăm sóc em trai em gái trong nhà. Ta tin mình có thể chăm sóc chó mèo." Hoa Triệt cười khúc khích vỗ vai Lâm Ngôn và nói: "Cửu sư đệ, linh sủng cũng không phải là động vật bình thường, tính chúng nó rất dữ, còn biết bay, biết phun lửa, ngươi chịu được không?" Lâm Ngôn tự tin vào bản thân: "Ta có thể." Hắn nói tiếp: "Lúc trước ngươi nhặt được hai cái trứng, chờ chúng nó nở ra thì lấy máu nhận chủ đi." "Đừng lo người khác, ngươi thì sao?" Trưởng môn xem vào. "Đệ tử hả?" Hoa Triệt chán nản xoay ly trà, "Đệ tử chưa nghĩ ra." Trang Điền suy tư một chút mới nói: "Nghe Nguyên nhi kể, lúc ngươi đánh nhau với Tả Tề có dùng một cây tiêu. Đó là pháp khí của ngươi sao? Nếu đã vậy thì tu nhạc đi?" Thực ra Hoa Triệt vẫn khá quan tâm đến kiếm thuật, dù sao thì hắn cũng đã tu luyện mấy chục năm rồi. Cửa ải trong đó đều hiểu rất rõ ràng. Kiếp này bước vào con đường kiếm thuật thêm lần nữa, cộng với kinh nghiệm trước đây chắc chắn sẽ tránh đi đường vòng, và còn có thể chắt lọc lấy tinh hoa. Tuy nhiên, con đường tu kiếm chông gai gập ghềnh, đi sai một bước là đọa thành ma. Bởi vì bọn họ bất khả chiến bại, sinh ra tà khí, ngay từ khi đặt chân lên kiếm đã gieo tâm ma vào trong linh hồn. Nhạc tu thì khác, bọn họ không thích tranh đấu với thiên hạ. Tập trung vào tu luyện linh hồn để thâm tâm tĩnh lặng là chính, ung dung thảnh thơi tách mình ra khỏi lao xao trần tục. Xưa nay chỉ có kiếm tu nhập ma, ít thấy nhạc tu lầm đường lạc lối. Chưa kể, nếu kiếp trước không đi theo truyền thống của Thượng Thanh, hắn cũng sẽ không chọn kiếm đạo. Hoa Triệt đặt chén trà xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn đáp lại: "Nếu sư phụ cho rằng đệ tử thích hợp tu nhạc thì ta sẽ luyện âm luật!" Trưởng môn rất hài lòng: "Được rồi. Sau khi chọn xong chủ tu có thể chọn cái khác để học thêm. Như Thiên Ngu chủ tu y đạo nhưng kiếm pháp của hắn cũng tuyệt đỉnh. Dù sao thì kiếm tu vẫn là mạnh nhất, các ngươi cũng cần tu luyện thêm kiếm thuật để rèn luyện thể chất." "Các ngươi mới vừa tu luyện, tuổi còn nhỏ, đừng lén học trộm người lớn tích cốc, ăn uống đầy đủ cơ thể mới cao lớn." "Giới luật của Linh Tiêu Bảo Điện là tôn sư trọng đạo, uống nước nhớ nguồn, chớ kết giao với kẻ bất lương, giữ chữ tín. Bốn người các ngươi vừa mới nhập môn về chép lại giới luật một trăm lần, nhớ kỹ trong lòng. "Cái gì?" Hoa Triệt nhăn mặt lui về phía sau, "Sư phụ, đừng hơi tí là bắt chép sách được không? Đệ tử có thể học thuộc lòng." "Đọc mười lần không bằng viết một lần, đạo lý này có hiểu hay không?" Hắn cố gắng giãy giụa: "Gộp lại có hai mươi chữ, khỏi cần viết cũng nhớ kỹ." Mọi lý do đều như nước đổ lá khoai, Trang Điền giữ nguyên chính kiến: "Có hai mươi chữ, chép một trăm lần cũng chưa hết vài trang giấy." Hoa Triệt: "...Tội gì tốn giấy mực của sư môn, hì hì, đúng không?" Trang Điền cũng cười hì hì phản hồi: "Từ khi Lục sư huynh của ngươi đi thu tiền thuê đất thắng lợi trở về, Linh Tiêu Bảo Điện xưa đâu bằng nay, không thiếu giấy mực." Hoa Triệt: "..." Không biết có phải là ảo giác hay không, khi hắn vô tình quay đầu lại, hình như nhìn thấy Sở Băng Hoàn mỉm cười. Trang Điền lải nhải cả buổi sáng, đợi đến bữa trưa mới vào chủ đề chính. Bởi vì toàn bộ Linh Tiêu Bảo Điện chỉ có Lâm Ngôn chưa dẫn khí nhập thể. Vì thế Trang Điền bảo Văn Nguyên kèm riêng cho tiểu sư đệ, còn ông thì dạy dỗ những đệ tử còn lại. Hoa Triệt đã cố gắng triệu hồi Tễ Phong trong khi sao chép giới luật. Nhưng hắn chưa có lần nào thành công. Thậm chí, hắn còn nghi ngờ Tễ Phong nghe lén ở góc tường, rồi nổi cáu cho rằng chủ nhân lựa chọn Hàm Tuyết không cần đến nó nữa. Mãi cho đến nửa tháng sau, Hoa công tử mới rầu rĩ xác nhận là do tu vi của bản thân quá yếu, tạm thời không thể triệu hồi bảo kiếm thượng cổ. Ba ngày sau, Trang Điền gọi bốn người đến điện Linh Tiêu: "Môn phái có quy củ của môn phái, các ngươi không được tự động làm việc, không được tùy ý ra ngoài. Một khi bắt đầu tu hành thì tuổi thọ sẽ tăng lên rất nhiều. Nay ta duyệt cho các ngươi được nghỉ bốn tuần, tranh thủ trở về quê thăm cha mẹ anh em rồi nói lời từ biệt. Một ngày trên núi trần thế ngàn năm, bước vào con đường tu luyện sẽ không phân biệt ngày tháng, không biết khi nào sẽ gặp lại lần nữa. Bởi vậy, khi bước lên tiên đồ phải chặt đứt tình trần, nếu không ngày sau sẽ sinh ra tâm ma trong lúc tăng lên cảnh giới." Chân lý này thì ai cũng hiểu. Tuy nhiên, chỉ đúng với Hoa Triệt và Lâm Ngôn. Cả nhà Sở Băng Hoàn và Mộ Dung Táp đều tu tiên, không có chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. "Ta không muốn về nhà, về lại nghe cha ta lải nhải." Mộ Dung Táp chạy đến bên Lâm Ngôn, "Ta đi với ngươi, ngươi sống ở đâu?" Lâm Ngôn cực kỳ chào đón bạn bè đến làm khách tại nhà: "Nhà ta đông anh chị em, ngươi đừng chê ồn ào nhé". "Đông người mới vui!" Táp Táp cười hì hì kéo Lâm Ngôn ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền quay đầu lại kéo Hoa Triệu đến bên cạnh, "Hoa Huynh, chuyện giữa ngươi và Thất sư đệ ta là người ngoài không tiện xen vào. Ta khuyên ngươi nên nói rõ ràng với hắn, muốn chia thì vui vẻ mà chia, lỡ thương thì nhanh chóng về cùng một chỗ. Ta nhìn ngươi trốn tránh hắn nửa tháng nay mà cũng phát mệt." Hoa Triệt thẫn thờ đáp lại: "Ta biết." Sau đó, ai về nhà nấy. Sở Băng Hoàn không xin phép trước đã tự ý gia nhập vào Linh Tiêu Bảo Điện, theo lý nên về nhà một chuyến. Y ngự kiếm nửa ngày trở lại Vân Thiên Thủy Kính, được tất cả người hầu kính cẩn chào đón. Vừa bước vào cửa, hầu gái liền lo lắng nhắc nhở: "Công tử, phu nhân đang tức giận." Không cần nghĩ cũng biết. Sở Băng Hoàn hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, vào phòng, cúi đầu chào Mai Thải Liên: "Mẹ!" "Ngươi còn biết trở về!" Mai Thải Liên tức giận, châu ngọc lấp lánh trên đầu va chạm loạn xạ, "Không nói một tiếng mà dám gia nhập Linh Tiêu Bảo Điện, nửa tháng qua cũng không thèm báo tin, ngươi muốn làm gì? Sở Băng Hoàn vén vạt áo quỳ xuống đất: "Băng Hoàn thỉnh tội, mong mẹ bớt giận." "Hừ, nếu thật sự sợ ta tức giận ngươi sẽ không bái Linh Tiêu Bảo điện!" Mai Thải Liên đứng lên, "Thượng Thanh Bất Tiên Môn có gì không tốt, tại sao ngươi không đi" "Thượng Thanh Tiên Môn không phải là mong muốn của con." Sở công tử kiên định đáp lại. "Phải không? Đệ nhất tiên môn không đi, ngược lại chạy đến cái môn phái nghèo khó, ngươi điên rồi!" Sở Băng Hoàn mím môi không nói gì. Mai Thải Liên chợt giễu cợt: "Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngày đó họ Hoa từ hôn rời đi ngươi liền đuổi theo. Hiện tại hắn đang ở Linh Tiêu Bảo Điện, ngươi cũng đi theo hắn. Không phải là Linh Tiêu Bảo Điện tốt như thế nào, mà là ở đó có Hoa Tình Không, có đúng hay không?" Sở Băng Hoàn rũ mi trầm giọng nói: "Đúng vậy." "Ngươi!!!" Khuôn mặt thanh tú của Mai Thải Liên dần dần méo mó, đôi tay tức giận run lên: "Đi, về từ đường quỳ xuống, để tổ tiên nhìn thấy những việc hoang đường mà ngươi đã làm! Vì một thằng nhãi ranh mà ngay cả tương lai của mình, hưng thịnh của gia tộc cũng mặc kệ." Sở Băng Hoàn đứng dậy, nhưng không có đi tới từ đường, thay vào đó là nhìn thẳng về phía Mai Thải Liên nói: "Mẫu thân bảo con gia nhập ​​Thượng Thanh là vì muốn Vân Thiên Thủy Kính trở thành môn phái đứng đầu. Địa vị của Vân Thiên Thủy Kính chưa đủ cao hay sao? Thân phận của mẫu thân chưa đủ danh giá? Con nợ Sở gia cái gì? Đừng gò ép suy nghĩ của con." (*) Chỗ này bản QT để là "Ngài", mình thấy để vậy không hợp với xưng hô trong gia đình. Ở kiếp trước, vinh quang cho gia tộc, địa vị của Vân Thiên Thuỷ Kính y đều làm được. Ở kiếp này, y chỉ muốn sống cho chính mình, chỉ muốn tìm lại bảo vật đã lỡ đánh rơi. "Con ở Linh Tiêu Bảo điện rất tốt, Trang chưởng môn vô cùng tốt bụng, các sư huynh cũng tốt bụng, con rất thích. Quy củ của sư môn là không được tùy tiện ra ngoài...!Mong mẹ bảo trọng thân thể." Sau đó xoay người rời đi. Mai Thải Liên hoa dung thất sắc: "Băng Hoàn! Ngươi trở lại cho ta! Không có ý chí cầu tiến, ngươi lấy cái gì đoạt lại Vân Thiên Thuỷ Kính từ tay chú của ngươi? Ngươi muốn làm cô nhi quả phụ ăn nhờ ở đậu mãi hay sao." Sở Trường Phong chưa bao giờ là người tham quyền, mà Sở Băng Hoàn cũng không màng đến Vân Thiên Thủy kính. Trái tim của y hướng về Hàng Châu. Hướng về cổ thành phồn hoa đẹp như trong tranh và ngập tràn ý thơ. Nơi có Tây Hồ xanh ngát ẩn trong sương mờ, có những con đường rộn ràng tiếng bước chân. Còn có cả người y ngày đêm thương nhớ... Hoa Triệt sặc rượu. Bọn họ đối mặt nhìn nhau. Ánh sáng vàng vọt, người đến người đi, Hoa Triệt đắm mình trong màu lụa đỏ đứng ở cuối phố. Tựa khói tựa sương, mê ly say đắm. Sở Băng Hoàn cuống quýt bước nhanh qua. Vừa lúc nhìn thấy trong tay người thương cầm một bầu rượu. Sắc mặt ửng hồng, miệng húng hắng vài tiếng, nước mắt long lanh trên khoé mi. Sở Băng Hoàn xao động trong lòng, muốn đưa tay thấm hết nước mắt. Nào ngờ, y chưa kịp đụng đến thì hắn đã nhanh tay lau khô sạch sẽ. Sở Băng Hoàn đành phải buông tay, y xoáy sâu vào đôi mắt Hoa Triệt: "Tai sao không về..." Nhà. Hắn làm gì có nhà! Ánh mắt của y lộ ra vẻ đau lòng. Hoa Triệt nghe nhói trong tim, vội vàng khoác lên vẻ thản nhiên như mọi ngày: "Không có người thân ở trên đời không phải là rất tốt sao? Trong thế giới này ta chỉ có một mình, không vướng bận, đỡ phải trải qua sinh ly tử biệt, thật tốt." Sở Băng Hoàn nói rất khẽ: "Có!" "Ai?" "Ta không phải người thân của ngươi sao?" Sở Băng Hoàn lấy từ trong lòng ngực ra một miếng ngọc bội, trên mặt điêu khắc hai chữ "Tình Không", đúng là tín vật của bà ngoại Hoa Triệt trao tặng vào năm đó. "Hoa Triệt, ngươi còn có ta.".